Về nhà nghỉ ngơi một ngay.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm bay đến thành phố Thành Vinh tỉnh Thiên Vân. Lần này Diệp Phàm đi thẳng đến Tỉnh ủy.
Sau khi nghe Diệp Phàm báo cáo xong, Ninh Chí Hòa nói:
- Lần này cậu đến là đòi quyền lực, liên quan đến
Cái này, việc thực thi phải theo trình tự tương đối lớn. Hơn nữa, còn
phải có sự đồng ý của lãnh đạo Ủy ban Quốc tư và tỉnh Điền Nam thì mới
được.
Tuy nhiên, điểm mấu chốt chính là không có chính sách nào để mà ủng hộ
đề nghị của cậu. Cậu nghĩ mà xem, chủ yếu là phương diện định vị cấp bậc của Khu kinh tế Hoành Không có vấn đề.
Nó cũng không phải ;là một khu hành chính mới, mà là một khu kinh tế do một bộ và hai tỉnh cùng quản lý mà thôi.
Còn có quyền lực quản lý hai thành phố Giang Hoa và Hạng Nam vậy thì chỉ có khu hành chính cấp tỉnh mới đủ tư cách này, cho dù là ban tổ chức
của thành phố cấp Phó tỉnh cũng không có quyền như vậy. Vì vậy các cậu
không có đủ tư cách này...
- Cháu biết, cho nên mới đến xin sự ủng hộ. Xem xem có thể tìm được con
đường nào hợp pháp hóa việc thành lập của ban tổ chức Khu kinh tế Hoành
Không được hay không.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Suy nghĩ của cậu thì hay đấy, nhưng việc thực hiện lại rất khó. Hơn
nữa, còn phải phối hợp với một bộ và hai tỉnh. Đồng chí ở Điền Nam sẽ
nghĩ như thế nào, còn cả trên bộ nữa?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Chính là vì việc này cháu mới tìm chú mà, đầu tiên phải được người đứng đầu tỉnh Thiên Vân ủng hộ mới được.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này tỉnh Thiên Vân không có ý kiến, chẳng qua là không có
chường trình phù hợp. Đừng nói là khu kinh tế Hoành Không, mà ngay cả
thành phố cấp Phó tỉnh như Thành Vinh, ban Tổ chức của họ cũng chỉ có
quyền cấp cục mà thôi.
Việc phân công cán bộ cấp Phó giám đốc sở thì phải do ban Tổ chức Tỉnh
ủy quyết định. Nếu để Tập đoàn Hoành Không các cậu có quyền lực lớn như
vậy, không phải quyền của các cậu còn hơn cả Ban Tổ chức Tỉnh ủy hay
sao? Cái này, cậu nghĩ lại xem, có phải có vấn đề hay không?
Ninh Chí Hòa nói.
- Đích xác là có vấn đề rất lớn, nhưng việc này có thể từ từ làm mà. Tuy nhiên, bộ máy Đảng ủy Hoành Không phải được thành lập trước.
Lần trước Phó thủ tướng Ứng cũng nói với cháu rồi, muốn thành lập Khu
kinh tế Hoành Không thì trước tiên phải xây dựng được bộ máy Đảng ủy.
Cho nên, cháu hy vọng một bộ hai tỉnh có thể nhanh chóng điều phối thành viên. Còn về vấn đề quyền lực của ban Tổ chức Khu kinh tế thì có thể
thao tác một chút. Ví dụ như, một bộ hai tỉnh chỉ cần qua loa, lấy đề cử của bọn cháu là cũng có thể thành công.
Diệp Phàm nói.
- Dựa vào cáo khung mà vừa rồi cậu báo cáo mà nói, tuyệt đại bộ phận thành viên bộ máy đã được định đoạt rồi.
Ví dụ như hai thành phố Hạng Nam và Giang Hoa, cùng với tập đoàn cơ khi
TQ, nhân vật số 1 số 2 của bọn họ chắc chắn phải vào bộ máy của ủy ban
quản lý rồi, cộng thêm bốn đồng chí của Tập đoàn Hoành Không nữa, như
vậy cũng đã có chục người rồi.
- Cháu không biết là có kiếm được vị trí gì k?
Diệp Phàm nói đùa.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, cậu muốn vị trí như thế nào?
Ninhn Chí Hòa thần bí nhìn Diệp Phàm, mỉm cười hỏi.
- Có thể làm nhân vật số 1 đương nhiên là tốt nhất.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu cũng tham nhỉ.
