Đi hơn một tiếng đồng hồ cũng mệt mỏi, Diệp Phàm kêu mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
- Giống như mò kim đáy bể vậy.
Phí Nhất Độ nói.
- Đúng vậy, chủ yếu là cây cối quá chằng chịt, lại cao lớn, ngay cả trời cũng khó nhìn thấy. Chúng ta đi trong rừng chủ yếu là mò đường. Hơn nữa vòng vòng như vậy đầu óc cũng trở nên mờ mịt, một chút manh mối cũng
không phát hiện. Tôi nghĩ, liệu bọn chúng có ngụ trong sơn động hay
không? Nếu như vậy thì chúng ta đi vô ích rồi.
Lô Vĩ nói.
- Không có khả năng ngụ trong sơn động đâu, hẳn là có phòng ốc. Tuy
nhiên nhà ở của bọn chúng dựng từ cây gỗ như vậy, hơn nữa lại dưới lớp
đại thụ này, không đến gần thì rất khó phát hiện ra.
Vương Triều lắc đầu nói.
- Không sao, phạm vi chỉ trong vòng ba mươi cây số này, chúng ta tìm
từng chỗ một chắc là có thể tìm ra. Hơn nữa, bọn chúng có đến trăm
người, chẳng lẽ ngày nào cũng cắn lương khô hay sao? Chút nữa là buổi
trưa rồi, chúng ta lên ngọn cây xem sao, xem có phát hiện khói hay
không?
Diệp Phàm nói.
- Biện pháp này không tồi, vậy chúng ta ăn trưa trước rồi tính sau.
Lô Vĩ gật đầu nói, bốn người lôi lương khô ra ăn, nhìn đồng hồ, Lạp Nhĩ Lạp gật gật đầu.
Thế là, bốn người phân công nhau phân theo bốn hướng mà đi, khoảng cách
trong vòng hai dặm. Như vậy có cái gì cũng có thể kịp thời chiếu ứng.
Biện pháp này đúng là rất linh nghiệm, không lâu sau Lô Vĩ đã phát hiện
ra manh mối, vì vậy cả bốn người liền đi đến chỗ Lô Vĩ, leo lên ngọn
cây.
- Nhìn kìa, bên kia hình như có khói bốc lên.
Lô Vĩ chỉ vào chỗ sườn núi phía trước nói.
- Đi qua nhìn thử xem, nhưng phải cẩn thận, đừng để bọn chúng phát hiện.
Diệp Phàm nói, năm người thẳng hướng đó mà đi, cách chỗ khói bốc lên chừng năm dặm Diệp Phàm thả con rơi bay qua.
Lạp Nhĩ Lạp thấy Diệp Phàm đứng ngẩn người ở đó, định thúc giục một
chút, Tuy nhiên, Vương Triều giơ tay lên, Lạp Nhĩ Lạp cũng không dám có
động tác, đành phải buồn bực ngồi xuống.
Tuy nhiên, phạm vi “tuần tra” cực hạn của con rơi cũng chỉ trong vòng
hai dặm. Cho nên, cũng không phát hiện ra điều gì. Lúc Diệp Phàm định
thu rơi lại, thì phát hiện hai tên người ngợm bẩn thỉu đi đến.
- Cống Ba, nghe nói sư phụ Diều Hâu của đại thủ lĩnh đến rồi.
Một tên vóc dáng cao lớn trong đó nói, nói tiếng Thái Lan. Diệp Phàm tuy rất kém tiếng Thái, nhưng ý đại khái vẫn có thể nghe hiểu.
- Đúng vậy, nghe nói ông ấy đang chuẩn bị đi “La Thất Bảo” tìm người anh em kết nghĩa của mình.
Cống Ba gật đầu, hai tên hình như ngồi xuống hút thuốc nghỉ mệt.
- Người anh em đó của ông ấy hình như là người TQ, nghe nói thân thủ rất cao.
Tên vóc dáng cao nói.
- Ừm, lúc đó hai người họ còn đánh nhau một trận, nhưng sau lại thành
bạn tốt. Đại thủ lĩnh nói, mình có thể đánh gãy cây cổ thụ, nhưng sư phụ của ông ấy chỉ cần một ngón tay cũng có thể làm đổ một câu cổ thụ lớn y như vậy. Tuy nhiên, người anh em của sư phụ ông ấy còn lợi hại hơn nữa
kìa.
Cống Ba cảm thán nói.
