- Cảm ơn Khuynh Thành, đời này anh đã nợ em quá nhiều.
Diệp Phàm vẻ mặt đầy cảm kích.
- Hai chúng ta còn nói như thế làm gì, em chỉ là hy vọng anh
có thể chữa được bệnh cho ông, em vì ích kỷ bản thân chứ không phải vì anh.
Phương Khuynh Thành cứng rắn nói lại.
- Đúng đúng, như thế này thì cũng được.
Diệp Phàm nói, còn có thể nói được gì nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy người mà ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm lại trở thành gấu mèo thứ 2.
Buổi sáng Diệp Phàm vội vàng đem chuyện này báo cáo với Tỉnh uỷ.
Ninh Chí Hoà vì có việc phải về thủ đô họp, cho nên bố trí
Chủ tịch Khúc Chí Quốc cùng với Phượng lão và Ủy viên Phượng
xuống.
Phượng lão có chỉ thị, không cần phải làm phô trương gì cả, ông ta chỉ xuống tuý ý đi xem một chút, đồng thời trị bệnh.
Vì thế, buổi sáng ngày thứ 3 chỉ làm một nghi thức tiếp đón
đơn giản ở Tập đoàn Hoành Không. Dù sao Phượng lão cũng có thể sắp xếp được như thế. Nhưng Phượng Triều Phong người ta không
chỉ là Bí thư thành uỷ Tân Môn, mà còn là uỷ viên của Uỷ ban
Bộ Chính trị Quốc gia. Đồng chí cấp bậc Thứ trưởng cùng cấp
với Kiều Viễn Sơn.
Phượng lão bước đi như đang tản bộ.
Tuy nhiên, dù không tạo nên sự ồn ào lớn, nhưng việc Phượng lão
và Phượng Triều Phong xuống đã được truyền đi. Mà đi theo trong
đoàn của Phượng lão còn có đồng chí của tỉnh Điền Nam.
- Ôi, lại một đồng chí nói thành lập khu kinh tế Hoành Không là hợp lý, hơn nữa phải nên thành lập ngay.
Bí thư Trần thở dài. Lần này ngay cả Chủ tịch tỉnh Dương cũng chẳng nói lời nào.
- Phượn lão nói, Uỷ viên Phụng cũng nói. Đây lẽ nào thực sự là sự trùng hợp sao?
An Bình Phong ngồi không yên.
- Đồng chí Khai Thành, hai vị uỷ viên cộng thêm người đã từng
có ảnh hưởng đối với nước cộng hoà. Anh thấy chuyện này thế
nào?
Bí thư Trần có chút suy tư.
- Ba vị lãnh đạo đều nói Khu kinh tế Hoành Không thành lập là
tốt, có phải chúng ta cũng nên có thế độ như thế. Bằng không,
Địa khu Giang Hoa chúng ta xác nhập vào đó, mà chúng ta lại cứ mãi là thân phận ông chủ thứ 2 của Tập đoàn Hoành Không thì
chẳng có tiếng nói nào cả. Việc này, nếu phản đối thì chẳng phải là tạo cho người ta cảm giác khó chịu hay sao?
Vẻ mặt của Chủ tịch tỉnh Dương nặng nề.
- Việc này tôi cảm thấy giống như một họng súng đang bắn về phía tỉnh Điền Nam chúng ta vậy.
An Bình Phong thở dài.
- Không phải là một họng súng mà là nhiều hơn thế. Uỷ ban
Quốc tư, tỉnh Thiên Vân, Chính vụ viện đều có đồng chí xuống,
bây giờ cả Phượng lão cũng xuống. Nếu nói đây là sự bạo tay
của đồng chí Diệp Phàm, đó cũng chưa hẳn là sự bạo tay lớn.
Dương Khai Thành tôi cũng không thể tạo ra được ưu thế như thế.
Sắc mặt của Chủ tịch tỉnh Dương trầm xuống.
