Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm gọi điện thoại đến văn phòng Kim Thụ Dương, cười nói:
- Chú Kim, chú khỏe không?
- Khỏe, đều khỏe cả. Chủ tịch tỉnh Diệp tại sao hôm nay lại khách khí như vậy?
Kim Thụ Dương càng khách khí hơn, Diệp Phàm ngồi lên vị trí Phó Chủ tịch tỉnh, gần như ngang hàng với Kim Thụ Dương rồi. Trước kia, hai người
nói chuyện còn có chút phân biệt trên dưới. Hiện giờ đều giống như là đã ngang nhau về cấp bậc.
Hơn nữa, tiềm lực của Diệp Phàm, Kim Thụ Dương cũng đã được lĩnh giáo
rồi, đương nhiên, với một người có tiềm lực như vậy ông cũng không thể
ra vẻ cành cao được.
Kim Thụ Dương gọi Diệp Phàm bằng chức vị, tuy nghe không thân thiết như
trước đây, nhưng thật sự đã thể hiện sự công nhận của Kim Thụ Dương đối
với việc Diệp Phàm ngang hàng với mình.
- Chú Kim, Bộ đã điều một vị là đồng chí Mâu Loan Nguyệt đến tỉnh Thiên
Vân nhậm chức Trưởng ban Tổ chức. không biết là người này có lai lịch
như thế nào?
Diệp Phàm hỏi, vẫn tự coi mình là hậu bối.
Tuy rằng Kim Thụ Dương xưng hô ngang hàng với mình, nhưng Diệp Phàm cũng không thể xưng hô lại như vậy. Đây chỉ là vấn đề lễ phép.
- Đồng chí Mâu Loan Nguyệt trước đây phụ trách cục tổ chức, năng lực làm việc của đồng chí này rất tốt.
Đã làm việc ở tỉnh phía dưới mười mấy năm, tài ba nên đã làm được đến vị trí cục trưởng cục tổ chức.
Lần này tỉnh Thiên Vân tiến hành điều chỉnh nhân sự nên đã được điều
xuống. Tuy nhiên, bà ấy không phải do Ủy viên Kiều giới thiệu. Cũng
không phải người nhà họ Phí đề cử.
Cụ thể thì nói như thế nào nhỉ, bà ấy quan hệ với cố đồng chí Phượng Bảo Sơn rất tốt. Mà “dây” của đồng chí Bảo Sơn cũng bao gồm cả Nhậm gia ở
thủ đô.
Đối với Diệp Phàm, Kim Thụ Dương không giấu diếm điều gì. Dù sao, Diệp
Phàm cũng là con rể của nhà họ Kiều, mà Kim Thụ Dương cũng có quan hệ
với nhà họ Kiều, có thể giúp đỡ thì phải giúp, mọi người cùng đi lên mà.
- Người lãnh đạo phía Bảo Sơn hiện giờ không biết là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái đó cháu không cần biết, nhưng chú tin rằng cháu cũng hiểu được một chút gì đó rồi phải không?
Kim Thụ Dương nói.
- Dạ, lần này thường vụ tỉnh ủy Thiên Vân điều chỉnh, đồng chí Nhậm Thời Mãn và đồng chí Mâu Loan Nguyệt đúng là hợp tác rất tốt.
Diệp Phàm nói.
- Việc này cháu cũng suy nghĩ tới rồi, chú cũng không dài dòng nữa, áp lực đối với công việc của cháu sau này chắc sẽ không nhỏ.
Thời gian trước kia, Nhậm Thời Mãn không phải là Thường vụ Tỉnh ủy,
không thể nào uy hiếp nhiều đối với các thành viên trong Ủy ban quản lý
Khu kinh tế Hoành Không.
Nhưng hiện giờ thì khác, hơn nữa, còn thêm một đồng chí Trưởng ban tổ
chức tỉnh ủy Mâu Loan Nguyệt, khiến cho việc thắt chặt quản lý các bộ
phận bên dưới tăng lên không ít.
