- Tôi có đề cử cậu ta, nhưng cả tôi và cậu đều rõ ràng, đối với phương
diện chức vụ này, tôi và cậu đều không làm chủ được, giới thiệu chỉ là
một mặt nhỏ, còn chủ yếu vẫn là cấp trên. Hơn nữa, chuyện lần này, đồng
chí Chiêm Hùng, haiz…
Quách Thiên Minh thở dài, ý chính là lực bất tòng tâm.
- Tôi cũng biết là khó, tuy nhiên, đồng chí Chiêm Hùng có nói, việc Bộ
trưởng Quách giới thiệu anh ấy, cả đời này anh ấy sẽ ghi tạc trong lòng.
Diệp Phàm nói.
- Việc đã không thành thì ghi với tạc cái gì chứ?
Quách Thiên Minh nhíu mày, sau đó liếc nhìn Diệp Phàm một cái, muốn nói gì đó lại thôi.
- Có gì Bộ trưởng Quách cứ nói thẳng.
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này, nói ra thì…thôi được rồi, nói cho cậu vậy. Phương Đông Phong tuy rằng xuất thân không tốt, nhưng quan hệ của ông ta với Phó thủ
tướng Phương rất tốt. Hình như là một đệ tử nhà họ Phương nào đó đã kết
nghĩa anh em với ông ta, năm trăm năm trước đã là anh em rồi? Cho nên,
việc này thật ra Phương gia ở thủ đô đã chú ý rồi. Nếu không, tôi cũng
không ngại mà quyết định rồi. Haiz, việc này thật phiền toái.
Quách Thiên Minh nói.
- Như vậy đi, đồng chí Chiêm Hùng có ân với tôi, nếu Phương gia đã ra
mặt vì chuyện này rồi thì tôi có thể đi Thái Lan một chuyến, nhưng cũng
chưa chắc là đã đưa được người về.
Ví dụ như, nếu không phải bắt cóc mà là Phương Đông Phong bị người ta giết hại. Nhưng, tôi sẽ cố gắng hết sức đi làm.
Mà công tác phía dưới, xin nhờ Bộ nói với Tỉnh ủy Thiên Vân một chút.
Cái này, coi như là công việc bình thường của tôi, có đúng không?
Nếu không, sẽ có một vài dồng chí lời ra tiếng vào. Nói tôi không tập trung công tác.
Diệp Phàm nói.
- Được thôi, việc này tôi sẽ trực tiếp nói với đồng chí Chí Hòa. Đây cũng là công việc bình thường của cậu mà.
Nếu như được, tôi hy vọng sáng ngày mai cậu xuất phát luôn. Còn về thành viên thì cậu cứ chọn trong bộ là được.
Đương nhiên, nếu cậu muốn đồng chí của cậu đi cũng được. Chúng tôi sẽ giúp đỡ tất cả những thủ tục có liên quan.
Hơn nữa, đồng chí mà cậu dẫn theo chúng tôi sẽ căn cứ vào tiêu chuẩn của bộ để trợ cấp, được chứ?
- Việc này nếu tôi đã nhận lời rồi thì đương nhiên có thể lập tức xuất
phát. Tuy nhiên, đồng chí Chiêm Hùng có ân với tôi, tôi không thể không
báo.
Việc lần này tôi vì đồng chí Chiêm Hùng mà đi. Còn chuyện của đồng chí Chiêm Hùng cũng hy vọng đối phương sẽ chú ý.
Nếu có thể lôi người quay lại được, chuyện của của đồng chí Chiêm Hùng
xin nhờ đối phương rồi. Bộ trưởng Quách, ông xem như vậy có thể được
không?
Diệp Phàm trực tiếp nói điều kiện.
- Việc này tôi không làm chủ được, nhưng, tôi sẽ nói chuyện với đối
phương về việc này. Cậu cũng phải hiểu rằng, chuyện của đồng chí Chiêm
Hùng là quá lớn. Tôi không dám chắc là có thể thành công hay không.
Chúng ta đều là những người đi ra từ chỗ đó, nên tôi cứ nói thẳng với
cậu vậy. Tuy nhiên, có thành công hay không, nếu như cậu có thể hoàn
thành nhiệm vụ thì người ta cũng sẽ ghi nhớ, có đúng không?
Quách Thiên Minh nói.
- Ha ha, tôi hy vọng có thể báo đáp được ân tình mà Bộ trưởng Chiêm Hùng đã giành cho tôi. Những cái khác tôi căn bản chưa từng nghĩ đến. Đương
nhiên, có một số việc, cũng phải nhìn thái độ của đối phương, nếu không
thì, ha ha…
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, việc này tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với đối phương. Cậu phải chuẩn bị cho kỹ càng, sáng mai sẽ xuất phát luôn.
Quách Thiên Minh nói.