- Nhất định là sự trùng hợp, có lẽ là mấy vị lãnh đạo đã
nhìn thấy tính tất yếu phải thành lập Khu kinh tế Hoành Không. Tôi thấy nếu là đồng chí Diệp Phàm mời đến thì điều đó là
không thể nào. Ngay cả Kiều gia đại viện cũng chẳng có thực
lực để mời được 3 vị lãnh đạo này ấy chứ.
Trương Tương Hoà nói.
- Nói những việc đó thì có ý nghĩ gì nữa, cho dù là ai ra
mặt, cho dù là có ý hay vô ý, dù sao cũng đã đến lúc tỉnh
Điền Nam chúng ta cũng phải tỏ thái độ rồi.
Bí thư Trần khoát tay.
Buổi tối Phượng lão đi Chu Tước sơn trang, Diệp Phàm đang lo lắng cho Phượng lão kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, Diệp Phàm nói:
- Ủy viên Phượng, tôi có thể thử. Nhưng không thể ôm hy vọng quá lớn.
Hơn nữa, trong đó còn có sự nguy hiểm nhất định. Ví dụ như khi tôi giải trừ đi những tế bào ung thư ở tim cho Phượng lão thì
liệu có thể dẫn đến phản ứng ngược lại bệnh tình sẽ trở nên xấu hơn hay không?
Hơn nữa, tế bào ung thư cũng còn có ở mười mấy vị trí. Chúng ta chỉ có thể tạm thời thử giải quyết đi những vị trí có
thể nguy hiểm đến tính mạng.
Ví dụ như ở tim, ngực.
- Thử đi, dù có chết ngay lập tức thì cũng là gì hết. Đại
quy hoạch Hoành Không tôi cũng đã xem qua rồi. Sống thêm 3 tháng
nữa hay bớt đi 3 năm nữa thì có gì khác nhau. Nếu ông trời có
thể để cho tôi thấy được mặt trời thêm 2 năm nữa thì tôi càng
vui. Bởi vì, tôi muốn được nhìn thấy Khuynh Thành lấy chồng,
để tôi được bế cháu.
Phụng lão nói.
- Bố, việc này, hay là tính toán một chút đã?
Phượng Triều Phong có chút do dự, chỉ sợ không cẩn thận nguy hiểm đến tính mạng của bố.
- Không cần phải tính toán, con nói với Húc Quốc, đây là quyết định của ta. Hơn nữa, dù xảy ra chuyện gì thì ta cũng không
trách. Các con phải nhớ, đây là chúng ta yêu cầu đồng chí Tiểu Diệp chữa trị, không thể trách người ta được.
Vẻ mặt Phượng lão nghiêm túc nói.
- Thế thì con hỏi trước bọn họ đã nhé.
Phượng Triều Phong đi ra gọi điện thoại. Rất lâu sau mới quay trở lại gật đầu.
Con rơi đi vào trong cơ thể của Phượng lão không lâu sau đến vị
trí tim, Diệp Phàm khống chế con rơi, con rơi lúc này biến hình thành một thứ hình dạng giống như viên đá mài nhẹ nhàng xoa
lên cục u.
Hai tiếng sau, cuối cùng đã mài hết lớp vỏ màu thịt ở bên
ngoài. Diệp Phàm toàn thân vã mồ hôi, Phượng Khuynh Thành cẩn
thận lấy khăn lau mặt cho hắn.
Hai tiếng sau, cục u màu xanh ở bên trong dưới tác động của
Diệp Phàm cuối cùng đã bị mòn đi một phần. Tuy nhiên, bên trong tiếp giáp với tim cho nên Diệp Phàm rất cẩn thận. Cuối cùng
đã đến phần màu của tim.
Diệp Phàm phát hiện, tim của Phượng lão đã bị màu xanh của tế bào ung thư này xâm nhập vào một chút. Con rơi đem chất cao dinh dưỡng Yêu Sâm Vương trước kia hút được phun vào tim của Phụng
lão.
Diệp Phàm phát hiện, dưới sự xâm nhập của chất cao dinh dưỡng
thì màu xanh kia đã có sự biến đổi. Xem ra đã có chút hiệu
quả.
Hắn tinh thần rất tốt, lại tiếp tục dùng phương pháp hấp thu.
