Quan Thuật

Phạm Sai Lầm Lớn.


trước sau

- Cứ giằng co như vậy cũng không giải quyết được gì, hơn nữa, còn phải lập tức hành động, cứ kéo dài ra càng có hại. Nếu không thì giơ tay biểu quyết xem thế nào?

Phó Chủ tịch tỉnh Triệu Hướng Vân nói ra đề nghị.

- Được, nếu ý kiến của các đồng chí không đồng nhất, tôi nghĩ đề nghị của Phó Chủ tịch tỉnh Triệu cũng tốt.

Dương Chí Thăng nói.

- Bí thư Diệp, anh thấy thế nào?

Chiêm Hữu Quang hỏi Diệp Phàm, việc này, Diệp Phàm là chủ nhà, dù sao cũng phải tôn trọng một chút.

- Cho dù không giơ tay biểu quyết, tôi cũng phản đổi việc giải phóng. Hiện trường xây dựng chẳng những không thể vắng vẻ, mà còn phải được tăng cường.

Người lãnh đạo tạo thành một loại nhiệt rất tốt cho việc chế tạo. Phải khiến cho rầm rộ, khiến cho lãnh đạo vui vẻ, việc xin của chúng ta mới có dấu hiệu đạt được.

Đời người, phải chiến đấu một lần. Ai muốn đi theo tôi chiến đâu một phen giơ tay lên.

Diệp Phàm giơ tay lên. Khí thể của hắn phát ra vẫn có ảnh hưởng rất lớn.

Bao Nghị, Vũ Vân Lượng, Cung Chí Quân, Lam Tồn Quần giơ tay lên một cách không do dự.

Tuy nhiên, ở trong chuyện này, cho dù Diệp Phàm đã ủng hộ đám người Tào Nguyệt, Dương Chấn Đông vẫn trầm lặng.

Mà ngay cả Cái Thiệu Trung cũng không hé răng lên tiếng, bởi vì, chuyện quá lớn. Hơn nữa, bọn họ đều cho rằng việc giải phóng là an toàn hơn một chút.

Dương Chí Thăng thấy tình hình như vậy liền làm bộ cười lạnh.

- Bí thư Diệp, cũng không nhiều đồng chí sẵn lòng chiến đấu một phen với anh. Buổi họp hôm nay của chúng ta có đến hai mươi đồng chí, cứ giơ tay biểu quyết xem nào…

Vẻ mặt Dương Chí Thăng nghiền ngẫm giống như cười.

Hơn nữa, còn cố ý dừng lại một chút, đầu ngón tay chỉ chỉ,

- 1 vị, 2 vị, 3 vị, 4 vị, ha hả, cả Bí thư Diệp nữa mới là 5 vị, so với tổng số hai mươi vị, có phải là quá ít đúng không.

Dương Chí Thăng cười đắc ý. Thật vất vả tìm được cơ hội cuối cùng tìm ra một hơi ác khí. Hai người An Bình Phong, Chiêm Hữu Quang đều nhíu mày, phỏng chừng cảm thấy Dương Chí Thăng rất đang đắc ý.

Tuy nhiên, hai vị lãnh đạo chính cũng chưa lên tiếng.

- Bí thư Diệp, việc này anh muốn thông qua sao?

Triệu Hướng Vân hỏi, dường như muốn cố gắng đổ dầu vào lửa.

- Ha hả, việc này mà thông qua thì cơ bản cuộc họp này không có sự dân chủ. Đa số lại phục tùng thiểu số.

Dương Chí Thăng cười lạnh hai tiếng.

- Chuyện này sẽ không có dân chủ, tôi là Bí thư Đảng ủy tập đoàn Hoành Không. Hơn nữa, lần này tập đoàn Hoành Không tiếp đón là chính.

Chúng tôi có thể thành lập một ban tiếp đón an toàn lâm thời. Từ bây giờ ban này phụ trách toàn bộ an toàn của lãnh đạo đến tuần tra ở địa phương.