- Hình như tôi nghe nói người TQ mà thủ lĩnh nói kia họ Phí thì phải.
Tên vóc dáng cao nói, Diệp Phàm nhất thời chấn động.
- Đúng vậy, nghe nói họ Phí ở TQ cũng rất có danh tiếng. Nhưng lần này
Diều hâu cũng không đoán được, bởi vì Phí đại sư không nói rõ tình hình
cụ thể của mình ở TQ.
Cống Ba nói.
Diệp Phàm nhất thời chấn động, thiếu chút nữa thì nhảy bổ lên. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
- Lợi hại cũng vô dụng, lúc đó nghe nói chuyện “La Thất Bảo” xong, Phí
đại sư liền đi rồi. Tuy nhiên, đi đã được vài năm mà không có tin tức
gì, liệu có phải đã chết rồi không?
Tên vóc dáng cao hỏi, Diệp Phàm vừa nghe, hận không thể xông lên vả cho y mấy cái.
- Không thể nào. Diều Hâu lợi hại như vậy, Phí đại sư kia còn lợi hại hơn cả ông ấy. Làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được?
Cống Ba căn bản không tin.
- Có gì kỳ lạ đâu, cao thủ trong thiên hạ này nhiều mà. Hơn nữa, nghe
nói La Thất Bảo là một nơi vô cùng thần bí, các cao thủ đều gọi đó là
địa ngục ma quỷ.
Tên vóc dáng cao nói.
- Việc này vẫn là nghe Diều Hâu nói thôi, nơi đó tuy rằng rất đáng sợ,
mười người đi có hai người sống sót trở về đã là tốt lắm rồi. Tuy nhiên, nghe nói nơi đó rất nhiều dược liệu, những dược liệu này thậm chí hàng
chục hàng trăm tuổi, có tác dụng rất lớn. Ăn xong có thể khiến mình lợi
hai hơn nhiều, ngay cả lấy về cũng bán được rất nhiều tiền. Lúc đó nghe
nói Phí đại sư và Diều Hâu muốn đột phá công lực gì đó, nhưng vì Diều
Hâu có việc nên chỉ có một mình Phí đại sư đi đến đó mà thôi. Nhưng đã
đi được mấy năm rồi, tám phần là đã chết. Nếu không, sao còn gọi là địa
ngục ma quỷ, có đúng không?
Cống Ba nói.
- Cái này thì chẳng ai nói được rõ ràng cả, La Thất Bảo đó chúng ta cũng chỉ nghe các huynh đệ nói mà thôi. Việc này, có lẽ chỉ có đại thủ lĩnh
mới biết rõ ràng.
Tên vóc dáng cao nói.
- Đương nhiên rồi, mà thôi, không nói nữa, chúng ta trở về đi.
Cống Ba nói.
Diệp Phàm thu con rơi lại, đem tình huống nói một chút, sau dẫn theo mọi người đi theo hai tên này.
Hai tên này tuy rằng có chút thân thủ, nhưng căn bản không phát hiện
được bốn người Diệp Phàm. Bởi vì Lạp Nhĩ Lạp đã bị Diệp Phàm để lại.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn kinh ngạc phát hiện, có mấy cây đại thụ không
phải trồng dưới đất, mà là được trồng trên bánh
xe. Diệp Phàm cũng không biết nó để làm cái gì.
Hơn nữa, xung quanh các ngôi nhà đều có các cây được trồng trên bánh xe như vậy.
- Bọn chúng dùng để che dấu chỗ ở đấy, vì nhà ở dưới cây đại thụ rất khó phát hiện. Nhưng cứ như vậy thì không nhìn thấy ánh nắng mặt trời,
trong rừng cây này độ ẩm rất lớn, ở trong thời gian dài chắc chắn sẽ bị
bệnh. Cho nên bọn họ nghĩ ra cách này, thấy trời nắng mà phát hiện không có nguy hiểm thì kéo ra, bởi vì phía dưới cây có bánh xe mà.
Như vậy nhà có thể phơi nắng. Bình thường bọn họ để nguyên vị trí như vậy, dù sao bảo mật vẫn là quan trọng hơn mà.
Vương Triều nói.
- Rất nhiều hang ổ của các trùm ma túy đều như vậy…
- Không biết đại thủ lĩnh Thiết Tháp ở phòng nào?
Diệp Phàm nói.