- Nhân viên thì tôi chọn xong rồi, một người là đồng chí Vương Long Đông của Văn phòng Quốc vụ viện, trước đó cậu ấy chuyên phụ trách công tác
liên lạc. Người thứ hai chính là đồng chí Bao Nghị, cục trưởng cục Công
an Tập đoàn Hoành Không. Các ông hãy liên hệ với bọn họ một chút, những
thủ tục liên quan các ông cũng nhanh chóng làm dùm…
Diệp Phàm nói.
- Quyết định như vậy đi.
Quách Thiên Minh gật đầu nói.
Lưu Tại Tiền vội vàng vào văn phòng của Phương Tùng Cương, nghe báo cáo xong Phương Tùng Cương trầm mặc một hồi lâu.
- Thủ tướng Phương, Bộ trưởng Quách vẫn còn đang ở đó chờ câu trả lời. Bộ trưởng Quách nói, việc này Diệp Phàm có ý tưởng.
Trước kia Thiết Chiêm Hùng đúng là đã cứu mạng cậu ta, người ta muốn báo ân cũng là chuyện bình thường. Nếu không, nếu không có câu trả lời
thuyết phục thì e rằng Diệp Phàm sẽ không thoải mái trong lòng.
Bộ trưởng Quách cũng nói, năng lực phá án của đồng chí này rất tốt, hơn
nữa thân thr cũng không tồi. Để cậu ta đi là một sự lựa chọn chính xác
nhất.
Lưu Tại Tiền nói.
- Đây là đồng chí Diệp Phàm đang nói điều kiện sao?
Phương Tùng Cương mặt nghiêm lại, hừ nói.
- Nhìn qua thì đúng là mịt mờ nói điều kiện. Hình như việc này nếu như
chúng ta không trả lời thuyết phục thì người ta sẽ không làm hết sức
vậy.
Lưu Tại Tiền nói.
- Làm càn, ai cho Diệp Phàm lá gan đó? Cậu ta đã là trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an, thì có nghĩa vụ phải làm tốt công tác.
Việc này lại là nhiệm vụ bộ giao cho. Cậu ta dựa vào cái gì mà nói điều
kiện. Nếu công việc nào cũng đưa ra điều kiện như vậy thì công tác triển khai thế nào được?
Cậu hãy nói với đồng chí Quách Thiên Minh rằng, đối với một số đồng chí
không được chiều quá. Cần phải giáo dục thì giáo dục, cần phê bình thì
phê bình, mà cần xử phạt thì xử phạt.
Bằng không, sớm muộn gì cũng loạn thôi.
Phương Tùng Cương trong lòng tức giận, cảm giác như bị bắt cóc tống tiền vậy.
- Việc này không dễ làm, Bộ trưởng Quách cũng nói. Diệp Phàm là con rể
của Kiều gia đại viện, thời gian trước kết hôn chắc Thủ tướng ngài cũng
nghe rồi. Hơn nữa, con gái Diệp Thanh Liên của Diệp Phàm còn nhận Triệu
Bảo Cương làm ông nội. Mà quan hệ của Diệp Phàm với nhà họ Phí cũng rất
tốt.
Hơn nữa, Diệp Phàm sớm đã gửi đơn từ chức Trợ lý bộ trưởng này. Nhưng bộ không đồng ý. Nếu không, người ta đã sớm không làm trong bộ nữa rồi. Vả lại, Bộ trưởng Quách cũng mịt mờ điểm ra điều gì đó, tôi nghe không
hiểu, nói thân phận thần bí của Diệp Phàm gì gì đó…
Lưu Tại Tiền nói.
- Thân phận thần bí?
Câu này khiến cho Phó thủ tướng Phương hứng thú, miệng lẩm bẩm, đột nhiên cười ha hả nói:
- Tên nhóc này, còn dám to gan nói điều kiện với Phương gia chúng ta như vậy, thì ra là thế, thì ra là thế. Khá lắm…
- Thì ra lầ thế?
Lưu Tại Tiền nhắc lại câu này, cảm thấy khó hiểu. Phương Tùng Cương thấy vậy liền nói:
-
Được rồi, việc này cậu không phải nghiền ngẫm nữa, không có ý nghĩa
đâu. Cậu ra nói với Quách Thiên Minh rằng, yêu cầu đồng chí Diệp Phàm
phải cố gắng hết sức cứu người ra. Còn những cái khác, Phương gia sẽ chú ý…
Lưu Tại Tiền vội vàng mà đi.
Quách Thiên Minh sau khi cúp máy, liền nói:
- Vẫn là tác dụng của “thân phận thần bí” lớn. Phó thủ tướng Phương là một người thông minh, loáng cái là đã nghĩ ra rồi.
- Chú ý là tốt rồi.
Diệp Phàm sau khi gác máy cũng lẩm bẩm một câu.
Buổi tối hôm đó, Diệp Phàm kết hợp châm cứu và thi triển bổ sung dinh dưỡng Yêu sâm vương, Thiết Chiêm Hùng đã tỉnh lại.
- Anh Thiết…em…
Giọng nói của Diệp Phàm có chút nghẹn ngào.