Những tế bào ung thư này cũng là một loại một loại độc tố
biến dị mà thôi, Diệp Phàm là Bán Độc Nhân đã dùng độc công
hút ra.
Không lâu sau, phát hiện đã hút vào được khoảng một nửa. Tuy
nhiên, nếu tiếp tục hút nữa thì Phượng lão sẽ có phản ứng
mãnh liệt hơn.
Diệp Phàm biết chỉ có thể được đến thế. Nếu tiếp tục hút
nữa thì có lẽ đến cả máu trong tim của Phượng lão cũng sẽ bị hút mất, thế thì tính mạng của Phượng lão cũng sẽ nguy hiểm.
Tiếp theo Diệp Phàm lại lợi dụng con rơi để phun chất Yêu Sâm
Vương vào, phát hiện màu sắc của tim đã tốt hơn một chút.
- Ừm, tốt hơn nhiều rồi.
Phụng lão nói.
- Điều này chứng tỏ việc trị liệu cũng có hiệu quả.
Phượng Triều Phong vui mừng nói.
- Chỉ có thể nói là mới giải quyết được phần ngọn chứ chưa
trị được phần gốc, đương nhiên, nếu cứ tiếp tục trị liệu thêm
vài ngày nữa, chờ sau khi tôi đều rửa sạch qua tất cả hơn chục vị trí kia trên người Phụng lão
một lượt. Theo tôi suy đoán,
ít nhất Phượng lão có thể sẽ lại thấy mặt trời thêm được 1
năm nữa.
Diệp Phàm rất tự tin nói.
- Được, được!
Phượng lão gật đầu nói, quay sang nhìn con trai, nói,
- Ta sẽ ở lại Chu tước sơn trang thêm một thời gian nữa, con trở về trước, buổi tối Diệp Phàm đến đây chữa bệnh cho ta là
được rồi. Chỉ có điều làm vất vả đồng chí Tiểu Diệp mà
thôi. Phượng Triều, con phải nhớ lấy.
- Con ở lại với bố thêm 1 ngày nhé.
Phượng Triều Phong nói rồi liếc nhìn Diệp Phàm.
- Không cần đâu, con đã ở đây với ta 2 ngày rồi, không thể kéo dài nữa. Việc bên Tân Môn nhiều.
Phượng lão khoát tay, cười,
- Yên tâm, Diệp Phàm đã nói rồi, Diêm Vương đã cho ta thêm hơn 1
năm tuổi thọ nữa rồi. Không thể chết ngay được đâu.
Phượng Triều Phong đành gật đầu, sớm sớm ngày hôm sau Phượng Triều Phong đi đến cổng Chu Tước sơn trang.
Phượng Triều Phong bắt tay Diệp Phàm rất chặt, nói:
- Lão nhân gia phải nhờ cậu rồi.
- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu.
- Ừm, Khu kinh tế Hoành Không làm rất tốt. Về việc của Cảng Tân Môn các anh phải nắm cho chắc là được.
Phụng Triều Phong nói xong liền bước vào xe.
- Anh Diệp, cảm ơn anh.
Phượng Khuynh Thành khoác tay Diệp Phàm, hai người đứng trước cổng giống như một cặp tình nhân.
- Thắm thiết lắm.
Lúc này phía sau truyền đến một giọng nói.
Quay đầu nhìn lại, Phượng Khuynh Thành lại ép sát người vào người Diệp Phàm, “hừ” nói:
- Liên quan gì đến cô? Tôi muốn thế.
- Anh Diệp.
Mộc Nguyệt Nhi nghiến răng một cái, tay vòng qua cổ Diệp Phàm,
rồi nửa người giống như đang treo trên ở một bên người Diệp
Phàm vậy.
Phụng Khuynh Thành vừa nhìn, tức giận cũng làm y hệt như thế và treo người ở bên còn lại trên người Diệp Phàm.
Khiến cho Mộc Chu Lệ đứng phía sau nhìn thấy muồn bật cười,
đưa tay gõ trán Khương Quân, ý muốn nói anh ta không được giống
Diệp Phàm như thế. Khương Quân vội vàng giơ tay làm độc tác tư
thế đầu hàng.
