- Điều đó có thể thành, Can Tương có thể được tinh chế ra, nó cũng có
thể dùng để luyện vật. Bây giờ Can Tương của tôi chính là một sản phẩm
vật liệu. Chẳng qua là chế độ chênh lệch, xem như là loại thứ hai thôi.
Lô Định Tông nói.
Suốt vài ngày, Diệp Phàm đều suy nghĩ cách để luyện vật.
Loại bí thuật này nói thì dễ còn để làm được cũng tương đối khó khăn,
hơn nữa, còn phải đem thuật luyện vật kết hợp với thuật rối mới có thể
làm cho chân giả giống như chân thật, khó khăn liền tăng lên gấp mấy
lần.
Vật liệu rất khó tìm, cần mấy chục vật liệu để phối liệu. Tuy nhiên, may mà có tổ đặc nhiệm A. Có thể thông qua bọn họ để tìm vật liệu trên toàn thế giới, chỉ cần hai ngày là có thể tìm ra. Đây là lực lượng quốc gia.
Tuy nhiên, cho dù là đồng chí Cung Khai Hà rất đau lòng. Diệp Phàm chỉ
cần ra điều kiện cho hai cao thủ trình độ bát đẳng gia nhập vào đội là
đồng ý ngay.
Tất nhiên, vì năng lực của hai lão già cũng có thể trợ giúp cho tổ đặc
nhiệm A, mới khiến cho Cung Khai Hà sẵn sàng bỏ công sức ra để giúp đỡ.
Còn một nguyên nhân nữa là Cung Khai Hà muốn biết được phương pháp luyện vật này, nếu như có thể thành công sẽ tương trợ rất nhiều cho tổ đặc
nhiệm A.
Có thể làm thành một đề tài nghiên cứu cho tổ khoa học năng lượng. Nếu
như tổ đặc nhiệm A muốn làm, sau này chẳng phải việc di chuyển các đội
viên bị thương sẽ có tin vui sao.
Bốn ngày sau, đoàn người Diệp Phàm về tới đập nước. Tuy nhiên, công việc chưa hoàn thành Diệp Phàm đã lặng lẽ trở về trước, cả khu Lâm Tuyền
không ai biết được Diệp Phàm đã trở về. Ngay cả lão Diệp Kim Liên cũng
không rõ ràng lắm.
Lần này tiến vào bên trong đàm Thủy Động thật dễ dàng, bởi vì tất cả mọi người đều là cao thủ. Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng rất xúc động.
Ngay cả Chu Chân Chân và Nhất Diệp đại sư cũng đi theo đến đây. Đương
nhiên là hai bà vợ đều hy vọng người đó có thể đi lại được bình thường.
Cũng không hiểu được là lão già Hồng Tà này dùng cách nào để khiến Nhất
Diệp đại sư cảm động, tuy nói bây giờ hai người còn chưa ở chung cùng
nhau, nhưng ít ra bề ngoài đã muốn có thể cùng chung sống với nhau.
Phỏng chừng là Nhất Diệp đại sư vẫn còn muốn giữ thể diện, đều đã hơn
năm mươi tuổi hơn nữa đều là người có danh tiếng trong giới võ thuật
truyền thống Trung Quốc, bây giờ còn muốn hoàn tục. Việc này là chuyện
khá xấu hổ.
Đường Thành, Trương Ấn Hào, Bao Nghị, Vương Long Đông đều hoạt động rất
mạnh mẽ, mấy ngày hôm trước bọn họ xuống đây đã sớm thu dọn sạch sẽ động rồi, hơn nữa, còn mang máy phát điện đến. Lúc Diệp Phàm cùng lão Nhị và vợ lão Nhị đến trong động đã có đèn sáng rực.
Cái bếp lò thật lớn vẫn còn ở đó, vốn là muốn mang đi, sau đó Diệp Phàm
nghĩ lại không mang đi nữa. Nó quá nặng để có thể di chuyển được.
Diệp Phàm kiểm tra qua còn phát hiện bên trong vẫn còn chưa hỏng, cho dù bên ngoài bếp lò đã có phần bị hỏng. Tuy nhiên bên trong vẫn còn rất
tốt.
- Bếp lò này thật đúng là sẽ luyện ra được sản phẩm, chẳng qua cũng là
hàng loại hai. Bằng không, căn bản là sẽ không bị thối ở giữa. May mà là luyện vật. Bằng không, hơn một ngàn năm trước đã sớm trở thành đống sắt vụn.
Lô Định Tông kiểm tra một chút rồi nói.
- Bắt đầu dùng đuốc để thử làm bếp lò ấm lên một chút.
Lô Định Tông nói. Diệp Phàm bắt đầu chỉ huy. Vương Long Đông cùng Bao Nghị làm lửa bùng lên.
Ước chừng khoảng ba giờ, sờ lên trên bếp lì mới cảm giác có phần nóng lên.
- Được rồi, bên dưới từ Chu tiền bối cùng với sa thái Nhất Diệp đều bắt đầu nhóm lửa.
