- Đã hiểu đã hiểu.
Vương Nhân Bàng cười khan vài tiếng, vô cùng tò mò, hỏi,
- Là ai vậy, không phải là Mộc Nguyệt Nhi à?
- Mộc Nguyệt Nhi là ai?
Phượng Khuynh Thành nghe thất, cả người đang ở trong chăn vùng dậy, thốt lên hỏi, hơn nữa vẻ mặt giận dữ giống như muốn ăn thịt người. Hai cái
đầu phong tử đung đưa trước mặt Diệp Phàm làm người ta thật sự quáng
mắt.
- Đừng nghe người này nói bậy bạ.
Diệp Phàm vội vàng che điện thoại.
- Vậy anh nói cho em biết Mộc Nguyệt Nhi là ai?
Phượng Khuynh Thành lầm bầm nói, Diệp Phàm đắp cho cô chiếc chăn đơn, lại bị cô kéo ra.
- Cô ấy là Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Tinh nước Mỹ, là một người phụ nữ
giàu có có tiền tỷ, bọn anh là đối tác kinh doanh, người ta sao có thể
để vào mắt những người như chúng ta có phải hay không?
Diệp Phàm cười vội.
- Tin anh mới là lạ.
Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng rồi chui vào trong chăn.
- Diệp Phàm, tôi vừa nghe được vừa tức. Nghe nói phái Hoa Sơn cho lão Tiêu xuống núi. Anh phải cẩn thận.
Vương Nhân Bàng nói.
- Người này đã biệt vô âm tín một thời gian dài, tuy nhiên, chuyện của
ông ta lúc nào cũng phải giải quyết. Tôi sẽ giao cho Hồng Diệp Bảo. Yên
tâm, nếu ông ta dám đến trong Bảo, đó là tự rước lấy nhục nhã.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Ừ, anh chú ý một chút. Tôi cho Đường Thành dẫn theo vài người quay về
Hồng Diệp Bảo. Trong thời gian này nếu như bảo bối của anh và Kiều đại
tiểu thư vẫn an tòan thì Hồng Tà vẫn bình thường. Thực lực vài năm trước của họ Tiêu kia là Bán tiên thiên, giờ trời mới biết ông ta có đột phá
Tiên thiên không.
Những người khác cũng không biết, hiện tại Xa Thiên lại không ở đó, phải tuyệt đối cẩn thận. Tôi ở bên cạnh lại không làm gì được.
Hơn nữa, ta gặp gỡ chính vì lợi ích là hàng đầu.
Vương Nhân Bàng nói,
- Việc này tôi vốn đã báo cáo qua với tổ đặc nhiệm A, tuy nhiên, lão Cung cũng tương đối khổ tâm.
Bây giờ người ta còn không có động thủ, chúng ta muốn báo cáo lên tỉnh
chuyện phái Hoa Sơn cũng chưa có chứng cớ. Chẳng lẽ người ta xuống núi
đi dạo cũng không được, nhà nước không thể phong tỏa phái Hoa Sơn được.
Cho nên, để chờ đủ chứng cứ thì quá muộn có phải hay không?
- Có phái người đi theo lão gia hỏa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không theo kịp, người ta ít nhất cũng đã là Bán tiên thiên. Nhoáng một cái đã không thấy đâu.
Vương Nhân Bàng nói,
- Tuy nhiên, nghe nói sau đó lão Cung cũng cho Đường Thành dẫn theo bảy
tay súng bắn tỉa bao vây xung quanh Hồng Diệp Bảo, theo dõi 24/24 giờ.
Nếu tiến vào trong Bảo hai người bọn Hồng Tà cũng không sợ, chỉ sợ người này không công kích vào trong Bảo, mà lại phòng ngự ở bên ngoài.
- Tôi biết rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhăn đầu mày lại.
Vương Nhân Bàng gác điện thoại xuống.
- Có chuyện gì xảy ra vậy anh Diệp?
Phượng Khuynh Thành bán y ở bên cạnh Diệp Phàm, hỏi. Lúc này thật ra cả
hai người đều đã tỉnh lại, vẻ mặt của Phượng Khuynh Thành rất xấu hổ,
ngẩn ra nhìn Diệp Phàm.
- Nhìn gì, thật là.
Phượng Khuynh Thành sẵng giọng.
- Em thật là đẹp.
Diệp Phàm nói.
- Đẹp lăm sao?
Phượng Khuynh Thành mắt như tơ.
- Đẹp.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Anh đừng có nói dối, anh nói đẹp mà vì sao lại không để ý đến em?
Phượng Khuynh Thành bĩu môi nói.
- Đẹp thì đẹp, nhưng anh đã có vợ rồi. Anh không muốn làm hại em.
Diệp Phàm nói.
- Em không sợ anh hại.
Phượng Khuynh Thành đỏ mặt mắt cỡ.