Ninh Chí Hòa cười, sau đó nói tiếp:
- Hiện tại ktk Hoành Không vẫn chưa thành lập, nhưng mặt quản lý đã có
đồng chí động tay vào rồi. Đương nhên, cho cậu một vị trí thích hợp là
điều bắt buộc, bởi vì cậu là người sáng tạo nên Khu kinh tế Hoành Không
mà.
- Rốt cuộc là vị trí gì, chắc chú Ninh đã nghĩ sẵn trong đầu rồi nhỉ?
Diệp Phàm muốn biết.
- Haha, trước khi có quyết định thì cậu đừng hỏi dò nữa. Tôi sẽ không
nói đâu. Hơn nữa, yên tâm đi, tỉnh cũng có suy tính mà, sẽ không xem nhẹ đồng chí nào đâu.
Ninh Chí Hòa cười thần bí, khiến Diệp Phàm buồn bã đi ra Tỉnh ủy.
Tuy nhiên, vừa về đến Tập đoàn Hoành Không.
Dương Chấn Đông liền vội chạy tới báo cáo công tác, Diệp Phàm cũng chăm chú lắng nghe, nhưng phát hiện không có ý gì mới.
Diệp Phàm biết, phỏng chừng là Dương Chấn Đông cũng muốn vào ủy ban quản lý. Giờ phút này là đang tích cực tỏ thái độ với mình.
Không chỉ như vậy, Dương Chấn Đông vừa đi, Tào Nguyệt từ Việt Đông trở
về cũng vội đến báo cáo công tác ở Việt Đông sơn trang cho Diệp Phàm.
Nghiêm Phương Long cũng báo cáo chuyện ở xưởng đóng tàu.
Nhiều thành viên như vậy trong bộ máy, trừ Ngũ Vân Lượng ra thì tất cả đều đa tới.
- Bí thư Diệp, lão Ngũ mấy ngày nay thật sự rất tích cực, ngày nào cũng ở núi Thiên Thông, cùng ăn cùng ở với công nhân.
Khổng Ý Hùng cầm tài liệu vào cười ha hả nói.
- Đồng chí Vân Lượng có nhiệt tình mà…
Diệp Phàm cười nói.
- Mấy hôm nay tôi cũng tán gẫu với cậu ấy, nói là tất cả mọi người đều
đang hoạt động, sao cậu ấy lại không có động tác gì. Cậu ấy chỉ nói
không muốn để anh thêm phiền toái. Hơn nữa, hiện tại trong bộ máy cậu ấy xếp cuối cùng, nên cũng biết không có đất diễn. Tuy nhiên, tôi cũng
khuyên cậu ấy là nên tranh thủ một chút.
Khổng Ý Hùng cười nói.
- Ha ha, đồng chí Vân Lượng rất hiểu chỗ khó xử của chúng ta mà.
Diệp Phàm cười nói, Khổng Ý Hùng liền hiểu ra, đây là Diệp tổng đang bảo mình truyền đạt với Ngũ Vân Lượng, vấn đề chọn người lần này anh ta
đúng là không có hy vọng.
Khổng Ý Hùng vừa đi thì cũng đến giờ ăn tối, Bao Nghị nói là mời đến nhà hàng vừa mở. Đúng lúc Lam Tồn Quân có ở Hoành Không, nên ba người liền
cùng nhau đi.
Uống được vài chén, Lam Tồn Quân cười nói:
- Diệp lão đại gần đây chắc phải nghe điện thoại nhiều lắm nhỉ?
- Chú em lại
văn rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đang thời kỳ quan trọng mà…
Lam Tồn Quân cười nói.
- Ha ha, gần đây đang nóng chuyện bộ máy ủy ban quản lý khu kinh tế Hoành Không mà.
Bao Nghị cười nói.
- Anh Diệp có tính toán gì không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Còn tính toán gì nữa, nói ra thì cũng chính là vì danh ngạch ít quá.
Cấp trên lại cho Tập đoàn Hoành Không chúng tôi quá nhiều suất vào danh
ngạch ủy ban quản lý Hoành Không. Nhưng, đối với tập đoàn Hoành Không
với bộ máy thành viên gồm 13 người thì lại là 13 lấy 4. Hơn nữa, tôi
nhất định phải vào. Đồng nghĩa với việc 12 lấy 3. Quá khó để quyết định.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Ừm, Dương Chấn Đông cũng là thành viên cựu, chắc anh ta cũng muốn vào. Còn đồng chí Phó bí thư Cung Chí Quân thì lại là con trai của ông ấy
(Cung Khai Hà), có thể không vào sao? Chỉ còn 1 suất nữa, anh Diệp đúng
là khó quyết thật.
