- Anh đừng giả vờ với em nữa đi.
Kiều Viên Viên lườm Diệp Phàm, nói.
- Em đã nghe ba nói rồi, Tập đoàn Hoành Không các anh đã lấy đi của công ty anh em 10% hạn ngạch gì đó.
Nghe nói lên quan đến tổng giá sản phẩm lên đến những tỷ mấy. Anh vừa
mới xuống mà anh đã dồn anh ấy vào góc tường, anh bảo anh ấy phải làm
thế nào để triển khai công việc?
Đến lúc đó, phúc lợi đãi ngộ của công nhân giảm đi, cán bộ không có tiền chi tiêu, thế chẳng phải là tất cả đều trách tội lên đầu của anh ấy hay sao? Anh trai em vừa xuống việc này đã quá phức tạp rồi.
Những lời này nhất định là Kiều Báo Quốc thông qua Tô Hương Linh truyền
khẩu đến cho Kiều Viên Viên, tuy nhiên, Kiều Viên Viên nhanh nhạy đã đem chuyện đổ lên đầu bố mình. Dự tính chắc chắn Diệp Phàm cũng không thể
nào mà đi đính chính việc này được.
Tô Hương Linh ngồi bên nghe mà không lên tiếng.
- Sao lại có thể nói là dòn vào góc tường chứ, đây là Bộ cho các anh. Mà anh chẳng đề cập gì đến việc này cả. Bọn họ cứ cấp cho anh thì anh cũng không thể không cần có phải không nào? Hơn nữa, khi nhận hạn ngạch này
anh trai của em cũng chưa đến Cơ khí TQ. Nếu khi đó là anh ấy là Tổng
giám đốc thì anh nhất định không lấy có phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Anh sẽ không nhận sao? Rõ ràng là đã khiến cho anh ấy khó
khăn mà. Anh nói mà không biết ngượng, anh chẳng quan tâm cứ
nhận lấy hạn nghạch đó. Anh rõ ràng là đang giả bộ.
Kiều Viên Viên “hừ” nói.
- Cơ khí TQ nợ bọn anh, bọn anh lấy cũng là điều nên như thế.
Diệp Phàm nói.
- Em mặc kệ, anh trả lại cho cơ quan của anh ấy là được.
Kiều Viên Viên hờn dỗi.
- Đã nhận rồi làm sao mà trả lại được, hơn nữa, hạn ngạch
này là cấp cho Tập đoàn của bọn anh. Đây là công ty nhà nước,
không phải là công ty tư nhân của Diệp Phàm anh. Việc này, không
thể nào.
Diệp Phàm lắc đầu.
Đôi mắt chim ưng phát hiện sự thất vọng trong ánh mắt của Tô Hương Linh.
- Không thể trả lại thì anh phải nghĩ cách để giúp cấp bù lại toàn bộ 10% này cho anh ấy.
Kiều Viên Viên nói.
- Anh không có khả năng đó, quan tâm phù hợp một chút thì còn
được. Còn 10% này em cũng biết đấy, nó liên quan đến tổng hạn
ngạch hơn chục tỷ.
Nếu bắt Tập đoàn Hoành Không bỏ ra nhiều như thế, người ta
chẳng chửi anh chết vì ăn cây táo, rào cây sung ấy à.
Đến lúc đó khiến cho mọi người phẫn nộ, vị trí tổng giám đốc này của anh có còn ngồi được nữa hay không?
Diệp Phàm đương nhiên không muốn phỏng tay vì “khoai lang nóng”.
Kiều Viên Viên vừa nghe thực sự đã bị nghẹn lại. Việc này liên quan đến sự nghiệp của chồng Kiều đại tiểu thư nhất thời
cũng không dám nói lung tung nữa. Cô liếc nhìn Tô Hương Linh.
- Em rể, cậu giúp Báo Quốc một tay đi. Ta biết cậu sẽ nghĩ ra cách. Cậu làm ở bên này hơn 1 năm rồi.
