- Sao lại không dùng máy ảnh chụp lại? Như vậy càng thật hơn. Tuy nói là bức tranh rất đẹp nhưng chắc chắn là không chân thật bằng máy ảnh được.
Phí Nhất Độ không nhịn được mà hỏi.
- Đương nhiên là bọn ta biết điều này nhưng thực ra máy ảnh của ta không thể phân hình đồ án của cái đĩa nén này được.
Chúng ta đã nghĩ hết cách rồi, mắt có thể nhìn thấy nhưng không thể nào quay được đoạn này.
Chuyện này, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng không có cách gì thì ta phải vẽ lại.
May mắn tôi vẫn còn tranh của ta vẫn còn rõ, trông cũng tàm tạm.
Diều Hâu nói.
- La Thất Bảo bị sư phụ của tôi mang đi rồi chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, lúc đó ta cũng muốn đi cùng nhưng cậu cũng biết đấy, vùng Tam Giác Vàng này quả thực rất loạn, loại người gì cũng có.
Trùm buôn bán thuốc phiện có, phóng hỏa giết người thì càng là chuyện
cơm bữa. Đúng lúc năm đó có những người khác đến Ngưu Vĩ sơn của chúng
ta, nhưng công suất của Thiết Tháp không cao, mới đạt đến cấp 11.
Cho nên, ta không có cách nào rời khỏi được. Phương Thành ca đợi không được mà đi trước rồi. Nhưng, chuyến đi này đã được 5 năm.
Lúc mới đến biển Chết, ông ấy còn dùng tin nhắn để liên hệ với ta nhưng chưa đến nửa năm sau thì mất tích.
Ta cũng vội càng đến biển Chết nhưng dù có bức tranh trong tay cũng
không phát hiện ra cái gì. Cuối cùng đành phải hậm hực quay về
Diều Hâu nói:
- Nhưng, bây giờ những cái này...
- Ta đang định đi biển Chết một lần nữa, không thể tưởng được tình cờ
gặp các cậu. Ta lấy làm lạ, sao các cậu lại biết chỗ này của bọn ta.
- Hơn nữa, các cậu đến làm gì? Có phải các cậu là cảnh sát quốc tế hay cảnh sát ma túy như Thiết Tháp nói không?
- Không phải, lần này chúng tôi từ TQ đến đây là để tìm một người. Người này tên là Phương Đông Phong, là Chủ tịch tập đoàn quốc tế ở Trung
Quốc, đến chỗ của các vị cùng với tập đoàn Mễ Đông hợp tác phát
triển....
Diệp Phàm nói ra sự thật, sau đó lại hỏi:
- Người này không phải là các vị bắt đi hoặc là giết rồi đấy chứ?
- Không, tôi chưa từng nghe nói đến người này.
Thấy sư phụ nhìn mình, Thiết Tháp lắc đầu.
- Lạ thế sao? Còn có trước kia lúc bọn họ khai phá mỏ quặng đồng, có công nhân bị thương có phải do anh làm hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, bọn họ đi khai thác mỏ đồng có liên quan gì đến chúng tôi
đâu? Chúng tôi còn cách chỗ dó 50, 60 km, việc khai thác mỏ đồng không
ảnh hướng đến việc “buôn bán” của chúng tôi.
Thiết Tháp nói rất kiên quyết.
- Thế thì lạ thật, vậy thì rốt cuộc là ai làm?
Diệp Phàm có hơi nghi ngờ.
- Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm, tuy nói là trong phạm vi mấy
chục cây số là địa bàn của chúng tôi nhưng cũng không thể chắc chắn là
không có người khác đưa Phương Đông Phong đi. Việc này, chắc chắn là có
liên quan đến mỏ đồng Kỳ Sơn. Nhưng chúng ta đều chưa từng ra tay như
người kia, cũng lạ thật đấy.
Thiết Tháp nói.
- Có thể nào là người của lão Phì làm không nhỉ?
Lúc này Diều Hâu suy nghĩ một chút rồi nói.
- Lão Phì là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Thế lực của lão Phì còn lớn mạnh hơn nhiều Ngưu Vĩ sơn của chúng ta.
Không phải là nói đến chuyện võ công của họ hơn bao nhiêu.
Nhưng vũ khí của bọn họ rất hiện đại. Trước kia vốn đã đấu với bọn ta đương nhiên là vì tranh địa bàn.