- Chú biết, cháu vẫn xem Khu kinh tế Hoành Không như con của mình, không muốn để người khác điều hành.
Nhưng vấn đề thật sự là đồng chí Thời Mãn sẽ tham gia vào một tay. Tham
gia vào việc quản lý nhân sự Đảng ủy chính là quyền lợi của người ta.
Đương nhiên, nếu như một số đồng chí đi quá xa, cản trở sự phát triển của Khu kinh tế Hoành Không, nhất định cháu sẽ phản kháng.
Đến lúc đó, không thể tránh khỏi giao tranh. Nhưng áp lực mà Tỉnh ủy đem lại cho Khu kinh tế Hoành Không của các cậu hiện giờ cũng tăng lên
không ít.
Ngay cả đồng chí Ninh Chí Hòa hiện giờ cũng không ủng hộ trực tiếp cậu
như trước đây nữa. Dù sao, đó cũng là hai thường vụ Tỉnh ủy.
Cho nên, những ngày tháng sau này của cháu sẽ càng khó khăn hơn. Nhưng việc này chú cũng đã nói chuyện với Ủy viên Kiều rồi.
Ông ấy ngược lại không có chút lo lắng, nói rằng nhất định cháu sẽ nghĩ
ra cách gì đó đúng không? Dĩ nhiên, cháu cũng phải chú ý thân phận của
mình.
Nên chiếm ưu thế, nhưng cũng không thể lấn át toàn bộ quyền lực của đồng chí Thời Mãn.
Điều này, đối với bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, dù
sao đây cũng là quyền hạn mà Đảng và nhà nước giao cho họ. nói cách
khác, đến lúc đó, nhất định sẽ đưa ra tỉnh để ép cháu.
Cho nên, điều chỉnh việc này như thế nào, cũng là vấn đề lớn mà trước mắt cháu cần suy nghĩ.
Kim Thụ Dương nói.
- Cháu cũng không phải muốn chiếm toàn bộ Khu kinh tế Hoành Không, chỉ là cháu muốn đưa Khu kinh tế Hoành Không đi lên.
Đối với quyền lực, cháu đương nhiên là có ham muốn kiểm soát. Đương
nhiên là nếu như có ai đó làm được việc cháu tuyệt đối sẽ không nhúng
tay vào.
Nhưng nếu như có người muốn lấy việc điều chỉnh nhân sự để cản trở cháu, Diệp Phàm tuyệt đối không nương tay.
Bởi vì, Khu kinh tế Hoành Không chính là đứa con tinh thần của Diệp Phàm cháu. Đưa Hoành Không phát triển đi lên, hướng ra thế giới chính là
nguyện vọng của cháu.
Mà việc muốn là chắc chắn có quan hệ với người ta, nhất định không thể tránh khỏi phát sinh xung đột và mâu thuẫn.
Cháu nhất định phải giành được vị trí quan trọng. Bởi vì, như vậy là giúp cho sự phát triển của Khu kinh tế Hoành Không.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, chú hiểu suy nghĩ trong lòng cháu. Nên giành thì nhất định phải giành. Chỉ là phải chú ý thái độ một chút thôi.
Căng thẳng thì không ai có lợi cả, hơn nữa, áp lực của cấp trên đối với cháu cũng sẽ khiến cháu bị bao vây tứ phía.
Đương nhiên, nếu như chỉ một hai cái bắt tay mà có thể hòa hợp thì tất
nhiên rất tốt. Nhưng, hiện tượng này rất khó để có thể đạt được sự thống nhất hoàn toàn.
Chỉ cần đối sự không đối nhân là được.
Kim Thụ Dương cười nói.
- Tôn chỉ của chúng ta đều là vì nhân dân phục vụ mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha…
Kim Thụ Dương cười.