- Thủ hạ của Thiết Tháp tuy rằng có trên trăm người, nhưng thường trú ở
đây phỏng chừng chưa đến sáu chục. Vì vậy, phòng cũng không nhiều, chỉ
có bốn nhà thôi. Chúng ta tìm từng cái thì cũng tìm ra có đúng không?
Lô Vĩ đề nghị nói.
- Vậy tìm từ phía Đông trước đi.
Diệp Phàm nói, phát hiện xung quanh đều có dấu tích canh gác ngầm. Tuy
nhiên, đối với Diệp Phàm mà nói, đây cũng không phải việc khó khăn gì.
Con rơi bay qua một vòng trở về, những điểm canh gác ngầm này toàn bộ đã đóng lại huyệt vị, đi ngủ.
Điểm gác ngầm này vừa đi, tốp năm tốp ba ngồi dưới cây nói chuyện phiếm, không lo lắng chút nào.
Con rơi vẫn đi tuần tra, không lâu sau đã đến ngôi nhà thứ nhất.
Phát hiện một nhà cao, nhưng phòng ở lại là một phòng không làm bằng gỗ
treo lơ lửng, không tiếp đất, phỏng chừng là sợ đất ẩm, rắn độc và côn
trùng độc.
Vận khí của diệp phàm đúng là rất tốt, trong phòng ở của nhà thứ nhất có mấy người đang ngồi. Mà người ngồi ở vị trí chủ là một tên cao to,
tuyệt đối không dưới 1m85. Thân thể của y cường tráng giống như một tòa
tháp sắt, còn vẻ mặt thì chẳng khác gì Lý Quỳ.
“Có lẽ người này là Thiết Tháp”. Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ.
- Đại thủ lĩnh, chúng ta lần này thu hoạch không tồi, từ biển vận chuyển đi được mười mấy kg. Tuy nhiên đối phương chỉ thanh toán trước một nửa
tiền thôi, còn mấy chục triệu phải chờ đợt hàng sau mới lấy được.
Một tên cao gầy nói.
- Từ xưa đã như vậy rồi, chẳng có gì lạ cả. Tuy nói là vụ này chúng ta
lời mấy chục triệu, nhưng hiện tại yêu cầu của bọn họ càng ngày càng
cao. Mà chúng ta ở đây cũng không có thiết bị tinh luyện. Mỗi lần đều
phải bỏ ra hai phàn để mời “Phì lão” đến tinh luyện giúp. Như vậy, chúng ta kiếm được mấy chục triệu thì không thể không chia cho bọn họ một vài ngàn được.
Trong khoảng thời gian này rất nhạy cảm, mà 1 tuyến vận chuyển của chúng ta vừa bị Thái Lan phá mất. Con đường kiếm tiền này càng ngày càng hẹp, hơn một trăm huynh đệ. Ba tháng mới kiếm được ba chục triệu, đúng là
khó sống mà. Nếu như ở thành phố thì còn dễ sống một chút, nhưng trong
núi này, khó lắm.
Đại thủ lĩnh thở dài.
- Đúng vậy, gần đây giá nha phiến cũng lên cao rồi. Chúng ta cũng khó
sống, mà bên TQ cũng rất chặt. Gần đây rất nhiều tuyến đường đều có
người khả nghi chú ý. Mà nơi tiêu thụ lớn nhất của chúng ta là ở Mỹ.
Nhưng cách xa chúng ta quá. Hơn ữa, lại không thể nhắm mắt mà làm liều
được. Phí vận chuyển cũng cao lắm. Người ngoài thì tưởng là chúng ta
buôn ma túy giàu có lắm, nhưng bọn họ đâu biết là đa số chúng ta đều
nghèo rớt mùng tơi. Vả lại, còn rất nguy hiểm nữa. Ở chốn này liệu có
sống sót hay không cũng là một vấn đề…
Một tên người mập mạp nói.
- Chẳng có cách nào cả, chúng ta thế lwjcc quá yếu. ho nên, sư phụ ta
mới muốn đi La Thất Bảo một chuyến. Nếu như có thể lấy được dược liệu về thì cũng đỡ hơn, dễ sống hơn.
Thiết Tháp nói.
- Đáng tiếc là Phí đại sư đi đã mấy năm rồi mà chẳng có tin tứ gì cả,
việc này, tám phần là thất bại rồi. Haiz, Phí đại sư công lực cao như
vậy mà cũng thất bại. Xem ra, La Thất Bảo này không phải là nơi người có thể đến được.
Tên cao gầy lại nói