Bao Nghị nói.
- Tuy nói là khó định, nhưng chắc trong lòng anh cũng có người để chọn rồi đún không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Có thì có đấy, anh em mình tôi cũng chẳng giấu làm gì. Trong 10 người
còn lại, tôi đang phân vân giữa Trần Viên Kiều và Ngũ Vân Lượng, chọn ai gạt ai, thật là khó quá.
Diệp Phàm nói, rồi lại cạn tiếp một ly.
- Ừm, đồng chí Trần Viên Kiều nghe nói trước kia là thông qua quan hệ
với Bí thư Ninh mà xuống, còn Ngũ Vân Lượng cũng là người dốc sức vì anh Diệp. Đây đúng là sự lựa chọn khó khăn. Mà Bí thư Ninh lại giao quyền
chọn lựa bốn người cho anh Diệp, chẳng lẽ lại không chiếu cố đến chỗ
quan hệ kia của lãnh đạo?
Bao Nghị và Lam Tồn Quân đều gật đầu.
- Tuy nhiên, chắc anh Diệp muốn chọn Ngũ Vân Lượng hơn rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Ha ha, hai người như con giun trong bụng tôi vậy, sao lại biết rõ thế.
Diệp Phàm cười nói.
Buổi tối, Bí thư Tỉnh ủy Đỗ Kiếm gọi điện đến, cười nói:
- Thư ký trưởng Diệp lâu rồi không đến văn phòng Tỉnh ủy rồi.
- Xin lỗi, tôi là cấp dưới mà không phải phép rồi.
Diệp Phàm nói.
- Điều này mọi người đều rõ ràng, đây chỉ là chức vụ ngoài để cậu tiện làm việc thôi, cũng không ai nói ra nói vào đâu.
Đỗ Kiếm cười nói.
- Bí thư Đỗ hiểu được là tốt rồi, chỉ sợ một vài đồng chí ở Văn phòng
không biết rõ nên không phục trong lòng thôi. Thật ra, tôi cũng đang
muốn nói chuyện này với Bí thư Đỗ, tôi hy vọng có thể từ chức Phó thư ký trưởng này. Chức trợ lý Chủ tịch tỉnh bên Điền Nam tôi cũng xin thôi
rồi. Việc kiêm chức này là để tiện lợi cho một số công tác, cứ để như
vậy thì cũng bị mọi người dị nghị có đúng không? Hơn nữa, hiện tại Khu
kinh tế Hoành Không sắp thành lập rồi. Cho nên công việc của tôi rất
nhiều, chức vụ này không thích hợp cho tôi nữa rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đây là quyết định của Tỉnh ủy, chứ một mình tôi cũng không có quyền này.
Đỗ Kiếm cười nói.
- Gần đây công ty cơ khí Hoành Không đang làm rất hiệu quả, nghe nói bên Tân Môn có đơn đặt hàng rất lớn, mà tổ cạnh tranh cũng đã được thành
lập rồi, đây là chuyện tốt mà.
- Từ khi đồng chí Viên Kiều nắm giữ ấn soái công ty này đã có thay đổi lớn, đó là một đồng chí tốt, rất có tầm nhìn…
Diệp Phàm cũn tang bốc Trần Viên Kiều lên một chút, hắn cũng mơ hồ cảm
giác được Đỗ Kiếm đang làm thuyết khách cho Trần Viên Kiều.
- Không tồi không tồi, tin rằng công ty này dưới sự dẫn dắt của đồng chí Viên Kiều nhất định sẽ ngày một phát triển hơn. Tin rằng đồng chí Diệp
Phàm sẽ mở con đường rộng hơn cho công ty cơ khí Hoành Không, để công ty này trở thành một công ty con chủ lực của Tập đoàn Hoành Không…
Đỗ Kiếm không nhắc lại Trần Viên Kiều, nhưng lời này đã đủ khiến người ta hiểu rồi.
- Ha ha, chỉ cần công ty con có tiền đồ phát triển, Tập đoàn Hoành Không sẽ toàn lực ủng hộ. Họ phát triển đồng nghĩa với việc Tập đoàn Hoành
Không phát triển mà.
Diệp Phàm cũng không trực tiếp trả lời, mà khách sáo nói.
Đỗ Kiếm có chút nghe không hiểu, lúc sau cười nói:
- Tuy nhiên, tập đoàn có nhiều công ty con như vậy thì cũng phải có công ty trọng điểm có đúng không? Dù nói là cùng tiến thì cũng phải có phân
lượng nặng nhẹ chứ đúng không?