- Anh vào buồng vệ sinh đã, em mặc quần áo vào đi. Hơn nữa, em đi xuống
đây có nói với người nhà biết không, sẽ khiến cho người nhà lo lắng đấy. Nếu như tối nay em ở đây anh sẽ đi ra ngoài ngủ. Trước tiên tắm cái đã. Nếu không có đồ ngủ anh sẽ cho người mang tới.
Diệp Phàm nói. Cũng không thể nói gì nữa, bằng không, phỏng chừng lại bị
- Em không tắm, trừ phi anh…
Mặt Phượng Khuynh Thành càng đỏ hơn.
- Trừ phi thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh giúp em mặc quần áo vào em mới đi tắm, hơn nữa, tối nay anh ngủ cùng em.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Việc này… Không được… Việc này…
Thiếu chút nữa Diệp Phàm trợn tròn mắt.
- Không được cũng phải được, lập tức mặc vào cho em.
Đột nhiên Phương Khuynh Thành lại bỏ chiếc chăn ra.
- Mặc… mặc…
Giọng nói Diệp Phàm run rẩy, vội vàng nhặt quần áo trên đất lên tay chân luống cuống mặc vào cho cô gái.
- Buồn cười quá, anh nhìn này, ngay cả đóng cúc cũng sai nút rồi.
Phượng Khuynh Thành cười một cách tinh ranh.
Sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đi vào buồng vệ sinh, vừa đi vừa liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tối nay anh phải giúp em, vì ông nội của em anh phải giúp em. Hơn nữa, không cho phép chạm em.
Nói xong liền đi vào, trời ơi, ngay cả cửa nhà vệ sinh cũng chưa đóng, tiếng nước chảy ào ào ở bên trong.
Diệp Phàm nhanh chóng lấy quần áo ngủ rồi để trên cánh cửa.
Phiền phức thật, tối nay tính sao đây. Không thể đụng vào, còn phải nằm
ngủ cùng, đúng thật là hành hạ người khác. Tong lòng Diệp Phàm thở dài.
Phượng Khuynh Thành tắm xon mặc bộ đồ ngủ vào rồi lại vào nằm trong chăn.
- Anh Diệp, anh thật không chưa bệnh cho ông nội của em?
Phượng Khuynh Thành lại muốn khóc.
- Nhvư ậy đi, để ngày mai anh bớt một chút thời gian để qua kiểm tra.
Tuy nhiên, có điều anh nói trước. Chắc hy vọng không đến nửa đâu. Hơn
nữa, cho dù có thể tạm thời ngăn chặn, phỏng chừng cũng không có khả
năng kéo dài thêm thời gian cho lão Phượng.
Diệp Phàm vuốt hai má Phượng Khuynh Thành, nói.
- Được rồi, chỉ cần anh cố gắng hết sức là được.
Phượng Khuynh Thành gật gật đầu, trên người Diệp Phàm bán y, vẻ mặt hạnh phúc xen lẫn u buồn.
- Anh Diệp, em nhớ lại lúc ở đập Thiên Thủy. Lúc ấy anh chỉ mới có mười
mấy tuổi, còn em đang ở giai đoạn dạy thì. Lúc đó em thấy anh thực sự là lão thổ.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Ha hả, lúc ấy anh chỉ công tác ở quê thôi, chỉ là cán bộ trong thôn, cũng thổ bình thường mà.
Diệp Phàm cười nói,
- Đúng rồi, bây giờ anh đã có vợ rồi.
- Em có bức thư này, nói là mời anh đến xem bệnh cho ông nôi.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài.
Sáng ngày thứ hai.
Tiếng cười khanh khách… Phượng Khuynh Thành đánh ngã Diệp Phàm rồi cười khanh khách.
- Cười gì?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Nhìn anh, bây giờ thành gấu trúc rồi.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Có cách gì, đúng là thành tiên khi ngủ bên cạnh một cô gái xinh đẹp mà không thể làm gì. Anh cảm thấy anh còn hơn cả Liễu Hạ Huệ. Nếu việc này truyền ra ngoài, người ta còn tưởng đồng chí Diệp
Phàm tôi không làm gì được?
Diệp Phàm căm tức nói,
- Huống chi, em không hiểu được nửa đêm lại có người ngủ cùng.
- Cái gì mà ngủ cùng?
Phượng Khuynh Thành hỏi.
- Cả người giống như bạch tuộc cứ ép vào anh khiến anh không thở nổi. Hơn nữa, cứ đẩy em ra là một lúc em lại ôm lấy.
Em xem, mắt của anh không là gấu mèo mới là lạ. Hơn nữa, cả đêm, anh đi vào buồng vệ sinh đi vệ sinh.
Tuy nhiên, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì lớn cả.
Diệp Phàm nói.
- Em ngủ như vậy sao? Anh gạt em.
Cơ bản là Phượng Khuynh không chịu thừa nhận.
- Anh thấy cũng không tồi. Có phải em giống bạch tuộc không?
Tự nhiên Diệp Phàm lấy cameras ra.
