“Hoành Điện” là điện chính của phái Hoa Sơn. Kết cấu của nó có điểm giống với
Cung cũ của Đập Thiên Thủy, có điều phía sau không phải là tượng Bồ Tát
mà là tượng khắc gỗ của sư tổ phái Hoa Sơn.
Diệp Phàm là kẻ tài cao gan cũng lớn nên ngồi ở ghế thượng khách.
Tiêu Sắt Nhất và Tiêu Dương Thiên cùng lên Hoa Sơn đều bị trói nằm ở sau lưng, nhưng Hồng Tà, Lệ Vô Nhai và Tiêu Thanh Hồng không biết.
Nhưng Tiêu Thanh Hồng đã nhìn qua hai người vừa lịch sự vừa thô lỗ này để lên kế hoạch đối phó.
Phỏng đoán là Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất chính là đấu cùng hai
người này. Còn về phần Dương Phàm, Tiêu Thanh Hồng tin tưởng hắn sẽ
không gây khó dễ cho mình.
Nhưng Tiêu Thanh Hồng có chút nghĩ không thông, hai lão già này lại ngồi dưới Diệp Phàm, và Diệp Phàm mới giống như là thủ lĩnh của bọn họ.
Nghe nói, họ Diệp này chẳng qua chỉ là một quan chức chính phủ, hay hắn
còn có một thân phận thần bí khác, ví dụ như là một công tử của một đại
gia tộc nào đó. Và hai lão già này chỉ là người bảo vệ mà thôi.
Nhưng có thể mời cao nhân như vậy là người bảo vệ, thật sự cũng rất đáng sợ.
- Tiêu chưởng môn, người có biết tiền bối và hậu bối Hoa Sơn mọi người phạm tội gì không?
- Lời nói của tiên sinh tôi không hiểu?
Tiêu Thanh Hồng nhất định là giả ngốc, nếu như biết chuyện này thì sẽ
thành hành động của phái Hoa Sơn rồi, vậy thì càng mất mặt hơn. Nếu như
là bọn họ lén hành động, thì cũng lắm cũng chỉ là cùng thương lượng mà
thôi.
- Tiêu chưởng môn, chúng ta đều hiểu cả, không cần thiết phải ở đây quanh co.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Tôi thật sự không hiểu có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, hai vị trưởng lão của phái tôi bị các người đánh cho thành như vậy, tôi còn muốn hỏi các
người muốn làm gì? Tại sao hại người phái Hoa Sơn chúng tôi?
Miệng của Tiêu Thanh Hồng này đúng là lợi hại.
- Bản lĩnh phản công của Tiêu chưởng môn, Diệp mỗ đã lĩnh giáo rồi.
Diệp Phàm châm chọc nói, chuyển qua hỏi:
- Tiêu chưởng môn nhận định những người này có phải đều là người của phái Hoa Sơn không?
- Đương nhiên, điều này tôi không phủ nhận. bọn họ đích thực là trưởng
lão và đệ tử của phái Hoa Sơn. Ta nghĩ Diệp tiên sinh ngài đánh người
của phái Hoa Sơn chúng tôi thành như vậy, nếu chúng tôi báo cảnh sát,
các ngài sẽ gặp phiền phức.
Tiêu Thanh Hồng gật đầu nói.
-
- Báo cảnh sát? Tôi cũng đang muốn báo cảnh sát. Đường Thành, cậu nói
lại sự tình cho Tiêu chưởng môn nghe, nếu nghe xong tiêu chưởng môn vẫn
muốn báo thì chúng ta cùng báo.
Diệp Phàm hừ nói. Đường Thành kể lại mọi chuyện, đương nhiên Tiêu Sắt
Nhất và Tiêu Dương Thiên trong lời nói của Đường Thành đều trở thành
cường đạo, tội phạm cướp bóc.
- Nghiêm trọng như vậy sao? Tôi nghe nói bọn họ chỉ là đến Hồng Diệp Bảo thương lượng với mọi người. hơn nữa cũng chỉ làm nát cây cối thôi,
trong bảo cũng không có tổn thất gì.
Tiêu Thanh Hồng nói, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
- Thương lượng mà phải đục tường như vậy sao? Hơn nữa, còn hùng hùng hổ
hổ, gặp người là đánh. Tiêu chưởng môn nói chúng tôi không có tổn thất,
người dựa vào điểm nào để chứng minh
Chúng tôi tổn thất rất nghiêm trọng. Đừng thấy đó chỉ là cây cối bình
thường, vườn cây này đã lớn lên ở kinh thành từ rất lâu rồi.
Mỗi cây phải mất mấy chục năm thậm chí cả trăm năm để lớn như vậy. Vì
những cây này đều là do “Diệp môn” chúng tôi bỏ số tiền lớn ra chăm sóc.
Là bảo địa để Diệp môn chúng tôi luyện công, là căn cứ vào cửu cung bát quái mà xây dựng nên.