- Phượng lão đến rồi.
Diệp Phàm nói, hai cô gái vừa nghe thấy quả nhiên đã tách ra khỏi người Diệp Phàm cách cả mét.
Uy tín của Phượng lão đúng là tốt.
- Đi thôi Khương Quân, cậu không làm việc có phải thế không?
Diệp Phàm vội vàng bước nhanh về phía trước mấy bước rồi chui vào trong xe, Khương Quân chạy vào lái xe đi.
- Xem anh có thể trốn đến khi nào?
Không ngờ Mộc Nguyệt Nhi và Phượng Khuynh Thành lại cùng nói,
khiến cho Mộc Chu Lệ thiếu chút nữa thì nghẹn họng, thầm nghĩ hai người này sao mà giống nhau thế.
2 ngày sau, Diệp Phàm lại nhận được thông báo ngoài ý muốn của tỉnh Điền Nam.
Đồng chí Trương Tương Hoà đã chuyển cho Diệp Phàm một bản thông báo xoá bỏ việc xử phạt đối với đồng chí Diệp Phàm.
Hơn nữa, trên thông báo một chỉ ra một số nguyên nhân. Ví dụ như đồng chí Diệp Phàm đã quản lý rất tốt Tập đoàn Hoành Không, gần đây đã có những thể hiện tốt… vì thế xoá bỏ.
- Xem ra, ảnh hưởng lời nói của lãnh đạo vẫn có uy lực không hề nhỏ.
Bao Nghị vẻ mặt vui vẻ.
- Việc này cũng là bình thường mà, lãnh đạo đều khen việc xây dựng Khu kinh tế Hoành Không rất tốt. Các đồng chí ở Điền Nam còn cứng rắn sao được, thế chẳng phải là nói các vị lãnh
đạo không có tầm nhìn mà chỉ có các đồng chí ở Điền Nam mới có tầm nhìn hay sao?
Ngũ Vân Lương cười nói.
- Dưới xu thế tất yếu như thế thì các đồng chí ở Điền Nam cũng phải theo thôi có phải thế không nào?
Diệp Phàm nói.
- Sao lại xoá bỏ, có chuyện gì thế?
Dương Chí Thăng rất hoài nghi.
- Ôi, người này gây sức ép lung tung đã xoá bỏ được việc kỷ
luật. Các đồng chí ở tỉnh Điền Nam cũng thật là, việc nhỏ
thế này mà cũng không làm được.
Ngưu Đắc Toàn vẻ mặt bực bội,
- Bí thư Dương anh nói xem, hắn đã được đề cử là Phó Chủ tịch tỉnh rồi. Nghe nói bố vợ của hắn là nhân vật quan trọng trong Ban Tổ chức Trung ương. Việc đề cử này bây giờ đã đưa trình
lên Ban Tổ chức rồi. Vận khí của hắn có phải là sắp đến rồi không?
- Phó chủ tịch tỉnh, ha ha, việc này không cần phải lo lắng gì cả.
Dương Chí Thăng vẻ mặt trầm ngâm rồi lại cười.
- Sao lại không lo lắng, bố vợ của hắn mà giúp thì chẳng phải sẽ được lên hay sao?
Ngưu Đắc Toàn có chút không hiểu.
- Lên, hắn xứng sao.
Dương Chí Thăng “hừ” nhạt, nói,
- Đắc Toàn, dù là bố vợ của hắn là nhân vật quan trọng ở Ban Tổ chức Trung ương, nhưng Diệp Phàm hắn mới bao nhiều tuổi?
- Cũng đúng, là một chức ngang với Phó Bộ ở Nhà máy đã là
giỏi lắm rồi. Dựa vào tuổi tác của hắn thì giao cho cấp chức Phó Sở là đã vượt cấp rồi.
Thăng lên Phó tỉnh, tôi thấy cũng không có nhiều khả năng. Tuy
nhiên, bố vợ của hắn ở đó, việc này, liệu có xảy ra nhiều
việc phức tạp hơn hay không.