Nếu như có chuyện gì xảy ra các đồng chí trong ban này chịu trách nhiệm. Diệp Phàm tôi phụ trách toàn bộ, các đồng chí nào tham gia có thể đăng ký.

Đồng chí nào không tham gia có thể ra về. Bởi vì, ở lại cũng chỉ để thảo luận việc giữ an toàn khi lãnh đạo đến đây.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, giờ phút này hắn chính là loại người chuyên chế quân phiệt.

Ngay cả câu ‘không có dân chủ’ cũng dám nói ra. Việc này đối với một cán bộ lãnh đạo mà nói, tuyệt đối là phạm sai lầm lớn.

- Tôi tham gia.

Bao Nghĩ nói, sau đó Lam Tồn Quân, Cung Chí Quân và Ngũ Vân Lượng đều tiến lên nói theo.

- Được rồi. Đồng chí Diệp Phàm chúng ta hãy thương lượng chuyện đi xin đi. Nếu như lần này tập đoàn Hoành Không tiếp đãi là chính, chúng tôi sẽ không tham gia.

An Bình Phong cùng với Chiêm Hữu Quang đều thở dài đứng dậy chạy lấy người.

Nhìn thấy thái độ của các lãnh đạo chín, tất cả các đồng chí đều đứng lên, chỉ còn lại năm người Diệp Phàm, Lam Tồn Quân, Ngũ Vân Lượng, Bao Nghị, Cung Chí Quân không đứng lên.

- Bí thư Chiêm, tôi nghĩ nếu là đồng chí Diệp Phàm quyết định chuyện này. Mà hắn lại là Bí thư Đảng ủy tập đoàn Hoành không.

Đồng chí Diệp Phàm đề nghị thành laaoj ban tiếp đón an toàn, các đồng chí ngồi ở đây không tham gia có phải là cũng giơ tay đồng ý tán thành.

Mà một khi hình thành nghị quyết còn phải báo cáo lên tỉnh.

Triệu Hướng Vân sợ trách nhiệm. Muốn đem việc hình thành ban an ninh báo cáo bằng văn bản. Đến lúc đó có xảy ra chuyện gì truy cứu đến mình cũng có thể thoát thân.

- Vậy được rồi, giơ tay biểu quyết đi.

Chiêm Hữu Quang gật đầu bất đắc dĩ, các đồng chí không tham gia đều giơ tay tỏ vẻ tán thành quyết định của Diệp Phàm. Rồi sau đó, tất cả đều đi ra ngoài.

- Toàn bộ chúng nó là một đám hèn nhát!

Bao Nghị không nhịn được đem đá chiếc ghế dựa vào một góc.

- Ha hả. Việc tiếp đón an toàn trách nhiệm là rất lớn. Bọn họ không tham gia cũng là bình thường, việc này, tôi đã sớm dự liệu trước rồi.

Nhưng mà, nếu như giải tỏa phỏng chừng chúng ta sẽ ‘thất bại’. Lãnh đạo không cảm nhận được tình hình xây dựng làm sao có thể đồng ý việc anh xin chứ?

Các đồng chí này. Không nói về nó nữa. Ý Hùng, anh lập tức soạn văn bản nghị quyết cuộc họp lần này báo cáo lên trên tỉnh.

Trước khi gửi đi lấy chữ ký của tôi cùng với lãnh đạo chủ quản hai tỉnh.

Diệp Phàm nói.

- Bí thư Diệp, tôi…

Khổng Ý Hùng đứng lên, ấp a ấp úng nhìn Diệp Phàm.

- Ý Hùng, có chuyện gì nói thẳng ra đi.

Diệp Phàm nói.

- Tôi vốn không đủ tư cách để nói vể chuyện này, bởi vì, hôm nay tôi có thể ngồi trong phòng họp này là bởi vì tôi là một nhân viên ghi chép biên bản.

Tuy nhiên, tôi muốn nói, tôi có thể tham gia vào danh sách những người này hay không. Đương nhiên, tên của tôi không phải là người ghi biên bản, mà trên thực tế là một ủy viên trong ủy ban an ninh?

Tôi.. Tôi biết chức vị của tôi thấp không là cái gì cả. Tuy nhiên, tôi muốn tham gia.