Có tác dụng đẩy mạnh hiệu quả luyện công của Diệp môn chúng tôi. Tổ tông Diệp môn vì muốn xây dựng khu vườn này để luyện công đã mất rất nhiều
công sức và mất hơn một trăm năm.
Hiện giờ bị các người làm hư, chúng tôi còn luyện công ra sao. Tiêu
chưởng môn, phái Hoa Sơn các người cũng là môn phái lớn của võ thuật
truyền thống Trung Hoa.
Võ thuật truyền thống Trung Hoa lấy võ làm chủ, Diệp môn mất đi võ thuật thì còn có thực lực gì nữa. giống như hôm nay đến đây nói chuyện, nếu
không có thực lực, đã sớm bị các người đánh cho tàn phế rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Ai, Diệp lão đại đùa giỡn dọa nạt một hồi, Vương Nhân Bàng cảm thán một câu ở trong lòng.
Lập tức từ một cái vườn cây bị Diệp lão đại nói thành bảo địa luyện công, trong lòng Đường Thành cũng thầm khâm phục.
- Diệp tiên sinh, nếu muốn đòi tiền cũng không phải dùng cách này. Vườn cây đó của ngài cũng không phải rất bình thường sao.
Hơn nữa, chúng tôi có kiểm tra qua, vườn cây đó trước kia cũng không
phải là của Hồng Diệp Bảo, chỉ là mua lại của người khác mà thôi.
Ngài nói xem, làm sai có thể thành cái gì bảo địa luyện công của tổ tông họ Diệp các ngài mất trăm năm xây nên?
Tiêu Thanh Hồng châm chọc nói.
“Lợi hại, Tiêu Thanh Hồng này quả là lợi hại, xem Diệp lão đại ngươi làm sao trả lời.” Vương Nhân Bàng thầm nghĩ trong lòng
- Kỳ lạ, không phải Tiêu chưởng môn nói là không hiểu chuyện này như thế nào sao? Tại sao lại tìm hiểu cả gốc gác của Hồng Diệp Bảo chúng ta,
ngay cả nhà chúng tôi có mấy gốc cây cũng biết, điều này nói lên cái gì, Nhân Bàng, cậu nói xem?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Còn cần nói sao? Người ta đã sớm chuẩn bị rồi. Chính là phái Hoa Sơn
chuẩn bị để đến nhà chúng ta cướp của, biết địch biết ta trăm trận trăm
thắng mà.
Vương Nhân Bàng kéo dài giọng, cười nói.
- Có lẽ là Tiêu chưởng môn sợ chúng ta mai phục ở trong vườn.
Đường Thành bổ sung một câu.
- Nói bậy, tất cả đều là nói bậy, ta cũng chỉ là mới biết mà thôi.
Tiêu Thanh Hồng nhất thời lời, làm lộ ra, nổi nóng đập bàn, trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
Rầm một tiếng, tất cả ấm chén đều bay lên.
- Các ngươi đến đó cướp của, hiện tại nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ, các ngươi không biết Hồng Diệp Bảo là đâu sao?
Diệp lão đại đập bàn trà.
- Không phải ngươi chính là Bí thư tập đoàn Hoành Không sao? Ha ha, nếu tôi đem việc này nói với Ủy ban kỷ luật.
Một cán bộ lại có một căn biệt thực vài trăm triệu, lại nuôi một đám cao thủ, ngươi nghĩ nhà nước sẽ như thế nào, Diệp tổng?
Tiêu Thanh Hồng có chút thẹn quá hóa giận, quay lại uy hiếp Diệp Phàm.
- Ngươi nói nhà nước sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Phàm đột nhiên cười thần bí là cho Tiêu Thanh Hồng sửng sốt, nghi
ngờ liệu có phải mình đang rơi vào một cái bẫy nào đó không
- Ủy ban kỷ luật trừng trị tham quan mà. Mũ quan của Diệp tổng ngươi
không những mất, hơn nữa, trường hợp này thuộc tình huống đặc biệt
nghiêm trọng, xử tử cũng không quá đáng. Cho nên, Diệp tổng ngươi chỉ
cần bồi thường cho chúng ta tiền thuốc men, việc này coi như xong.
Tiêu Thanh Hồng ra vẻ rất đại lượng.
- Ha ha, Tiêu chưởng
môn, các người đã kiểm tra rất kỹ trước khi hành
sự, nhưng ta đoán là các người chỉ kiểm tra ở trong sân mà đã quên mất
kiểm tra phía bên ngoài bức tường.
Diệp Phàm cười nói.
- Muốn lừa ta sao, Tiêu Thanh Hồng ta không phải là kẻ ngốc.
Tiêu Thanh Hồng cười lạnh nói.
- Ngươi đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng ngươi rất ngốc. Trước khi
vào các người không thấy trước cổng còn có treo biển hiệu khác sao?
Diệp Phàm nói.
Tiêu Thanh Hồng nhìn về phía Cái Phi Dương.