Hơn nữa, địa điểm của cậu nhiều hơn, năng lực cũng cao hơn, quan hệ cũng rộng hơn Báo Quốc. Ví dụ nhờ các công ty của Tập
đoàn của cậu nhường cho bọn họ một ít nguồn tiêu thụ.
Còn nữa, cậu quen biết với lãnh đạo Uỷ ban Quốc tư, nói giúp
Báo Quốc mấy câu, để xem họ có thể lại cho công ty anh ấy vài
chỉ tiêu hay không.
Nghe nói Bộ vẫn có chỉ tiêu hạn ngạch linh hoạt. Việc này cậu nhất định phải giúp Báo Quốc rồi.
Bằng không, Báo Quốc sẽ thực sự khó vượt qua được giai đoạn quan trọng này.
Tô Hương Linh kiên trì nói.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, Tô Hương Linh không thể nào nghĩ ra
được chủ ý này. Ngay cả Kiều Báo Quốc cũng không thể nghĩ ra. Sau lưng nhất định là có “cao nhân” chỉ điểm. Cao nhân này rất
có khả năng chính là Kiều Viễn Sơn.
- Giới thiệu một vài khách hàng đặt mua sản phẩn của công ty
anh ấy thì cũng được. Có điều ngay lập tức thì cũng không thể giới thiệu được khách hàng lớn, cần phải có cơ hội có phải
không nào?
Nói về Bộ, hạn ngạch còn dư lại chắc chắn là còn. Tuy nhiên, bọn họ đã cấp cho bọn em 10%.
Nếu lại đi xin nữa thì người ta sẽ nói bọn em lòng tham không
đáy. Nếu gây ra sự phản cảm của lãnh đạo Bộ thì có muốn đi
xin cũng phiền phức.
Bọn em không thể chỉ xin một lần, hàng năm nhất định cũng phải đi xin. Hơn nữa, em mà giúp Cơ khí TQ đi xin chỉ tiêu thì việc
này hơi chút danh không chính, ngôn không thuận.
Nếu như Bộ có cho bên anh ấy và sau này lại giảm đi hạn nghạch của bọn em thì tổn thất của bọn em sẽ rất lớn.
Bảo em phải đối mặt thế nào với những đồng chí ở Tập đoàn Hoành Không. Bây giờ chúng ta ai cũng là chủ mà.
Quan tâm thích hợp thì có thể, nhưng liên quan đến vấn đề có tính nguyên tắc thì em lực bất tòng tâm.
Diệp Phàm nhíu mày, nói cũng rất thật.
- Ít nhiều thì anh cũng phải lấy lại một chút cho anh ấy, nếu không được nhiều thì 5% cũng được. Cũng xem như là hỗ trợ một chút có phải không nào?
Kiều Viên Viên thấy Tô Hương Linh nhìn mình đành phải mở lời.
- 5% Thế cũng tương đối nhiều rồi. Mọi người đừng cho rằng đây
là phép toán tiểu học. 1% mà Bộ cấp xuống đã là không nhỏ
rồi.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn hai người phụ nữ rồi nói tiếp,
- Đương nhiên, nếu nhất định phải đi. Chỉ là không dám xin nhiều như thế, 2% là nhiều rồi.
- Không được, 4%.
Kiều Viên Viên nói. Cô rất ít khi như thế.
- Thế thì lùi một bước, 3% thì thế nào?
Diệp Phàm cò kè mặc cả với vợ, bản thân thiếu chút nữa thì bật cười.
- 3,5 một lời thôi.
Kiều Viên Viên đang thực sự làm ăn.
- Được, 3,5 thì 3,5, đúng là phiền toái.
Diệp Phàm khoát tay.
Ha ha ha…
Mây người phụ nữ trong phòng đều cười vang lên.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ 3,5% cũng là khó khăn lớn, bởi vì
Diệp Phàm đã nợ Cao Nhất Thiên một món nợ ân tình. Nếu lại đi xin người ta thì đúng là hơi chút “tham lam”.
Cao Nhất Thiên con đường này thực sự là không thể qua được.
Thế thì phải tìm con đường khác, nhưng Uỷ ban Quốc tư ngoài ông ta ra thì chỉ còn Bộ trưởng Lưu Tĩnh. Đối với Lưu Tĩnh, Diệp
Phàm vẫn chưa tiếp xúc nhiều, về cơ bản 2 người bây giờ đang ở giai đoạn quan hệ đồng chí.
Những đồng chí cấp Phó Bộ khác thì không có quyền để cấp cho Diệp Phàm 3,5%.
Nói về tìm nguồn tiêu thụ, con đường này càng khó khăn. Dù
sao, phải giúp cho Kiều Báo Quốc tiêu thụ được mười mấy tỷ,
đối với bản thân Diệp Phàm mà nói cũng là một con số quá
lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phàm quyết định sẽ bắt đầu với Bộ
trưởng Lưu Tĩnh. Thế là đem chuyện này bàn bạc với Thiết Chiêm Hùng một chút, gã đồng ý để
ý một chút động tĩnh của Chủ
nhiệm Lưu.
Thứ bảy, Kiều Viên Viên đột nhiên cười nói:
- Diệp Phàm, nghe nói Chu Tước sơn trang ở núi Thiên Thông của
các anh rất nổi tiếng, có thể dẫn em đến đó chơi được không?
Diệp Phàm vừa nghe, chợt đầu óc căng ra, thầm nghĩ chẳng lẽ vợ mình nghe thấy lời đồn gì nên muốn đến đó?
Tuy nhiên, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, miệng thì cười nói:
- Bà xã đã đến được mấy hôm rồi, công việc của ta nhiều quá không có thời gian đưa em đi chơi.
Nếu em muốn đi thì anh sẽ đưa em đi dạo một vòng, thực ra, nơi
đó nổi tiếng là vì chủ nhân của nó trước kia là một tướng
quân của Quốc Dân Đảng.
Chứ chẳng phải căn nhà đó có gì đặc biệt cả, có khi còn kém hơn nhiều so với biệt thự Hồng Diệp Bảo và Sở Thiên Các ấy chứ.
- Người ta nói nó nổi tiếng như thế, nghe nói 4 vị cán bộ ở kinh thành
cũng đã từng ở đó. Làm sao anh có thể nói nó bình thường thế được? Có
phải là không muốn cho em đi không?
Kiều Viên Viên cười như không cười, tỏ ra có vẻ kỳ lạ.
- Ai nói thế, anh có gì mà không dám, chẳng qua chỉ là nói đùa thôi. Tuy nhiên, thực sự nơi đó chẳng có gì đẹp cả đâu. Nhưng cảnh núi Thông
Thiên rất đẹp, thời tiết hôm nay rất tốt nếu em nói như thế thì chúng ta đi một chuyến.
Diệp Phàm cười nói.
Sau đó, hắn vội vàng chui vào phòng vệ sinh, gọi điện thoại cho Mộc
Nguyệt Nhi. Muốn bảo Mộc Nguyệt Nhi tạm thời quay về trong Am chờ mấy
tiếng, sau khi Kiều Viên Viên đi thì lại quay lại.
- Phòng của em làm sao em phải trốn, chuyện lạ. Yêu cầu này của anh thực sự là rất vô lý đấy đồng chí Diệp Phàm ạ.
Mộc Nguyệt Nhi có lẽ bực tức nói trong điện thoại.
- Anh không có ý gì cả, chỉ là sợ dẫn đến hiểu nhầm thôi. Em thấy đấy,
việc này nếu truyền ra ngoài đều rất không tốt đối với cả anh và em có
phải thế không nào? Anh thì chẳng có gì cả, quan trọng nhất vẫn là bây
giờ em vẫn chưa có chồng, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến em.