Diệp Phàm nói, bởi vì, công lực của Bao Nghị và Vương Long Đông không
đủ, đốt lửa ở phía dưới chính là muốn dùng nội khí để gỗ cháy thành
than.
Mà như vậy trong mộc than mới có thể phát ra nhiệt để chứa nội khí. Mà nội khí trong lửa này có thể rất tốt cho bếp lò.
Dù sao, tất cả đều ở trong vòng là việc hính.
Hai giờ trôi qua, Chu Chân Chân và La Nhất Diệp đều đầy mồ hôi, Lô Định
Tông nói là có thể đem vật liệu cho vào trong bếp lò rồi.
Ngay sau đó. Mấy chục loại vật liệu phụ được Diệp Phàm đưa vào. Còn Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cùng với Diệp Phàm nhanh chóng tạo thành hình tam giác phát ra nội khí hướng vào bên trong bếp lò.
Dường như có thanh âm trueyenf đến, vật liệu dần dần được dung hợp. Bởi
vì, nếu không điều khiển được lượng nhiệt, vật liệu đó sẽ sớm bị ngọn
lửa phá hủy. Cho nên, nhất định phải nắm được sức nóng.
Lô Định Tông giúp đỡ Diệp Phàm trên đầu cũng đầy mồ hôi. Như thể từ nước vừa lao ra. Tuy nhiên, lúc này không thể dừng, còn phải tiếp tục.
Dần dần, tất cả các vật liệu đó đều biến thành chất lỏng bị nội khí của
ba người giữ lại trong nồi. Giống như một miếng bánh nướng dán đầy nồi.
Tuy nhiên, mở chiếc bánh nướng ra thấy màu sắc cũng rất hỗn độn.
- Các anh phải dung hợp thành cùng một màu lúc đó mới có thể cho gỗ
tuyết nham vào, bằng không. Màu sắc càng lẫn lộn thì chất lượng sản phẩm luyện ra lại càng thấp hơn.
Cho nên, phải kiên trì.
Lô Định Tông nói,
- Hơn nữa, khi anh cho gỗ Tuyết Nham vào anh muốn dung hợp màu sắc sẽ không khác biệt mấy.
Chẳng qua là cấp bậc kỹ thuật rối rất cao, không có kỹ thuật rối anh có
luyện ra sản phẩm vẫn không thể giống như chân bình thường được.
Chỉ có thể nói là giống thôi, nhưng vẫn cứng. Tính dẻo dai và sự đàn hồi sẽ kém xa. Chẳng qua bây giờ công lực của các anh không đủ, có thể làm
ra hàng thứ phẩm đã là tốt lắm rồi.
Không có biện pháp, đành phải như thế vậy.
Thấy màu sắc đã giống nhau, tất cả mọi người đều tràn ngập hy vọng.
Cả ngày trôi qua, tất cả mọi người gần như đều sụp đổ. Tất cả mọi người đều phải dùng nhân sâm ngàn năm để bổ sung năng lượng.
Ngày hôm sau, cuối cùng màu sắc cũng chuyển sang màu vàng và màu xanh.
Tuy nhiên, mất cả một ngày, vẫn là hai màu đó.
- Không được rồi, không thể trụ được rồi. Tôi muốn cho gỗ Tuyết Nham vào.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, công lực của các anh vẫn chưa đủ.
Lô Định Tông chủ trì việc này cũng cảm thấy khá mệt mỏi, giống như cũng sắp ngục gã.
Diệp Phàm cho gỗ Tuyết Nham vào để khống chế màu sắc bên trong bên lò,
không lâu sau, chất lỏng xung quanh bếp lò giống như dạng bánh kem.
Có âm thành cành cạch
vang lên, dường như vật liệu không thích hợp thì phải.
Bánh kem và gỗ Tuyết Nham ở trong bếp lò, hai thứ giống như đang nhảy
vào đánh nhau, chúng loại trừ lẫn nhau không thể dung hợp được. Lại mất
thêm nửa ngày, mọi người đều mệt mỏi.
Lúc Diệp Phàm cảm thấy lần luyện đầu tiên này đã thất bại, chính là lúc
mỹ nhân ngư bay từ không trung đến. Hướng về phía bếp lò rồi phun vài
hớp chất lỏng.
Két két, cuối cùng có kết quả.
Mảnh gỗ cùng với vật liệu bắt đầu dung hợp lại với nhau, Diệp Phàm liền
hiểu được. Phỏng chừng là mỹ nhân ngư đã phun ra nguyệt âm chi lô ngàn
năm, nó có tác dụng dung hợp. Nửa ngày sau, hai cái chân giả bắt đầu
thành hình. Diệp Phàm liều mạng muốn khống chế màu da.
- Còn có thể phun không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi sẽ phun thêm.
Mỹ nhân ngư nói xong lại phun vài hớp về phía bếp lò. Tuy nhiên, Diệp
Phàm phát hiện, cả người nàng giống như bị lui về sau một chút.
- Dừng lại, cô không thể phun thêm nữa, phun thêm sẽ bị thương nặng đó.