Khổng Ý Hùng nói.

- Anh đúng là đồ ngốc lão Khổng ạ, vấn đề là việc này không thể hành động theo cảm tính được. Nếu anh là nhân viên ghi chép coi như là nhân viên ghi chép đi. Việc này không liên quan gì đến anh cả, bởi vì, anh không có giơ tay biểu quyết có phải hay không? Cho nên, đừng đến để giao du với kẻ xấu. Tấm lòng của anh tin rằng Bí thư Diệp sẽ hiểu được.

Bao Nghị thốt ra.

- Ý Hùng, đây không phải là chuyện nói giỡn, rất nghiêm trọng đó. Anh vốn là người ngoài cuộc, không cần thiết không nên tiến vào.

Diệp Phàm gật gật đầu nói.

- Bí thư Diệp… Diệp. Tuy nói tôi không đủ tư cách tham gia, nhưng mà, tôi vẫn muốn tham gia. Tôi cũng là một phần tử của tập đoàn Hoành Không.

Tập đoàn có thể xin được thành công, tôi rất vui mừng. Hơn nữa, chuyện tiếp đón lần này quan trọng như vậy, liên quan đến việc xin thành công hay không của
tập đoàn.

Bí thư Diệp, anh xuống đây đã hơn một năm rồi. Cho tới bây giờ, anh chiếu cố sử dụng Ý Hùng, không có anh sẽ không có Khổng Ý Hùng tôi ngày hôm nay.

Có lẽ, tôi vẫn còn đang giãy dụa đau khổ ở vị trí Phó Chủ nhiệm văn phòng. Sư vi biết đã giả chết, Ý Hùng không có tư cách làm người ‘tri kỷ’ của anh, nhưng mà, Ý Hùng thầm mong muốn là một người nhân viên tùy tùng trung thành của anh.

Anh cho tôi một cơ hội đi.

Khổng Ý Hùng có chút xúc động, nước mắt đang ở hốc mắt chờ chảy ra, nhưng thật ra khiến cho Cung Chí Quân cảm thấy bất ngờ, không thể tưởng tượng được Diệp Phàm có sức cuốn hút lớn như vậy.

Giống như việc các đồng chí có sự e sợ, sẵn sàng nhảy vào bên trong hố lửa.

Mà chính mình hạ quyết tâm đi theo Diệp Phàm, trên thực tế là bởi vì do cha mình là Cung Khai Hà giao cho, đã từng, bất chấp chuyện gì, cứ đi theo Diệp Phàm là được.

Cung Chí Quân vẫn không tình nguyện tham gia ban tiếp đón an toàn, hơn nữa, thậm chí Cung Chỉ Quân còn tính toán mượn người của cha mình đến đây để bảo vệ lãnh đạo.

- Được! Ý Hùng, tôi không nhìn lầm anh. Nhập thêm vào, anh cũng là một thành viên chính thức trong ban tiếp đon an toàn. Anh phụ trách công tác liên lạc nhé.

Diệp Phàm vỗ vỗ nhẹ vào vai Khổng Ý Hùng, anh ta bị Diệp Phàm vỗ khiến nước mắt đang trực trên mắt rơi xuống.

- Ha hả, nhìn tôi này, quá vui sướng khi được lên cấp. Làm cho các vị lãnh đạo chế giễu rồi.

Khổng Ý Hùng có chút ngượng ngùng cúi mặt xuống lau nước mắt.

- Không sao cả, Ý Hùng, làm rất tốt.

Diệp Phàm nói.

- Bí thư Diệp, nghe nói lần này tiếp đón tập đoàn thành lại một ủy ban an ninh, tôi có thể tham gia hay không?

Tuy tôi không phải là nhân viên công an, nhưng mà, Khương Quân tôi xuất thân từ quân đội. Hơn nữa, bây giờ tôi còn kiêm chức vị Đội trưởng tuần tra phòng ngự thị trấn Hoành Không.

Lần này công ty tuyển nhân viên xây dựng công trình có hơn ba trăm người đều là bộ đội chính quy đã về hưu.