- Đúng rồi chú Kim, Thứ trưởng thường trực Bộ Công an bị điều đi rồi. Thiết Chiêm Hùng có cơ hội không?
Diệp Phàm có chút chưa bỏ ý định, hỏi chuyện.
- Chú biết tình cảm của cháu và đồng chí Chiêm Hùng. Nhưng chuyện lần
này cậu nghĩ Kiều gia đại viên còn có thể nhúng tay vào hay sao?
Khẩu khí của Kim Thụ Dương trở nên nghiêm túc.
- Cháu cũng có ý định bỏ cuộc rồi. Nhưng mắt thấy cơ hội tốt như vậy mà
anh Thiết lại không có cơ hội nên trong lòng cảm thấy sốt ruột.
Diệp Phàm nói.
- Cháu phải biết như thế này, đừng nói là thời gian này Kiều gia đại
viện có hai việc lớn, đó là giúp Báo Quốc ngồi lên vị trí Tổng giám đốc
tập đoàn Cơ khí TQ, thứ hai là vấn đề đề bạt của cháu.
Tuy là vấn đề của cháu có tính ngẫu nhiên nhất định, nhưng Kiều gia đại viện và Phí gia đều đã lên tiếng đề bạt cậu.
Và người
ngoài sẽ càng cho rằng đây là bút tích của Kiều gia đại viện.
Cho nên, hai hàng động của Kiều gia đại viện trong khoảng thời gian ngắn đã coi như vượt mức độ.
Nếu như lại nhúng tay vào, vậy trên bộ sẽ cho người khác vào Kiều gia
đại viện. Cho nên, ít nhất trong nửa năm tới, Kiều gia đại viện không
nên có hành động gì.
Đừng nói cái khác, chính là đồng chí Kiều Chính Hòa của tập đoàn điện lực Viễn Đông lần này cũng có cơ hội.
Nhưng Kiều gia đại viện vì chuyện của cháu và anh vợ cháu nên cũng chỉ
có thể giương mắt nhìn. Kiều Chính Hòa tuy nói đang tận dụng tài nguyên
của mình, nhưng có lẽ hy vọng là rất nhỏ.
Đương nhiên, tích cực tranh thủ, tạo được thành tích để sao này có cơ hội có phải không?
Mà vấn đề của Thiết Chiêm Hùng cháu cũng không có khả năng đi tìm Phí
gia nữa. Hơn nữa, còn có một điểm, đó là không quan trọng bằng việc của
hai cháu.
Kiều gia đại viện muốn ra tay nâng đỡ giúp Thiết Chiêm Hùng lên vị trí Thứ trưởng thường trực cũng rất khó.
TQ chúng ta tuy lớn, nhưng ở vị trí cấp tỉnh bộ thì có bao nhiêu. Đây là những nhân vật thuộc tầng thứ 3 của kim tự tháp.
Vị trí quá ít, nhưng những đồng chí có đủ điều kiện để cạnh tranh thì lại quá nhiều.
Cho nên, việc này chú thấy cháu không nên ảo tưởng nữa. Trừ phi bản thân Thiết Chiêm Hùng có người nâng đỡ, và phải hết lòng nâng đỡ thì mới có
hy vọng.
Nhưng theo chú được biết, Thiết Chiêm Hùng cũng không có người nâng đỡ.
Đương nhiên, những đồng chí quan tâm đến cậu ấy cũng không phải là ít.
Chỉ là tôi không rõ lắm, quan hệ giữa cậu với cậu ấy dường như rất thân thiết.
Tình cảm huynh đệ của hai người đều khiến chú cảm động. Sức hấp dẫn lớn
như vậy, mà cháu tạm thời còn không có khả năng để giúp cậu ấy đi lên,
cậu ấy vẫn có thể bình tĩnh như vậy, khiến cho Kim Thụ Dương này rất
khâm phục.
Dù sao, ở vị trí này của cậu ấymuốn lên nửa bước nữa cũng rất khó khăn.