Diệp Phàm vội vàng nói, mỹ nhân ngư mới nhảy vào trong nước gần vách tường để khôi phục.
Diệp Phàm hiểu được, mỹ nhân ngư phun ra nguyệt âm chi lộ chính là tinh khí trong cơ thể nàng, đó chính là nguyên vật liệu.
Phun ra một chút sẽ thiếu đi một chút, bởi vì, nguyệt âm dương lô ngàn
năm đến từ đảo Thủy Tinh, mức độ quý giá của nó không thể nói hết được.
Cho nên, tạm thời Diệp Phàm không thể tìm được loại nguyên liệu này để
bổ sung cho mỹ nhân ngư.
Diệp Phàm dùng nội lực khống chế bếp lò.
Lúc này muốn vận khí. Lại mất thêm nửa ngày nữa, đột nhiên, bếp lò giật
mạnh, sau đó nồi trong bếp lò phát ra một tiếng nổ rất mạnh.
Ngay cả nắp lò cũng bắn lên đập vào mái nhà rồi rơi xuống đất, còn bếp lò cũng nứt ra kêu răng rắc.
- Chạy mau, sắp nổ rồi.
Diệp Phàm hét lớn, mọi người nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nếu như nổ
thật, có rất nhiều cao thủ sẽ bị nổ tung do áp lực của nội khí, phỏng
chừng núi này sẽ bị sụp trong chốc lát.
Lúc trước cũng đã nghĩ đến kết quả này, việc bị nổ là chuyện thường xảy ra.
Thấy Lô Định Tông là sư phụ trong môn phái luyện đồ vật ở thời cổ đại và đồ đệ cũng thường xuyên làm việc này. Cho dù là bậc thầy có chuyên môn
về luyện chế nhưng bởi vì không có đủ nguyên liệu và việc khống chế
không được tốt cũng sẽ xảy ra việc nổ lò.
Một tiếng nổ ầm vang, mọi người nhanh chóng chạy đến trong đàm nước vẫn
còn cảm giác được tiếng nổ trong sơn động làm đất rung núi chuyển.
- Ôi mẹ nói chứ, đúng là công cốc rồi.
Mọi người lủi lên bờ, một đám người đều giống như lũ chó, không một ai có sắc mặt dễ nhìn.
- Nhiều nguyên liệu như vậy, đúng là phí quá. Đáng tiếc.
Thiếu chút nữa Đường Thành bị giẫm lên ngực. Diệp Phàm nằm trên bờ đàm vẻ mặt u ám đứng lên.
Hồng Tà và Lệ Vô Nhai ủ rũ, cảm thấy vài ngày thật vất vả, kết quả khiến cho họ bị vỡ mộng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt tất cả mọi người
đều đen như bao công.
- Có phải là biện pháp luyện của chúng ta có vấn đề?
Lúc này, Chu Chân Chân nói thật.
- Không rõ nữa.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, hỏi Lô Định Tông, ông ta cũng nói không hiểu lắm.
- Việc này thật khó nói, việc luyện vật quá khó khăn. Nguyên nhân có thể do sức nóng cũng có thể khiến cho lò bị nổ, hay nguyên liêu không hòa
hợp được với nhau, tạp chất trong nguyên liệu còn nhiều, còn có nhiều
thứ trộn lẫn vào…
Hơn nữa, chuyên môn của tôi cũng không phải là luyện vật, hay nói cách
khác tôi chỉ là bán chuyên nghiệp. Lúc trước tôi cũng đã nói qua, anh
vẫn yêu cầu muốn thử một lần. Lần này đã xảy ra chuyện. Haiz, không
trong nghề không biết được tình hình của nghề đó.
Bao Nghị cũng Vương Long Đông mang đồ ăn đến mọi người chỉ ăn qua loa rồi đi vào, tự nhiên cảm thấy không có chút mùi vị gì
- Tôi thử vào xem lại, cho dù như thế nào, cũng phải kiểm tra xem rốt cuộc nguyên nhân là gì.
Diệp Phàm khôi phục được một chút nội khí lại tiến vào bên trong động.
Tuy trong động có nhiều chỗ đã bị đổ, nhưng Diệp Phàm là cao thủ, những tảng đá nhỏ đều bị hắn mở ra.
Hơn nữa, hiện tại công lực thiên huyễn trừu cốt công của hắn rất khá.
Chỉ ba giây, thân thể có thể thu nhỏ lại bằng một nửa như lúc đầu, như
vậy, việc chui vào trong động cũng sẽ dễ dàng hơn.
Cuối cùng cũng tới được chỗ bếp lò, lục soát một chút, sớm phát hiện ra bếp lò đã bị nổ thàng những mảnh đá vụn hỗn độn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vui mừng phát hiện. Đúng là kỳ tích, hai cái đùi đã được luyện thành công. Hơn nữa, dường như cũng không bị tổn thương,
đang ở phía dưới một khối các tảng đá. Cũng không hiểu có bị phá hủy
không, hắn nhanh chóng chạy tới kéo ra.
Hắn mừng như điên cầm lấy hai cái chân giả chạy đi ra ngoài.