- Trái tim này có thể là một phần thân thể của Huyết Cương cô, sau đó
lại bị người ta dùng phương pháp đặc biệt lấy ra cho vào trong người
rối. Hơn nữa, người chủ cũ có một biện pháp đề phòng bình tĩnh, cô nghĩ
muốn lấy đi sự bình tĩnh của cố, cho nên cô có cảm giác như vậy.
Lô Định Tông nói.
- Dường như cũng không phát hiện ra cái gì khác bất ngờ cả?
Diệp Phàm nói.
- Không có việc gì lạ cả, cao nhân đã thiết lập hiện tại cậu không cảm
thấy ranh giới. Ta cho cậu mượn sức mạnh để quan sát một chút.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm mượn lực lượng sau đó dùng đôi mắt ưng cẩn thận quét hình.
Cuối cùng, một sợi tóc rất nhỏ như chi tuyến của cây Ma Hoàng bị phát hiện. Dường như trực tiếp cắm vào bên trong trái tim.
Trái tim bị Diệp Phàm nhất xả, hoàng tuyến run run, còn Huyết Cương đau đến mức toàn thân run rẩy.
- Muốn lấy được trái tim, phải ngăn cách sợi dây vàng trước.
Lô Định Tông dung hợp con dơi cũng nhìn thấy, đương nhiên là do Diệp Phàm cho anh ta xem.
- Lấy luôn được không?
Diệp Phàm hỏi tu chân vị diện.
- Tuy nói chỉ là một sợi dây vàng, nhưng phỏng chừng bên trong có chỗ
tinh xảo. Nếu như nói đây là một kíp nổ được lắp đặt trong người, phỏng
chừng trái tim này liền xong rồi.
Hơn nữa, một chút hồn khí ở bên trong cũng đem tán đi. Hồn khí này, rất có thể chính là thân mình của Huyết Cương.
Nếu làm cho trái tim này trở về với Huyết Cương, máu của Huyết Cương mới có thể phục sống lại? Cho nên, việc này phải thận trọng.
Chỉ để tìm ra những sợi dây màu vàng gắn kết lại mới có thể giải quyết được phiền toái.
Lô Định Tông cũng có cái nhìn không chắc chắn.
Diệp Phàm giằng co một hồi, nhưng vẫn không thể nào hiểu được sợi dây vàng lọt vào tim rốt cuộc là cái gì?
Chỉ cần khẽ động, Huyết Cương nói là đau đến chết. Nhất thời, Diệp Phàm có phần bó tay không có biện pháp.
Ánh mắt của Lô Định Tông nhìn không ra manh mối gì, có thể thấy được loại thiết bị này rất tinh xảo.
- Tạm thời không nên di chuyển, phỏng chừng công lực của cậu vẫn chưa
đủ. Nếu như ta còn sống sẽ dùng nội khí nhẫn nhục để có thể phát hiện ra cái gì đó.
Lô Định Tông đề nghị nói.
Diệp Phàm gật gật đầu, gọi điện thương lượng cùng Cung Khai Hà một chút. Bên kia ông ta cũng đồng ý sẽ không làm xáo trộn những rối này.
Vì thế, Diệp Phàm giao cho Lang Phá Thiên mọi việc sau đó về thành phố
Việt Châu. Tuy nói lần này đi không thành công. Nhưng phát hiện được một điều quan trọng đó chính là trái tim của người rối chính là trái tim
của Huyết Cương Thiền Mị khi sống.
Điều này chứng tỏ rằng Đán Phi Tử cùng huyết cương có mối quan hệ bất
hòa với nhau, mà con giun nhân cơ hội chiếu cố Huyết Cương. Việc này ít
có khả năng, khẳng định rằng ba người này có mối liên hệ với nhau.
Còn trái tim của Thiền MỊ thu hồi thế nào, cho dù là trở về Diệp Phàm
vẫn đang cân lão phải xử lý như thế nào. Nhưng đồng thời cũng khiến cho
Diệp Phàm không hiểu một chút hi vọng.
Diệp Phàm đi thẳng đến chỗ ở của Lạc Tuyết Phiêu Mai.
Mai Diệp Thiên đã hơn một tuổi, khi Diệp Phàm đi vào, thấy cô bé đang
tập đi từng bước. Một bên là Lạc Tuyết Mai đang đếm 1 2 3 cho cô bé đi
đều bước.
- Biết đi rồi cơ à, thiên kim nhà chúng ta thật là giỏi quá…
Diệp Phàm đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh này, cười tủm tỉm.
- Đương nhiên rồi, hạt giống của Diệp lão đại mà…
Lạc Tuyết Phiêu Mai liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Hì hì, không cần nói, tôi không có kết thúc trách nhiệm của một người cha.
Diệp Phàm cười khan vài tiếng, có chút hổ thẹn.
- Diệp Phàm, anh không cần tự trách mình, những điều này đều là do chính Lạc Tuyết Phiêu Mai tôi lựa chọn. Thật sự. Tôi không có một chút nào
trách anh cả.
Thái độ Lạc Tuyết Phiêu Mai chân thành.
- Được rồi, cha mẹ của cô dạo này thế nào?
Diệp Phàm quay người hỏi.
- Tình hình của cha tôi đã chuyển biến tốt hơn, thời điểm làm chuyện
điên rồ ít hơn. Hơn nữa nó có thể nhận ra rõ ràng hơn mẹ. Họ đang di
chuyển trở lại cung Vu Sơn. Mẹ nói đó là chỗ ngồi quen thuộc của cha, có lẽ có thể làm cha tôi tỉnh lại.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.
- Haiz, tôi còn muốn hỏi nguyên nhân từ đâu mà cha lại nổi điên, xem ra bây giờ không có khả năng.
Diệp Phàm nói.
- Chờ một chút đã.
Lạc Tuyết cũng thở dài, lúc này, bảo mẫu tiến lại gần bế Tiểu Diệp Thiên đi. Trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Phàm cùng Lạc Tuyết. Lạc Tuyết
nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Phàm.
- Em chịu khổ rồi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt má Lạc Tuyết. Nói lời xin lỗi.
- Không sao cả, có được bảo bối này, em cũng không thấy cô đơn. Hơn nữa, cứ một thời gian anh lại đến thăm em, đời này em cũng cảm thấy đủ rồi.
Lạc Tuyết thâm tình nói.
Hai người đi vào phòng nói chuyện, đương nhiên, cảnh phía sau vô cùng đẹp, đêm xuân không có gì là quá ngắn cả.
Hai người đều có vũ kỹ trong người, làm những động tác người thường không làm được. Hai người bọn họ đều có thể làm việc tốt.
- Anh vẫn mạnh mẽ như vậy. Thật là mệt chết đi.
Trên đầu Lạc Tuyết đầy mồ hôi, tóc rối tung, đang nằm nghiêng trên người Diệp Phàm. Bộ dạng thỏa mãn, nói.
- Không vui sao?
Diệp Phàm cười khan vài tiếng.
Ôi, thân thể này của anh, trời sinh ra vốn là để dành cho người phụ nữ. Có phải vẫn muốn là con rồng bay lượn hay không?
Lạc Tuyết thở dài.
- Anh cũng không rõ lắm, trong lòng khờ dại lại làm khổ anh.
Vẻ mặt Diệp Phàm cay đắng.
- Làm khổ anh, đàn ông các anh cũng không mong muốn điều này. Nói lầm bầm.
Lạc Tuyết hừ nói.
Hì hì, mỗ quân liền mở một nụ cười trống rỗng.
Sau đó, Diệp Phàm ngồi ăn bữa tối với Lạc Tuyết, sau đó lấy ra viên thuốc Lôi Âm Cửu Long Yêu sâm vương phối chế.
Sau khi Lạc Tuyết ăn vào hai người lại lên trên giường nằm.
- Lạc Tuyết, chúng ta luyện hồn thuật vừa khít, như vậy hiệu quả càng cao. Buổi tối anh còn muốn giúp em đột phá.
Diệp Phàm nói.
Sau khi Lạc Tuyết Phiêu Mai bị thương công lực mới ở tam đẳng, hiện tại
đang không ngừng luyện công để khôi phục lại trình độ tứ đẳng.
Ở t rên giường đã đột phá luyện công là lúc mất hồn, nhưng mà, lần này
không giống với. Khi mất hồn còn phải duy trì được tình trạng tỉnh táo.
Ba giờ sau, Lạc Tuyết đột phá đến giai đoạn khai nguyên của lục đẳng,
còn thiếu chút nữa Diệp Phàm xuất hiện triệu chứng hư thoát.
Lạc Tuyết thật sự cảm động, không để ý đến sự mệt nhọc phục vụ Diệp Phàm tắm rửa.
Đêm thứ hai, Diệp Phàm cùng Đổng Oanh Oanh tuần tra xưởng đóng tàu
Nguyên Phi Không. Sau đó buổi chiều Diệp Phàm tới công trường xây dựng
sơn trang Việt Đông.
Bãi Yến Nguyệt đã thay đổi lớn, tuy nói nơi này nổ ầm vang, nhưng hình thức ban đầu của sơn trang đã hiện ra.
- Bí thư Diệp, cuối năm nay,
sơn trang sẽ chính thức khai trương. Đến
lúc đó, cảnh tượng như thế nào làm người ta thật sự mong đợi.
Hôm nay Tào Nguyệt Kim ăn mặc trang điểm chuyên nghiệp, tỏ ra tràn đầy sinh lực.
- Ha hả, chúng tôi đã xây dựng trong vòng tròn kinh doanh vĩ mô trung
tâm mua sắm giải trí. Nhưng, tôi tin tưởng chúng ta lựa chọn là chính
xác.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, sơn trang chúng ta còn chưa xây dựng xong. Nhưng trong
hai tháng đầu tiên trước khi khai trương số phòng đã được đặt đầy đủ.
Chắc chắn là một khởi đầu không tồi.
Tào Nguyệt cười nói, vẻ mặt tự tin.
- Được, bắt đầu khai hỏa, sau đó sẽ theo vào.
Diệp Phàm cười nói.
Rời khỏi bãi Yến Nguyệt Diệp Phàm đi đến Ủy ban nhân dân tỉnh thăm hỏi chủ tịch tịch Uông Chính Tiễn.
Hai người về bãi Yến Nguyệt nói chuyện phiếm một lúc sau đó Diệp Phàm
lại đi thẳng đến Tỉnh ủy. Tỉnh trưởng Giang nhìn thấy Diệp Phàm rất vui
vẻ.
Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Uông còn tự mình đưa ra rất nhiều ý tưởng cho
việc xây dựng sơn trang ở bãi Yến Nguyệt. Diệp Phàm rất nghiêm túc, sau
nhiều tháng xuống đã chuẩn bị cùng Tào Nguyệt tâm sự cùng với hệ thống
các chuyên gia.
Còn nhân vật số 1 tỉnh Việt Đông Triệu Xương Sơn luôn nghiêm túc, thấy
Diệp Phàm tiến vào nhưng thật ra rất hiếm thấy nở nụ cười gật gật đầu
một cái.
- Tới rồi à, chúng ta cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm một chút.
Triệu Xương Sơn chỉ vào chỗ ngồi trong góc nói.
- Ủy viên Triệu, hình thức Việt Đông thật đẹp.
Diệp Phàm cười nói.
- Đây là dựa theo kế hoạch phát triển trước đây, cũng không tệ lắm.
Triệu Xương Sơn nhanh chóng nói, anh ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Quy hoạch Hoành Không tực đúng là rất vang dội, đây là do Diệp Phàm cậu mạnh bạo đó.
Triệu Xương Sơn thay đổi cách xưng hô với Diệp Phàm, cũng làm cho Diệp Phàm cảm thấy thân thiết.
- Anh Triệu, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không đáng để nhắc tới có phải không? Hôm nay lhãy để tôi nấy một bữa ăn, có thể anh sẽ nếm được những hương vị khác nhau đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Được, chú em cũng hiểu nghệ thuật uống trà?
Triệu Xương Sơn sửng sốt.
- Nghệ thuật trà tôi không hiểu lắm, tuy nhiên, tôi có cách thức của riêng mình. Không tin anh thử xem.
Diệp Phàm cười nói, Triệu Xương Sơn cũng có chút ngạc nhiên, đưa ấm trà cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm bắt đầu thi triển, đương nhiên là hắn dùng nội khí uẩn nhuận
lá trà. Khẳng định mỗi lần uẩn nhuận là không giống nhau. Đương nhiên,
Diệp Phàm còn cho một ít bột phấn nhân sâm vương 200 năm vào trong trà.
Quả nhiên, sau khi uống xong Triệu Xương Sơn rất cảm thán, nói rằng:
- Hương vị đúng là không giống, chú em lợi hại thật.
Lúc trước cho lão gia nhà tôi mấy viên dược hoàn. Tôi còn nghĩ thuốc này cũng bình thường thôi. Sau đó thiếu chút nữa bị lão gia tử quát cho một chút.
Cũng thử ăn một viên, cảm thấy không tồi, tinh thần thật tràn trề, dường nwh trẻ thêm vài tuổi. Chẳng lẽ chú em còn có một cao thủ kỳ hoàng sao?
- Cũng không gọi là cao thủ, mới đây có học qua của một đạo sĩ tha
phương. Sau đó tình cờ gặp gỡ đại sư Trương của Võ Đang một chút. Tiếp
cận qua loa một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Thật đáng tiếc.
Đột nhiên Triệu Xương Sơn có chút tiếc nuối.
- Đáng tiếc gì vậy anh Triệu?
Diệp Phàm truy hói.
- Chính là quá ít dược hoàn, lão gia tử cho mỗi anh em chúng ta một viên. Vốn chúng ta không có ý này.
Chúng ta thấy thuốc Đông y được hơn, chỉ là để bổ khí thôi. Tuy nhiên,
mọi người dùng đều cảm thấy không tồi, hơn nữa không có phản ứng có hại
nào.
Sau lại hỏi lão gia tử, tất cả mọi người đều muốn chuẩn bị một viên cho
con cái mình dùng thử. Tuy nhiên, lão gia tử cũng lắc đầu, nói thuốc này chỉ có mấy chục viên.
Cho dù là Diệp Phàm cũng không còn, bảo chúng ta không cần phải hỏi nữa.
Triệu Xương Sơn nói.
- Thuốc này quả thật là rất khó có, là do một cao nhân vùng núi pha chế. Tuy nhiên, hôm nay tới đây tôi có lấy được hai viên. Đã đến đây anh
Triệu lấy dùng đi. Tuy nhiên, cái khác thật sự là tôi không có cách nào.
Diệp Phàm nói xong đưa ra hai cái chai.
- Cảm ơn cảm ơn, tôi không khách khí nữa. Tôi xin nhận.
Triệu Xương Sơn ha hả cười nói. Đem cái chai đựng dược hoàn cất cẩn thận vào ngăn tủ.
Hai người bình phẩm một chút về trà, đột nhiên Triệu Xương Sơn cười nói:
- Chú em, có dự định quay về Việt Đông hay không?
- Có muốn trở về, chỉ sợ là không có vị trí thích hợp.
Diệp Phàm sửng sốt cười cười.