- Ha ha, các đồng chí. Chúng ta là lãnh đạo thật đấy, nhưng cũng phải lắng nghe tâm tư của các đồng chí cấp dưới.
Chúng ta có lập trường và quan điểm của chúng ta, nhưng những đồng chí cấp dưới cũng có cách nhìn của họ.
Đồng chí Diệp Phàm cho rằng đồng chí Triệu Hướng Vân không phù hợp tham
gia vào Tổ Đệ trình hạng mục, có lẽ là vấn đề quan điểm không giống nhau trên công việc.
Nếu chúng ta cứng nhắc muốn đưa đồng chí Triệu Hướng Vân vào Tổ Đệ trình thì hậu quả sẽ thế nào? Các đồng chí đã nghĩ tới chưa?
Câu cuối cùng Ninh Chí Hoà nói rất có sức mạnh, hơn nữa còn có sức thuyết phục.
- Nếu trong tổ mâu thuẫn xảy ra, thì e là sẽ ảnh hưởng đến tất cả các
đồng chí trong Tổ. Đến khi đó ảnh hưởng mang lại sẽ càng lớn.
Mà công việc cụ thể của Tổ đệ trình phải là Tập đoàn Hoành Không đi làm. Còn đồng chí Diệp Phàm lại có uy tín không thể thay thế ở Tập đoàn
Hoành Không.
Có thể nói thế này, Tập đoàn Hoành Không không thể thiếu cận vệ siêu cấp là anh ta. Dưới tình hình này, tôi cảm thấy câu hỏi của Bí thư Ninh rất đáng để người ta phải suy nghĩ.
Hơn nữa, khi chúng ta đang phê bình đồng chí Diệp Phàm thì có phải nên
nghĩ ngược lại xem, đồng chí Triệu Hướng Vân có phải cũng có chỗ nào đó
không thoả đáng hay không.
Đương nhiên là tôi muốn nói về công việc của Tổ Đệ trình có phải có
những cách làm có lẽ cũng làm cho đồng chí Diệp Phàm phản cảm.
Về việc đệ trình, nói thực là trong công việc cụ thể con người thực tế như đồng chí Diệp Phàm nhất định là làm tốt hơn chúng ta.
Chúng ta là sự chỉ đạo về phương hướng, còn công việc cụ thể vì chúng ta chưa từng làm việc ở dưới cho nên không thể hiểu được bằng đồng chí cấp dưới.
Kim Nhân Viễn nói.
Ý này tuy bề ngoài là ủng hộ ý của Ninh Chí Hoà, tuy nhiên, có lẽ cũng
hàm chứ một ý khác nữa. Dường như là muốn kích động Bố Hoa Thanh.
Hội nghị Thường vụ không thể ai cũng đồng lòng, dù anh có lợi hại và cũng có cả hậu đài phía sau thì cũng không thể làm
cho tất cả mọi người trong Thường vụ nghe theo anh.
Dù sao, có thể ngồi được vào vị trí trong Thường vụ tỉnh thì ai trên trốn quan trường cũng đều là khôn khéo. Hơn nữa, ai
cũng có hậu đài, chỉ là thực lực hậu đài mạnh hay yếu mà
thôi.
Tỉnh Thiên Vân đương nhiên tình hình cũng tương tự, Ninh và Khúc cũng không phải việc gì cũng có chung quan điểm.
Còn Kim Nhân Viễn cũng không thể việc gì cũng nghe theo. Bao gồm cả phái trung lập của Hội nghị Thường vụ, thường thì một
hội nghị Thường vụ đều chắc chắn có như vậy.
Ninh Chí Hoà đúng là Ninh Chí Hoà. Lập tức nói ra hàm ý “kích động” trong lời nói của Kim Nhân Viễn, nói:
- Đồng chí Nhân Viễn, nói thì phải có căn cứ.
Tuy là “có lẽ”, nhưng khi đánh giá một đồng chí thì cũng phải chú ý. Tuy nhiên lời của đồng chí Nhân Viễn cũng có tính hợp lý nhất định.
Đi ngược hướng, tư duy chắc chắn có vấn đề. Chỉ là vấn đề
này rốt cuộc là vấn đề gì. Đồng chí Diệp Phàm trong lòng
nhất định hiểu rõ.
Kim Nhân Viễn vừa nghe xong, chợt có chút hối hận. Có vẻ như
tâm sự nhỏ của mình đã bị Ninh Chí Hoà nhìn ra rồi.
Đúng lúc này Bố Hoa Thanh lại lạnh lùng “hừ” nói:
- Không sai, Bí thư Ninh nói rất có lý. Khi đánh giá một đồng
chí tuyệt đối không thể dùng từ “có lẽ”. Dùng “có lẽ” là
không có trách nhiệm đối với đồng chí Triệu Hướng Vân. Huống
hồ chúng ta bây giờ lại đang ở Hội nghị Thường vụ, từng lời
từng câu đều đại diện cho ý của lãnh đạo. Đối với đồng chí
Triệu Hướng Vân mà nói đây là rất không công bằng.
- Vừa rồi chỉ là trao đổi mà thôi. Khi trao đổi có vài lời
không đầy đủ cũng không thể trách, đây là quy định của đồng
chí nào chứ.
Tôi không hề đánh giá đồng chí Triệu Hướng Vân thế này thế
kia, đồng chí Diệp Phàm vì sao có thành kiến với anh ấy, đó
nhất định là có nguyên nhân.
Bí thư Ninh cũng đã nói, về nguyên nhân, chỉ có hỏi đồng chí
Diệp Phàm là rõ nhất. Còn đồng chí Triệu Hướng Vân thì tỏ ra
rất kịch liệt.
Cứ như vậy, nếu để hai đồng chí có khúc mắc làm việc cùng
nhau trong Tổ đệ trình thì chắc chắn không phải là chuyện hay.
Vì thế, xuất phát từ đại cục tôi cảm thấy, đồng chí Triệu
Hướng Vân không thích hợp để sắp xếp vào trong Tổ đệ trình
hạng mục mới của Đại quy hoạch Hoành Không.
Bởi vì, Tổ Đệ trình hạng mục là dựa vào đồng chí Diệp Phàm làm chính. Đồng chí Triệu Hướng Vân chỉ là một vai phụ mà
thôi.
Vai phụ mà, thiếu đi một cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục.
Nhưng nhân vật chính thì sao? Không có nhân vật chính thì “vở
kịch” làm sao mà diễn được?
Kim Nhân Viễn cũng hơi chút bực tức.
- Vai phụ, đồng chí Triệu Hướng Vân là đồng chí do Uỷ ban nhân
dân tỉnh cử xuống, chính là lãnh đạo của Diệp Phàm. Nếu nói
về nhân vật trong vở kịch thì cũng là một trong những thành
viên của Tổ đạo diễn. Từ lúc nào đã trở thành nhân vật phụ
chứ.
Bố Hoa Thanh lạnh lùng nói.
- Tổ đạo diễn, đúng là chuyện buồn cười. Giả sử Đại quy hoạch
Hoành Không là một vở kịch thì đồng chí Diệp Phàm chính là
đạo diễn chính. Đồng chí từ trên tỉnh xuống chính là nhân vật cố vấn.
Vở kịch này phải do đồng chí Diệp Phàm dẫn dắt các đồng chí cấp dưới diễn. Từ lúc nào mà đồng chí Triệu Hướng Vân lại
trở thành đạo diễn chứ?
Đại quy hoạch Hoành Không đã tiến hành được một thời gian dài, có đồng chí việc gì cho đồng chí Triệu Hướng Vân sao? Đột
nhiên lại chen ngang vào là đạo diễn, vậy thì đạo diễn cái
gì?
Kim Nhân Viễn cười nhạt nói.
Bố Hoa Thanh đang muốn mở lời phản bác thì Ninh Chí Hoà khoát tay, nói:
- Việc này không cần tranh luận nữa, đồng chí Triệu Hướng Vân lần này không vào Tổ Đệ trình hạng mục nữa.
Bố Hoa Thanh còn nói được gì nữa, nếu là giơ tay biểu quyết
thì hôm nay cũng sẽ thất bại. Để Ninh Chí Hoà trực tiếp quyết định vẫn còn giữ lại được một chút thể diện.
Ngày 26 tháng 6, Đoàn chuyên gia trong Tổ Khảo sát do đồng chí
Phó tổng thư ký Chính Vụ viện Trương Cổ Khánh làm trưởng đoàn đã đến tỉnh Thiên Vân.
Thành viên Đoàn Khảo sát có nhiều đồng chí viện sỹ của hai
viện, những chuyên gia khác có các nhân sỹ quyền uy ở các
ngành như quy hoạch xây dựng và du lịch.
Còn tỉnh Thiên Vân cũng thành lập riêng một tổ chuyên gia cùng
đi xuống với Đoàn Khảo sát để tiện phối hợp công tác.
Tuy nhiên, về việc Trương Cổ Khánh làm trưởng đoàn thì trong
lòng Diệp Phàm cũng có chút suy nghĩ không biết lý do gì mà
uỷ viên Trịnh Tùng Tiền lại sắp xếp như thế.
Theo lý mà nói Kiều Hoành Sơn đã phê duyệt khoản tiền bổ sung
hỗ trợ cho Trịnh Quốc Trạch, con trai của Trịnh Tùng Tiền, bên
này Trịnh Tùng Tiền ông cũng phải sắp xếp hợp lý mới phải
chứ. Ông lại cử Trương Cổ Khánh xuống thì chẳng phải là tự
bôi “thuốc nhỏ mắt” cho mình sao.
Trương Cổ Khánh sau khi đến tỉnh thành tỉnh Thiên Vân đã trở về nhà.
Trương Hồng Đông vừa mới về hưu, cũng ở trong khu biệt thự dành riêng cho cán bộ từ cấp Phó tỉnh trở lên, các đồng chí ở
tỉnh Thiên Vân gọi là “Ứng viên”.
- Bố, con về rồi.
Trương Cổ Khánh đặt chiếc cặp da xuống. Bước đến nhẹ nhàng bóp vai cho Trương Hồng Đông.
Hai vai của Trương Hồng Đông thường xuyên bị tê. Trương Cổ Khánh
rất hiếu thuận với bố mẹ, mỗi lần về nhà, động tác đầu tiên là làm như thế.
- Cổ Khánh, rửa tay trước đi rồi uống ngụm trà.
Lúc này, mẹ của Trương
Cổ Khánh Dương Thanh Cúc bưng đến một chén trà đặt lên bàn.
- Vâng ạ.
Trương Cổ Khánh bước nhanh vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi rồi mới ra.
- Ngồi đi Cổ Khánh, báo cáo với ta một chút về công việc của con nào.
Trương Hồng Đông mở to mắt, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện
nói. Mỗi lần con trai về nhà là Trương Hồng Đông cũng đều yêu
cầu anh ta báo cáo công việc. Dù bây giờ đã nghỉ hưu rồi cũng
phải nghe báo cáo, nếu không thì không quen.
- Ông à. Ông đã nghỉ hưu rồi còn yêu cầu con “báo cáo” công
việc cái gì chứ? Thật là…Nói chuyện phiếm thì nói chuyện
phiếm thôi. Còn nghiền ngẫm từng chữ một làm gì.
Dương Thanh Cúc trách.
- Về hưu rồi thì không thể nghe báo cáo sao?
Trương Hồng Đông đột nhiên nổi giận, trợn mắt nhìn vợ.
- Mẹ, không sao, con sẽ báo cáo với bố một số công việc gần
đây. Bố cũng là vì tốt cho con, sợ trong công việc con có sơ
xuất. Hôm nay con vẫn phải báo cáo công việc với bố.
Trương Cổ Khánh vội vàng nói.
Lão biết cha mình sau khi về hưu cũng có một giai đoạn không
thích ứng được giống với rất nhiều đồng chí già khác, vẫn
nhớ phong cách lãnh đạo, nghe báo cáo chính là một sở thích.
Sau khi nghe xong Trương Hồng Đông nhíu mày.
- Lần này uỷ viên Trịnh cử con xuống khảo sát Tập đoàn Hoành Không cũng là để khảo nghiệm con đấy.
Trương Hồng Đông nói.
- Ừm, con cũng có nghi ngờ. Trước kia uỷ viên Trịnh biết Diệp
Phàm và Trương gia chúng ta có chút khúc mắc. Cho nên về việc
khảo sát việc đệ trình đại quy hoạch của bọn họ luôn ấn vào
tay con. Uỷ viên Trịnh cũng không nói về việc này. Mấy ngày nay đột nhiên thay đổi, lại đồng ý cử Đoàn Khảo sát xuống.
Trương Cổ Khánh nói.
- Ông ta có dặn dò con cái gì không?
Trương Hồng Đông hỏi.
- Có!
Trương Cổ Khánh gật đầu rất dứt khoát, nhìn bố nói,
- Giống như có chút mịt mờ chỉ ra lần này Đoàn Khảo sát
xuống khảo sát có chừng mực một chút, thoải mái một chút.
Các đồng chí cấp dưới cũng không dễ dàng gì. Việc này trên
thực tế chẳng phải là bảo bọn con xuống chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi sao. Đoàn Khảo sát này xuống chính là một sự
nguỵ trang, trên thực tế chẳng có nhiều ý nghĩa.
- Hừ, Trịnh Tùng Tiền nhè ra rồi.
Trương Hồng Đông lạnh lùng “hừ” một tiếng, một chút phẫn nộ hiện lên trên mặt.
- Khi đó ông ta nói với con như vậy con đã để ý rồi, lại khéo
gặp phải Trịnh Trạch Quốc. Hắn nói đi Tổng cục lấy công văn
phê chuẩn. Con vừa nghe liền nói chuyện vài câu, mới biết được
hắn đang cần tiền của Tổng cục. Mà còn là đích thân Phó Tổng cục trưởng Kiều Hoành Sơn phê chuẩn. Nghe nói là đã bổ sung
cho sư đoàn của bọn họ hơn 100 triệu. Đúng là không ít.
Trương Cổ Khánh nói.
- Hiểu rồi, hoá ra là như vậy.
Trương Hồng Đông cười nhạt nói. Tuy nhiên, thấy con vẫn có chút không hiểu, Trương Hồng Đông nói.
- Con có biết quan hệ của Diệp Phàm với Kiều Hoành Sơn không?
- Con không rõ lắm.
Trương Cổ Khánh lắc đầu.
- Con rể của Kiều gia đại viện đấy, bây giờ thì hiểu vì sao Trịnh Tùng Tiền làm như thế rồi chứ?
Trương Hồng Đông nói.
- Ồ, hoá ra là như vậy.
Trương Cổ Khánh sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm xuống. Rất lâu sau mới hỏi.
- Vậy thì bố, việc này phải xử lý thế nào?
- Chẳng phải Trịnh Tùng Tiền bảo con khảo sát có chừng mực
thôi hay sao? Dù sao cuối cùng cũng là đồng ý. Con tự quyết
định đi.
Trương Hồng Đông nói.
- Rõ rồi ạ.
Trương Cổ Khánh gật đầu thở dài, nói,
- Bố, việc này con thấy thôi đi. Việc này con cũng nghe nói qua
rồi, lúc đầu Thiết Cúc Hoa thực sự đã vô lý gây sự. Hơn nữa
chúng ta có thể kéo dài thời gian của Đại quy hoạch như thế
rồi cũng xem như là xứng đáng với bà ta.
Người đàn bà này cũng không phải là giỏi dang gì. Có những
việc chúng ta cũng không cần phải làm quá lên. Bằng không mâu
thuẫn này cứ kéo dài cũng không tốt.
- Diệp Phàm có để ý đến thể diện của Trương gia chúng ta không?
Trương Hồng Đông nói.
- Không.
Trương Cổ Khánh gật đầu.
- Vậy thì con ra tay dạy bảo một chút là được, lần này chính
là cơ hội. Ta muốn Trịnh Tùng Tiền cũng phải xấu hổ.
Vì thế đã đặc biệt cử con đảm nhận đoàn trưởng Đoàn Khảo
sát lần này. Thực ra chính là trao cho con cơ hội trị cho Diệp
Phàm một chút để bớt giận.
Dù sao, mối giao tình giữa ta và ông ấy đã nhiều năm rồi. Nhưng trị thì trị, cuối cùng vẫn phải đồng ý đại quy hoạch này.
Đây là ý của Trinh Tùng Tiền.
Trị để cho con trút giận, là để lấy lại thể diện cho Trương
gia chúng ta. Còn đồng ý đại quy hoạch là sự thoả hiệp của
Trịnh Tùng Tiền và Kiều gia người ta.
Cho nên, con cần phải nắm lấy. Dù không thể làm hỏng chuyện
này, nhưng cũng phải khiến cho Diệp Phàm thấy khó chịu một
thời gian mới được.
Người Trương gia chúng ta không phải bị ăn hiếp dễ dàng như vậy, Thiết Cúc Hoa có không đúng thế nào đi nữa, nhưng chung quy lại cô ấy cũng là người thân của Trương gia.
Con cũng biết, chị họ của cô ta Dương Cầm Kỳ thực ra là con
gái của dì con. Chỉ có điều có vài việc không hay dẫn đến
không nhận nhau, nhưng tình thân thích này chúng ta không thể
đánh mất được.
Nể mặt dì con ta đã nhận con gái nuôi. Thực ra cũng chẳng phải là vì dì con, ôi…cái thể diện này đúng là nói không thể rõ
ràng được. Làm người…