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Lời này nên nói ngược lại mới đúng, anh đường đường là ông chủ lớn của Tập đoàn Hoành Không mà không sợ thì một thảo dân như Mộc Nguyệt Nhi em còn sợ cái gì. Mời vợ anh đại giá quang lâm là được rồi, Mộc Nguyệt Nhi em chắc chắn sẽ nhiệt tình đón tiếp.
Mộc Nguyệt Nhi “hừ” nói.
- Hì hì, việc này, ha ha, có thể dàn xếp một chút có được không, chỉ vài tiếng thôi mà có phải vậy không?
Diệp Phàm lại cố gắng.
- Không được, đây là nhà của Mộc Nguyệt Nhi tôi.
Thái độ của Mộc Nguyệt Nhi kiên quyết.
- Thế thì thôi, ta sợ cái quái gì.
Diệp Phàm tức giận cúp điện thoại rồi vội vàng gọi cho Khương Quân, bảo
gã đưa vợ là Mộc Chu Lệ Chi đi đến Chu Tước sơn trang. Có người phối hợp sẽ dễ đề phòng hơn với tình huống xảy ra nhất thời.
Đoàn người thu xếp một chút rồi đi thẳng đến Chu Tước Sơn trang.
- Đẹp đấy chứ, núi Thiên Thông các anh làm rất đặc sắc.
Kiều đại tiểu thư rất hứng thú.
- Đương nhiên rồi, Bí thư Diệp của chúng là nhân vật lớn mà, hạng mục
đầu tư mấy chục tỷ đấy. Mục tiêu của Diệp tổng chính là xây dựng khu
phong cảnh núi Thông Thiên đạt tiêu chuẩn 5A.
Đỗ Vệ Quốc cười nói.
- Đúng vậy, chờ sau khi xây dựng xong em lại đến thì còn to hơn nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói các anh đào được một ngôi mộ cổ ở đó, buổi chiều qua đó một chuyến nhé?
Kiều Viên Viên lại cười nói, Diệp Phàm nghe xong trong lòng thấy thẹn thùng, đến cả vợ cũng bị lừa về việc này.
- Nên đi, nên đi.
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng buồn cười,
- Bà xã, ngôi mộ cổ chúng ta phát hiện bên này rất nổi tiếng. Rất nhiều
chuyên gia khảo cổ cũng đến đây, người nước ngoài cũng có.
Đỗ Vệ Quốc cười nói.
- Ồ, nổi tiếng thế sao?
Kiều Viên Viên cười hỏi.
- Đương nhiên, đó là câu hỏi hàng nghìn năm chưa được giải mà. Bên trong chôn cất nhân vật quan trọng của Cổ Tinh Tuyệt Quốc. Rất có khả năng nhân vật đó là công chúa hay vương tử, nhưng sao lại đưa đến an táng ở
đây. Vì thế thu hút rất mạnh các chuyên gia.
Đỗ Vệ Quốc cười nói.
- Thế thì đúng là câu hỏi chưa được giải đáp, chẳng trách có nhiều chuyên gia đến như thế.
Kiều Viên Viên cười nói.
Khi xe chạy đến cổng của Chu Tước Sơn trang Diệp Phàm chợt giật mình,
bởi vì cổng lớn đã được mở trước rồi, hơn nữa, ngay cả lá rụng ngoài
cổng cũng được quét dọn sạch sẽ.
Còn hai người phụ nữ Mộc Nguyệt Nhi và Mộc Chu Lệ thì tươi tắn đứng ở
cổng. Dường như Mộc Nguyệt Nhi còn nhanh chóng làm lại tóc nữa.
Tóc được bện thành mấy chục búi trên đầu, mặc áo ngắn tay màu trắng có
điểm hoa nhỏ màu xanh, lại thêm đôi giày vải màu đỏ, chiếc thắt lưng thổ cẩm của người Nạp Tây càng tạo thêm nét tươi trẻ của cô ta.