Đến lúc đó, khi nào cần tôi sẽ gọi toàn bộ bọn họ tới. Thông thường tôi đều chú ý quản lú quân sự bọn họ.

Ha hả, bọn người đó thật đúng là có thể làm được. Hơn nữa, từng người một còn có cảm giác như mình đã quay trở lại doanh trại.

Khương Quân vội vàng vào phòng họp.

Anh ta đi vội vàng, không cẩn thận liền đụng vào cả người. May mà cửa phòng họp mở, bằng không thật đúng là dọa mấy người Diệp Phàm nhảy dựng lên.

- Thêm người.

Diệp Phàm không nói hai lời, gật đầu.

- Bí thư Diệp, vừa đi ra ngoài nghĩ, tôi cảm thấy được tham gia vẫn là tốt hơn. Có thể ghi tên của tôi vào. Hội viên Ủy ban an ninh có thể tính tôi là một phần tử.

Lúc này, Bạch Hoa Giang lại xuất hiện ở cửa tiến vào.

Bởi vì Bạch Hoa Giang là ủy viên địa ủy Giang Hoa, lần này cũng xin ghi danh vào tổ này. Trong tổ này có vài bị là thường ủy hai địa khu Giang Hoa và Hạng Nam.

Việc này, đương nhiên là sẽ bù lại một phần cho Diệp Phàm.

- Nếu như anh thấy tốt.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, hỏi.

- Tôi nghĩ tốt lắm, muốn tham gia. Tuy tôi không xuất từ công an, tuy nhiên, tôi có thể tổ chức các đồng chí đáng tin cậy trong thành phố Giang Hoa đến tham gia, làm một số công việc ở ngoài có được không?

Bạch Hoa Giang nói.

- Vậy đi, đồng ý.

Diệp Phàm gật đầu, trong lòng còn có chút cảm động. Phỏng chừng sau khi Bạch Hoa Giang đi ra nhà vệ sinh đã gọi điện thoại cho Bạch Vạn Thăng

Mà Diệp Phàm có hỏi thăm Bạch Vạn Thăng qua lão Lưu một chút. Nếu như Diệp Phàm có gan lớn làm chuyện này, tuy trong đầu Bạch Vạn Thăng có cảm giác phiêu lưu, nhưng lại ẩn chứa một cơ hội rất lớn.

Bởi vì sau khi lãnh đạo an toàn rời đi, muốn báo cáo với Tỉnh ủy, các đồng chí trong ban an toàn cso phải sẽ sáng rọi. Hơn nữa, trong tỉnh phỏng chừng còn muốn ca ngợi những đồng chí đó.

Điều quan trọng hơn chính là, tham gia vào cùng Diệp Phàm sẽ có được sự ủng hộ. Bởi vì, ngày hôm nay đối với Diệp Phàm là một ngày thực sự u ám.

Bởi vì, đại đa số các đồng chí cũng không đứng về phía hắn, ngay cả các đồng chí cấp dưới như Dương Chấn Đông, Tào Nguyệt cũng chưa đứng về phía Diệp Phàm.

Khổng Ý Hùng đi sửa lại văn bản tìm các đồng chí không tham gia xin chữ ký. Tất cả các đồng chí đang trong phòng họp thảo luận xin sắp xếp tình huống.

- Ý Hùng, anh cũng tham gia à?

Chiêm Hữu Quang thật là có chút bất ngờ, cầm văn bản ký tên liếc nhìn một cái. Đồng chí lão Chiêm hiểu lầm, còn tưởng rằng Diệp Phàm buộc anh ta tham gia.

Đúng vậy, tôi tự nguyện tham gia. Bí thư Diệp còn khuyên tôi không nên tham gia, tuy nhiên, tôi cảm thấy được Khổng Ý Hùng tôi là một phần tử của tập đoàn Hoành Không.

Vẻ mặt Khổng Ý Hùng trang nghiêm.

- Ha hả.

Chiêm Hữu Quang cười không hỏi lại, cầm lấy bút để ký.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện