Vu Chí Hải trước kia đã từng nhậm chức ở Ngư Đồng, bởi vì lão và tướng
quân Lý Khiếu Phong có quan hệ thân thích, là anh họ của Lý Long. Sau đó dưới sự giúp đỡ của Lý lão đã được điều đến công tác ở Ủy ban Kỷ luật.
Khi Lý Khiếu Phong lo tang sự thì Vu Chí Hải cũng qua, tuy nhiên, chẳng
mấy người biết được quan hệ của lão với Lý gia. Bởi vì người này từ
trước đến giờ không nhắc đến.
- Xin lỗi, xin lỗi, vừa gặp được người quen. Diệp tổng chắc lão Vu cũng quen chứ, hay là vào cùng uống mấy chén.
Đinh Lương Sinh nói.
- Vị nào thế?
Vu Chí Hải cười nói.
- Đồng nghiệp ở Ngư Đồng trước kia, đồng chí Diệp Phàm.
Đinh Lương Sinh cười nói.
- Là Diệp tổng à, tôi lại tưởng là ai. Chí Hải thất lễ rồi.
Vu Chí Hải vừa nghe liền bước mấy bước dài đến cầm chén lên mời rượu.
Hơn nữa Vu Chí Hải đối với Diệp Phàm rõ ràng là rất thân mật, thậm chí,
Đinh Tiến Trọng phát hiện Vu Chí Hải dường như còn có vẻ tôn trọng Diệp
Phàm, khiến cho Đinh Tiến Trọng hết sức kinh ngạc.
Được Vu Chí Hải cho biết, nhiều đồng chí trong phòng VIP của anh ta liền qua chúc rượu Diệp Phàm.
Lập tứ, sự nổi bật đã bị Diệp Phàm cướp mất khiến cho Đinh Tiến Trọng đành tức giận đứng một bên.
Ăn cơm xong thì giải tán.
- Đổng tổng, hôm nay tôi đúng là được làm công tử Bạc Liêu rồi.
Diệp Phàm liếc mắt cười nói với Đổng Oanh Oanh.
- Lời của Diệp tổng tôi không hiểu, có phải là xót vì công ty phải bỏ
tiền không? Khoản tiền này không cần báo với công ty đâu, tự tôi bỏ tiền túi ra là được rồi.
Đổng Oanh Oanh cười duyên dáng.
- Cô bỏ tiền túi ra là bình thường, lần này là cô lấy danh nghĩa cá nhân mời tôi có phải không nào? Tin rằng người đẹp tỷ phú của chúng ta sẽ
không để ý một chút tiền lẻ này đâu có phải không nào?
Diệp Phàm ví von nói.
- Ô, lâu lắm rồi mới thấy Diệp tổng dẻo miệng như thế.
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Tuy nhiên, hôm nay tôi để cho cô làm bà lớn thì cô cũng phải bồi thường cho tôi một chút chứ có phải không nào?
Ánh mắt của Diệp Phàm lướt qua trên bộ ngực của Đổng Oanh Oanh.
- Bà lớn đâu dám để Diệp Phàm phải chịu.
Đổng Oanh Oanh nói.
- Tên Đinh Tiến Trọng kia có phải là suốt ngày quấn lấy cô không? Mà về
thuế má thì hắn lại ngăn cản chúng ta. Cho nên cô không tiện nói thẳng
vào mặt hắn. Vì thế hôm nay đã kéo tôi ra làm bình phong.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể nói như thế được có phải không nào Diệp tổng, tôi có ý tốt muốn mời 2 người đến chứ chẳng có ý gì khác.
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Hôm nay đạt được mục đích rồi, cô vừa lòng chứ?
Diệp Phàm trêu đùa.
- Thế thì tôi mời anh khiêu vũ, hát karaoke là được chứ gì.
Đổng Oanh Oanh cười nói. Diệp Phàm cũng đồng ý, 2 người đi thẳng vào phòng hát.
Để tránh gặp phải người quen ảnh hưởng không hay, Đổng Oanh Oanh đặc biệt chọn một phòng hát nhỏ tương đối kín đáo.
Hồng tửu mang lên, vũ khúc nhẹ ngàng vang lên.
- Anh Diệp, anh ôm Oanh Oanh có được không, tôi cảm thấy rất mệt.
Sắc mặt Đổng Oanh Oanh bị hồng tửu làm cho đỏ lên, dưới ánh đèn màu toát lên vẻ rất xinh đẹp. Vẻ lạnh lùng khi đi làm hàng ngày so với vẻ cười
nói ở trên bàn rượu thì là hai người khác nhau.
Cô giống như người không có xương vậy, toàn thân dựa vào người Diệp Phàm.
- Ôi…cô gái hai mươi mấy tuổi như cô lại quản lý một nhà máy lớn như
thế, đúng là không dễ dàng. Tôi thấy hay là co nên sớm tìm một người. Dù sao tiền cũng kiếm mãi không hết, vừa phải là được rồi, đừng khiến mình giống như một người đàn bà.
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo của cô ta.
- Tôi vốn là “đàn bà” lẽ nào tôi vẫn còn là cô gái?
Đổng Oanh Oanh nói, chợt Diệp Phàm thấy hối hận bởi câu nói này.
- Việc này, Oanh Oanh, đó đã là việc của nhiều năm trước rồi. Quên nó đi.
Diệp Phàm nói.
- Quên, anh nói có thể quên sao? Anh là người đàn ông đầu tiên trong đời tôi, là người đàn ông đầu tiên biến Đổng Oanh Oanh tôi từ một cô gái
thành đàn bà.
Cho đến giờ vẫn là người đàn ông đầu tiên như thế. Đàn ông các anh vừa
kéo quần lên là đã có thể quên hết tất cả, phụ nữ chúng tôi không thể
làm được.
Anh Diệp, trong mắt anh thực sự không coi Oanh Oanh ra gì có phải không?
Đổng Oanh Oanh xúc động, toàn thân cô như một động vật nhuyễn thể cứ nép sát vào ngực Diệp Phàm.
Hai tay đu trên cổ, môi thì kề sát dưới cằm Diệp Phàm.
Một mùi hương từ cơ thể của người con gái tỏa ra, lại thêm tác dụng của
Hồng tửu, Diệp Phàm cũng rung đông tâm tình. Đưa tay ôm chặt lấy Oanh
Oanh vào ngực.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng còn khiêu vũ rất nhẹ nhàng, tình cảm.
Về đến nhà, Đinh Tiến Trọng tức giận nói với bố mình:
- Gã họ Diệp này quá vênh váo.
- Sao thế?
Đinh Lương Sinh sửng sốt hỏi.
- Rõ ràng Oanh Oanh có cảm tình với con, hắn lại dựa vào mình là ông chủ của Tập đoàn Hoành Không định
Khốn kiếp, con đã điều tra rồi. Tập đoàn Hoành Không có cổ phần ở nhà
máy đóng tàu Phi Không. Tuy nhiên, nể mặt Oanh Oanh nên con không muốn
cản trở bọn họ.
Tuy nhiên, sơn trang bãi Yến Nguyệt thì con sẽ không tha cho đâu. Con muốn khiến cho họ Diệp đó đến cầu xin Đinh Tiến Trọng con.
Đến khi đó sẽ từ từ trị hắn.
Đinh Tiến Trọng tức giận nói.
- Con hỗn xược!
Không ngờ Đinh Lương Sinh liền mắng.
- Con làm sao hả bố, người mà con trai của bố định lấy làm vợ sắp bị người ta cướp mất rồi, bố còn mắng con nữa?
Đinh Tiến Trọng cảm thấy rất uất ức.
- Con à, thực sự cho rằng mình đủ cân đủ lượng hay sao? Con không thấy
Vu Chí Hải hay sao? Năm xưa khi Diệp Phàm còn ở Việt Đông hai người bọn
họ cùng mặc một chiếc quần đấy.
Đinh Lương Sinh “hừ” nói.
- Vu Chí Hải thì làm sao, con lại cũng chẳng tham nhũng hay cướp bóc, kỷ luật thì liên quan quái gì đến con?
Đinh Tiến Trọng ngang ngạnh cãi.
- Con dám nói tất cả đều trong sạch hay không?
Đinh Lương Sinh “hừ” nói.
- Việc này…
Đinh Tiến Trọng nhất thời do dự.
- Đúng rồi hả, Vu Chí Hải muốn trị con thì sẽ có thủ đoạn. Chỉ mỗi việc ăn, uống thôi cũng có thể kỷ luật con rồi.
Con cũng không nghĩ xem, Diệp Phàm là người như thế nào? Khi xưa là cấp
dưới thân thiết của Bí thư Triệu. Bây giờ Bí thư Triệu vẫn còn ở Việt
Đông, người ta nói một câu thì con chết chắc.
Đinh Lương Sinh giáo huấn,
- Việc này con nhất định không được làm bậy, bãi Yến Nguyệt tại sao lại
phát triển thuận lợi
như thế. Các ngân hàng lớn ở Việt Đông đua nhau cho họ vay tiền. Chủ tịch tỉnh Uông đã đến bãi Yến Nguyệt 2 lần, con một
chút cũng không nhớ gì hả.
Con thực sự cho rằng Chủ tịch tỉnh Uông ăn no không có việc gì làm lại chạy đến công trường để chơi hả?
Đó chính là nói với bên ngoài rằng, bãi Yến Nguyệt này là Chủ tịch tỉnh
Uông ta đang quan tâm. Con nói xem, cái thân nhỏ bé này của con thì có
thể làm được gì ai?
- Con sẽ gây khó khăn cho bọn họ về khoản thuế vụ, xem bọn họ có cách gì?
Đinh Tiến Trọng ngang bướng.
- Gây khó khăn cái rắm, con có tin một khi con ra tay với bãi Yến Nguyệt thì không cần mất nhiều thời gian, cái mũ quan của con sẽ bay ngay.
Đinh Lương Sinh “hừ” nói.
- Thế thì con cứ giương mắt lên nhìn tên súc sinh đó cướp Oanh Oanh hay
sao? Bố, bố phải nghĩ, Đổng Oanh Oanh là nhân vật nổi tiếng, hơn nữa gia tài hàng tỉ.
Một khi có sự ủng hộ của tiền như thế, chúng ta có thể trèo len vị trí nào? Hơn nữa bây giờ Diệp Phàm đã được điều đi rồi.
Hắn chỉ là lão tổng của một nhà máy mà thôi. Chúng ta chỉ cần làm theo quy định, quy tắc là đã có thể ép chết bọn họ rồi.
Đinh Tiến Trọng vẫn ngoan cố không chịu từ bỏ ý định.
- Ta thấy não của con phải bỏ ra cho lừa nó dẫm đạp vài thì mới được, con à con, thanh niên khí thịnh nữ vương tinh ranh.
Con cho rằng Đổng Oanh Oanh dễ nắm bắt như vậy sao? Người ta là tỷ phú, là dựa vào sự bươn trải lâu rồi.
Loại con gái này con đừng để bị cô ta chơi cho là được rồi. Cô ta và con bây giờ có tốt thì đơn gian cũng chẳng phải là muốn con chiếu cố cho cô ta về khoản thuế vụ hay sao.
Cô ta đã nhìn thấy quyền lực trong tay bố con. Con còn thực sự cho rằng
Đinh Tiến Trọng người ta phải gào khóc để được cưới con hay sao.
Những công tử nhà giàu vây quanh cô ta đều có, ở Việt Đông thì Đinh Tiến Trọng con có thể lọt vào mắt cô ta hay sao.
Việc này trước mắt con còn chưa ra tay thì đừng có ra tay. Coi như là một lần chịu thiệt là được rồi.
Ánh mắt Đinh Lương Sinh tinh tường.
- Con hiểu rồi bố, thôi vậy, xem như chưa biết tên này.
Đinh Tiến Trọng hằn học nói.
- Hiểu thì tốt.
Đinh Lương Sinh đưa tay vỗ vai con, cười nói,
- Con trai của Đinh Lương Sinh ta ở Việt Châu lẽ nào lại không cưới được một người con gái như ý? Tiến Trọng, con cũng không còn nhỏ nữa rồi.
Đừng ham chơi nữa.
- Con hiểu rồi.
Đinh Tiến Trọng gật đầu, lúc này điện thoại có người gọi tới, hắn nhìn số liền đi ra ngoài.
- Cái gì, Đổng Oanh Oanh đang ở phòng hát A Sâm?
Đinh Tiến Trọng nhận điện thoại liền hỏi,
- Phòng hát A Sâm hình như ta chưa nghe qua quán này?
- Là một phòng hát nhỏ, không nổi tiếng lắm, lại ở nơi hẻo lánh. Khi tôi đến đây chơi cùng với bạn thì bọn họ nói vào hát nên đã vào. Rồi phát
hiện Đổng tổng cũng ở đó, khi đó tôi cảm thấy kỳ lạ, Đổng tổng gia đình
giàu có, sao lại chịu đến nơi nhỏ bé như thế này. Tuy nhiên, nhìn sang
bên cạnh thì phát hiện có một người đàn ông.
Đầu bên kia nói trong điện thoại.
- Dáng vẻ người đàn ông đó như thế nào? Có phải là có một ít râu quai nón, mặt hình tròn hơi dài một chút. Cao chưa đến 1m80?
Đinh Tiến Trọng hỏi, một sự phẫn nộ từ trong lòng đẩy ra ngoài. Đã vứt bỏ lời dạy của bố mình.
- Ừm, dáng vẻ đúng như thế. Mẹ kiếp, một đôi cẩu nam nữ, nhất định là đến để vụng trộm.
Đổng Oanh Oanh là người nổi tiếng, đương nhiên không dám đến những nơi
quá phồn hoa. Tôi thấy hai người bọn họ đặt 1 phòng VIP nhỏ rồi đi vào
đó.
Trong điện thoại nói,
- Đinh ca, loại con gái này tôi thấy cũng không đáng.
Đinh ca nói một tiếng thì chắc chắn cô ta sẽ bị xử lý. Còn gã đàn ông kia, mẹ nó, cho nó vào bệnh viện nằm mấy tháng rồi nói.
- Nằm thì dễ cho hắn quá.
Lúc này sắc mặt Tiến Trọng đã sắp biến thành màu đen.
- Ý của Đinh ca là…?
Đối phương hỏi.
- Cho hắn tàn phế! Bố trí cho tốt, lập tức làm việc. Tiền hả, đưa trước
một ít. Còn nữa, chờ ta đến rồi cùng đi. Gọi A Thiên đem theo anh em
đến.
Đinh Tiến Trọng “hừ” nói, bước nhanh vào trong xe.
“A Thiên” tên thật là Chung Hùng Thiên, là nhà báo của tờ Đô thị Việt Đông.
Vừa rồi gọi điện thoại là Thu Trường Quý, cũng có chút tiếng tăm trên đường phố, đều là lũ bạn xấu của Đinh Tiến Trọng.
Hương thơm mê người, sau khi lại nhảy thêm một bản nhạc, Đổng Oanh Oanh uổng một hơi hết chén Hồng tửu.
Rất lâu sau đột nhiên cô ta vứt bỏ đi sự rụt rẻ của người con gái. Vứt
bỏ đi sự cao quý, thanh nhã của cô ta, dường như cô ta vứt bỏ tất cả.
Thứ mềm mại ngọt ngào trong miệng cô ta nhẹ nhàng liếm khóe môi của Diệp Phàm, một luồng không khí hết sức kiều diễm bao trùm căn phòng này.