Phượng Khuynh Thành vừa thấy, nhất thời mặt đỏ như con khỉ. Ảnh chụp vẫn còn nóng bỏng, tuy nói Phượng Khuynh Thành có mặc áo ngủ. Tuy nhiên, tư thế nằm ghé sát vào Diệp Phàm làm người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Chỉ thấy hai chân nàng xoa mở ra. Bởi vì Phượng Khuynh Thành chỉ mặc áo ngủ. Cho nên, tất cả đều lộ ra bên ngoài.
Ngay cả viên đều bị lộ một nửa, tam giác phía dưới cũng lúc ẩn lúc lộ, liền chụp ảnh, để cho em xem.
- Anh Diệp, cái này anh cho em được không?
Phượng Khuynh Thành nói xong, liền đoạt lấy máy ảnh.
- Cho em xem là được rồi, không nên vội vàng, không cẩn thận gây ra sức ép đó.
Diệp Phàm nói.
- Sợ gì chứ, em sẽ bí mật cất giữ. Cả đời chỉ cho anh xem. Hơn nữa, cả
đời này, chúng ta còn có cơ hội này không cũng khó nói. Nếu ông nội ra
đi, trong nhà, ôi, ôi…
Phượng Khuynh Thành đau khổ, Diệp Phàm thở dài, đành đưa máy ảnh cho nàng.
- Thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi, có phần bất ngờ.
- Hiện tại ông nội đã biết bệnh tình của mình, hôm đó ông nói với em.
Tiểu Khuynh à, tiếc nuối cả đời của ông nội chính là không thể chứng
kiến hôn lễ của con. Nếu như có thể ôm con của Tiểu Khuynh, cả đời này
sẽ không còn tiếc nuối.
Phượng Khuynh Thành nói, nước mắt lại chảy xuống.
- Việc này, nếu không em tìm một người nào tính chuyện kết hôn. Ít nhất, trước khi ra đi lão Phượng có thể chứng kiến hôn lễ của em có phải
không?
Diệp Phàm hỏi dò.
- Không được, em…!
Đột nhiên Phượng Khuynh Thành kêu lên một tiếng, hai mắt nàng trợn lên,
hung hăng nhìn Diệp Phàm, tim đập phập phồng. Nét mặt buồn rầu thảm
thiết, khiến cho trong lòng Diệp Phàm muốn rỉ máu.
- Anh vẫn không động lòng sao?
- Không nói chuyện nữa, anh phải đi tiếp đón lãnh đạo. Nếu như em cần đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, để người ngoài nhìn thấy dù sao cũng
không được tốt. Nếu muốn đi ra ngoài để anh sắp xếp thời gian đi cùng
em. Cảnh vật ở núi Thiên Thông cũng không tệ lắm.
Diệp Phàm không dám nhìn vào hai mắt Phượng Khuynh.
- Ông nội, thực sự xin lỗi, Tiểu Khuynh thật sự xin lỗi ông.
Phượng Khuynh Thành im lặng khó, nột nột tự nói, tâm tính Diệp Phàm
lương thiện cảm thấy giống như có một mũi dao đang cứa vào trong lòng,
hắn nhanh chóng rời khỏi giường đi ra cửa.
Mới năm giờ sáng, tuy nhiên, bởi vì hôm nay phải đón tiếp ủy viên Trịnh
của quốc vụ viện, cho nên, tập đoàn Hoành Không đã sớm náo nhiệt.
Ánh đèn của tập đoàn Hoành Không chói mắt, nhân viên đang bận rộn với công việc của mình.
- Quái, lão Khổng, vừa rồi anh có thấy một cái bóng vừa ở cửa không?
Ngũ Vân Lượng rụi mắt, hỏi Khổng Ý Hùng.
- Làm gì có ai, anh gặp ma à.
Khổng Ý Hùng nhìn nhìn ra ngoài cửa có chút mờ mờ cười nói.
- Xem ra đêm qua ngủ không được ngon, giờ hoa mắt.
Ngũ Vân Lượng xoa xoa mắt một chút nói.Tôi đi rửa mặt đã, để cho lãnh đạo nhìn thấy thì xong đời.
- Đi đi, nhanh lên. Nhìn tinh thần anh là biết tối hôm qua anh thức đêm.
Khổng Ý Hùng nói.
Đương nhiên là lão Diệp không nghe được cuộc nói chuyện của hai đồng
chí, bởi vì lúc này trong lòng hắn đang rất buồn bực. Thi triển bức công bức vương của con dơi giống như vừa đi mấy trăm thước.
Tuy nhiên, đi qua cửa chính của trụ sợ khiến cho Ngũ Vân Lượng nhìn thấy, còn tưởng rằng chuyện ma quái.
- A… A… Tôi là thằng khốn nạn!
- Tôi là loại mất dạy!
- Tôi là đồ vô dụng.
- Tôi không phải là người!
Nhân ảnh của người nào đó lang thanh ở nơi nào đó trên núi Thiên Thông kêu to, vừa bay vừa nhấc chân huy quyền.