- Dường như… dường như là có biển hiệu, nhưng không lớn, khoảng 17 tấc,
màu sắc lại gần giống với cổng, nếu không cẩn thận sẽ không nhìn thấy.
Cái Phi Dương ấp úng nói.
Cái này đương nhiên là do Diệp lão đại cố tình chỉnh thành như vậy.
- Để ta nói cho ngươi biết, đó là biển tên do Bộ Quốc phòng cấp cho – Viện khoa học quân sự Hồng Diệp Bảo, giờ đã biết chưa?
Đường Thành cười một tiếng.
Tiêu Thanh Hồng vừa nghe liền biến sắc.
Trong lòng cũng hiểu được, hèn gì ở trong đó nhiều khi có quân nhân ra
vào. Hóa ra là một Viện khoa học quân sự của quốc gia, vậy là lớn chuyện rồi.
- Còn nói về hạng mục nghiên cứu của viện thì Diệp mỗ không thể trả lời
được, còn vườn cây kia đúng là có tác dụng dùng để làm nơi nghiên cứu.
Về phần dưới đất còn có gì hay không, tôi không thể nói, đây là… hơn
nữa, khu vườn này đã tiêu tốn của chúng tôi ba triệu để xây dựng.
Tuy các người điều tra trước đây nó là của người khác, kỳ thật, đã sớm thuộc về viện khoa học quân sự Hồng Diệp Bảo rồi.
Chỉ là giữ bí mật mà thôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ba triệu, nói khoác thì cũng vừa vừa thôi.
Tiêu Tuế Tùng trưởng lão hừ lạnh nói, bởi vì y chính là trưởng lão trông nom việc hậu cần trong phái, giống như người quản lý trong các đơn vị
nhà nước, đương nhiên tiếc số tiền này rồi.
- Việc này chúng tôi không cần thiết phải thông báo với các người, nếu
các người vẫn cứ điều tra, chúng tôi hoàn toàn có thể làm theo pháp
luật.
Hơn nữa, hành vi của Tiêu Dương Thiên, Tiêu Sắt Nhất và đệ tử Hoa Sơn
hiện giờ lại khác, không phải đến Hồng Diệp Bảo cướp của mà là tấn công
vào cơ sở của quốc gia, âm mưu phá hoại viện khoa học quân sự quốc gia.
Tội này phải đưa lên tòa án quân sự.
Diệp lão đại quy kết, mấy vị trưởng lão đang có mặt lập tức biến sắc.
Bởi vì, tội này quả thực quá lớn, lớn đến nỗi khiến toàn bộ phái Hoa Sơn đều không có cách nào thừa nhận nó.
- Diệp tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn giải quyết vấn đề như thế nào?
Tiêu Thanh Hồng biết lần này ai là người nắm đằng chuôi, không còn cách nào khác.
Nếu là người ta gài bẫy, ngươi chui vào, chắc chắn người ta đã sớm chuẩn bị tốt chứng cứ. Đến lúc đó, bằng chứng như núi. Nếu như thật sự đấu
đến cùng, chuyện này bị đưa lên tòa án quân sự thì rất phiền toái.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên, đành phải vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.
- Ta nghe nói ngươi trừng trị người phái Hoa Sơn rồi?
Cung Khai Hà vui mừng hớn hở.
- Ngươi lại muốn giở bài “cướp người” có đúng không?
Diệp Phàm hơi tức giận, biết rằng chuyện lớn như vậy cũng không thể giấu được.
- Tại sao có thể gọi là cướp người, Hồng Diệp Bảo chính là cơ quan của
Bộ quốc phòng quốc gia, là viện khoa học quân sự trọng điểm của quốc
gia, mà ta là phó bộ trưởng thứ nhất của bộ quốc phòng, xảy ra việc
nghiêm trọng như vậy không lẽ tôi lại phải nhắm mắt cho qua, vậy chẳng
phải Cung Khai Hà tôi không làm tròn trách nhiệm sao.
Cung Khai Hà thao thao nói.
Diệp lão đại bỗng nhiên nghẹn lời một chút.
- Ngươi nói rất có lý, nhưng dù như thế nào, chuyện lần này ngươi tự
mình đi hỏi bọn họ đi, ta không muốn xen vào. Ngày ngày làm tay chân của các nhân vật quan trọng rất là phiền.
- Diệp Phàm, ngươi nói gì vậy? chẳng lẽ ngươi không phải thành viên đảng ủy sao?
Chúng tôi không phải vì bản thân mình, đều là vì sự lớn mạnh của Đảng…
sự phân cực trên thế giới đã bắt đầu, ra đời chủ nghĩa khủng bố, các
loại bạo lực khác cũng tăng nhanh.
Các nước trên thế giới đều đổi mới, thực lực của Đảng trước kia đã quá
yếu, đã không thể thích ứng với yêu cầu an toàn của tình hình mới của
thế giới.
Chúng ta phải cố gắng theo kịp, nếu không, lạc hậu sẽ bị chịu đòn.
Cung Khai Hà nghiêm túc.