Mà trước mắt cháu lại không có năng lực giúp cậu ấy đi lên.
Mặc dù thực lực phe cánh của hai người cũng không yếu. Nhưng phía cháu lại thiếu những nhân vật cao tầng nâng đỡ.
Thiết Chiêm Hùng vươn tới vị trí gần với tầng cao nhất, những người ở
dưới dù có nhiều hơn nữa cũng không có khả năng ủng hộ cậu ấy tiếp cận
với vị trí này.
Chỉ có những người từ vị trí đó trở lên nói mới có thể được.
Kim Thụ Dương nói.
- Haiz…
Diệp Phàm thở dài.
- Cháu không cần áy náy, bởi vì đây là chuyện mà thực lực của cháu không làm được. Một người chỉ có thể vận chuyển 100 cân lại muốn di chuyển
500 cân là không biết tự lượng sức mình. Từ từ rồi sẽ được, đồng chí
Chiêm Hùng bây giờ còn trẻ, còn chưa đến 50 tuổi, còn có cơ hội lớn hơn.
Kim Thụ Dương khuyên nhủ.
- Haiz, ngay cả cháu cũng muốn khuyên anh Thiết đổi trận doanh. Nếu vẫn đi cùng nhau thì ngày nào mới có cơ hội.
Anh ấy phải chờ tới khi những người trẻ tuổi nhất như chúng cháu có
người đột phá lên đến tầng cao nhất, là vị trí cấp phó quốc , vậy cũng
khó khăn không khác gì là lên trời.
Cấp cao nhất trong trận doanh của cháu là phó tỉnh bộ, chỉ lên trên một
bậc là tỉnh bộ, chỉ là một cánh cửa thôi mà cũng khó nói gì là lên cao
hơn.
Nếu cháu có thể lên được chắc cũng phải trên dưới 50. Đến lúc đó thì anh Thiết về hưu rồi.
Diệp Phàm trong lòng rất khổ sở, cảm thấy mắc nợ Thiết Chiêm Hùng.
- Ha ha, đừng nản chí. Đến khi có cơ hội mượn một chút bên ngoài là sẽ được.
Lần này là do nhiều chuyện cùng tập trung cùng một lúc nên không thể
nhúng tay và. Hơn nữa, cháu vẫn còn quan hệ với nhà họ Phí và nhà họ
Phượng.
Chỉ cần đến khi họ cần cháu, cháu chôn “hạt giống” xuống, sau này gặp tình huống như Thiết Chiêm Hùng có thể can đảm nói ra.
Món nợ nhân tình này dù sao cũng vẫn còn. Hơn nữa, chú cho rằng cháu đừng hạn chế tầm nhìn của mình trong hai gia đình này.
Ở thủ đô này không ít những nhà giàu có và có thuộc tầng lớp quan chức
cấp cao, ở cấp phó quốc đến cấp cao hơn cũng có đến ba bốn mươi nhà.
Chỉ cần có cơ hội cháu cũng có thể ra tay, đừng đợi đến khi người khác tìm đến cửa, cháu phải chủ động ra trận.
Hơn nữa, cháu cũng đừng có quá lo cho Khu kinh tế Hoành Không nữa, Hoành Không đã khá tốt rồi, tên tuổi của Diệp Phàm cháu cũng nổi tiếng rồi.
Làm nữa cũng chỉ là góp một phần nhỏ cho Khu kinh tế thôi, cũng không thể tăng thêm nhiều thành tích cho cháu.
Đương nhiên chú cũng hiểu tâm tình của cháu. Cháu muốn cho Khu kinh tế
Hoành Không vĩnh viễn được ghi trong lịch sở nước ta, đây là lý tưởng
của cháu, chú chỉ là khuyên nhủ cháu thôi. Cháu tự quyết định đi.
Kim Thụ Dương giống như một người bạn cũ nói chuyện với Diệp Phàm.