- Cậu làm như vậy làm gì, Thiết Chiêm Hùng này thuộc loại con gián, không chết được đâu.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười, một lúc sau cảm giác được tình trạng thân thể mình, bèn thở dài, nói:
- Sau này anh Thiết này là một người bình thường rồi, không có gì, làm
người bình thường cũng tốt. Tuy nhiên, Diệp Phàm à, việ này là ai làm
vậy?
Diệp Phàm đem sự việc nói lại một lần.
- Chú em, tạm thời chú cứ điều tra âm thầm là được. Đừng có dính vào nhé, công lực của hai người kia cao như vậy.
Bản thân cậu cũng phải cẩn thận, từ việc hai người đó chưa ra tay
hủyTuyết Lý hồng và Lý Cường, có thể thấy hai người này ra tat vẫn còn
có chừng mực, chính là đang nhằm vào cậu, chứ không phải là kẻ cuồng
giết người.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Vâng, em cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, nhằm vào em còn đỡ, đằng này
lại biến anh Thiết trở thành người bình thường như vậy, thù này em nhất
định phải báo.
Hai mắt Diệp Phàm hiện lên hàn quang.
- Thù nhất định phải báo, nhưng phải bàn bạc cụ thể.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Anh Thiết, sáng mai em sẽ đi Thái Lan thực hiện nhiệm vụ bí mật. Anh
cứ dưỡng thương nhé, trước tiên cứ làm người bình thường cũng tốt.
Em sẽ nghĩ cách để khôi phục công lực cho anh. Có lẽ, đợi em đột phá đến tầng sau nữa thì đối với chúng ta chuyện không thể cũng biến thành có
thể.
Hy vọng anh đừng có nản chí. Sức khỏe ổn rồi còn phải tăng cường rèn luyện mới được.
Diệp Phàm nói.
- Đi đi, đừng lo cho tôi. Anh Thiết của chú không phải kẻ mất lòng tin
như vậy đâu, nhìn thấy cảnh giới của chú tăng lên như hỏa tiễn, trong
lòng anh Thiết cũng tràn đầy tin tưởng.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Còn chỗ chị dâu, tạm thời em cứ nói dối là anh đi thực hiện nhiệm vụ,
mà bộ cũng gửi công văn chính thức cho chị ấy rồi. Bên này, em sẽ giao
cho Lý Cường và Tuyết Lý Hồng phụ trách chỗ anh. Hơn nữa, một trong hai
tên đó đã bị em giải quyết ba ngón tay rồi, nên tạm thời chắc không có
động tĩnh gì nữa đâu.
Hơn nữa, hai vị tiền bối Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng thật sự tức giận.
Một trong hai người bọn họ sẽ đến ở cùng anh. Vả lại, ở trong tổng viện
quân y này, bọn họ có gan thép cũng không dám tới đâu.
Diệp Phàm nói.
- Việc này phiền chú lo lắng rồi, chỗ anh không cần cử người đến đâu.
Hồng Diệp Bảo mới là chỗ cần bảo vệ trọng điểm. Bọn họ nhằm vào chú mà,
còn chút thân thủ của tôi họ không để vào mắt đâu, huống chi hiện tại
tình hình của tôi như thế này, bọn họ sẽ càng coi thường hơn.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Việc này không cần phải nói nữa, cứ sắp xếp như vậy đi. Anh thiết, anh đợi em hoàn thành nhiệm vụ về rồi chúng ta lại đoàn tụ.
Diệp Phàm nói.
- Được.
Thiết Chiêm Hùng nói, lúc này y tá trưởng vào bảo Diệp Phàm ra ngoài, bệnh nhân mới tỉnh dậy cần được nghỉ ngơi.
Tử Lâm Diệp sơn trang – Thái Lan.
Đây là trang viên mà La Hạp đế vương của Thái Lan tặng cho Diệp Phàm và
con gái Thơ Mạn. Diệp Phàm đã nhiều năm không đến đây rồi.
Năm đó khi Diệp Phàm rời đi Thơ Mạn đang mang thai, lúc đó có hợp đồng, Thơ Mạn cơ bản là không đến TQ.
Trừ phi được Diệp Phàm đồng ý.
Vốn Diệp Phàm chỉ dẫn theo Bao Nghị và Vương Long Đông đi, nhưng Phí
Nhất Độ và Lô Vĩ sau khi nghe nói cũng muốn đi, Diệp Phàm đành để họ đi
cùng.
Sau nghĩ lại, cũng dẫn theo cả Vương Triều đi theo, bởi vì, Vương Triều
dù sao cũng ở bộ công tác, có gã cũng tiện liên lạc với bộ hơn.
Mấy năm trước khi đến Thái Lan, Diệp Phàm đi cùng Lô Vĩ, Tề Thiên, Hạ
Hải Vĩ và Trương Hùng, đi qua cảnh thiên, Diệp Phàm có chút cảm thán.
Sáu người đứng trước Tử Lâm Diệp sơn trang.