Bởi vì, bọn họ cách Kỳ Sơn cũng năm, sáu chục ngàn cây số. Nhưng bọn họ không ở vào vị trí của bọn ta mà ở bên khác.
Hơn nữa, bọn họ có đến ba, bốn trăm người, lịch sử buôn thuốc phiện của bọn họ còn lâu đời hơn bọn ta nhiều.
Nghe nói lực lượng của bon họ năm đó đa số đều là đời sau của Quốc dân
đảng còn sót lại năm Trung Quốc được giải phóng. Cho nên, ngay từ đầu
bọn họ đã có được vũ khí tiên tiến nhất.
Bọn ta đã từng đấu với họ mấy lần, cũng may mà Thiết Tháp võ công cao, nếu không sớm đã cho bọn họ ăn thịt rồi.
Sau đó ta tức giận, phao tin phải lấy được đầu của lão Phì. Lão ta cũng biết võ công của ta cao nên lão ta cũng lo lắng.
Cho nên, sau đó tụ hợp lại, mãi đến bây giờ hai bênmới hợp tác thành
đồng bọn. Bọn tabên này chỉ có thể sơ chế còn bọn họ có nhà xưởng để
tinh luyện.
Cho nên sản phẩm của bọn ta đều là do bọn họ luyện thành. Nhưng, bọn họ cũng không chịu thiệt lấy đi 20% tiền của bọn ta.
Chẳng qua cũng chỉ gia công một chút thôi mà. Trước giờ bọn ta cũng muốn làm xưởng tinh luyện, nhưng xưởng này quá khó làm.
Hơn nữa, quy mô của bọn ta không đủ lớn, tôi cũng không muốn từ chuyện này mà hại thêm nhiều người.
Vẻ bên ngoài vẫn luôn suy xét, chẳng qua là vì thù hận vẫn chưa được
giải quyết, cho nên vẫn không có cách nào mang mọi người rời khỏi núi
được.
Nói thật, ai muốn sống ở cái nơi người không ra người quỷ ra không quỷ
này chứ. Ngay cả một con đường cũng không có, xe cũng không đến được còn nếu dùng ngựa kéo lên núi thì một người cũng không thể lên được.
Thứ hai, nếu mục tiêu quá lớn sẽ bị người phát hiện. Cho nên, về cơ bản chúng ta vẫn phải dùng sức người để khiêng lên.
May mà mọi người đều đã luyện qua, có một chút tài nghệ chứ nếu không thì cũng bó tay.
Diều Hâu nói.
- Kẻ thù của tiền bối rốt cuộc là ai? Nếu như chúng tôi có thể giúp giải quyết được thì sau này cũng tốt cho kế hoạch của các vị.
Nếu không, cứ mãi ở đây cũng không tiện. Hơn nưa, thực ra tôi nghĩ đến một con đường.
Nếu như có thể cứu được Phương Đông Phong ra thì người của các vị hoàn toàn có thể đến mỏ đồng làm việc.
Từ nay về sau có thể sống như người bình thường. Tuy rằng cuộc sống không quá tốt nhưng so với ở đây cũng còn tốt hơn.
Đương nhiên, quyết định này có mang đến phiền phức cho mỏ đồng hay không?
Diệp Phàm nói.
- Kẻ thù tên là Trác Nhĩ Giang, chừng sáu mươi tuổi, chắc chắn là một cao thủ. Trác gia ở phía đông của Thái Lan.
Còn tổ tiên của bọn họ ở Hoàng Lâm, ở gần thôn của chúng ta. Nắm đó vì vì khai quật được một pho tượng mà sinh ra mâu thuẫn.
Cuối cũng mâu thuẫn càng ngày càng lớn dùng cả vũ khí để
đánh nhau. Mà
người dùng vũ khí đánh nhau càng ngày càng nhiều, có lúc con số lên đến
cả hơn 100 người.
Còn có một lần đánh nhau, anh của Trác Nhĩ Giang, Trác Lâm Ma bị ông nội của Thiết Giang không cần thận đã đánh chết.
Lúc đó đều là chiến loạn. Trác gia phẫn nộ vì bọn họ có tiền, lại có thể dùng tiền để mua chuộc Quốc dân đảng ở vùng Tam Giác Vàng để giết
người. Lúc đó thôn bọn tachết đến hơn 100 người. Còn cha ta mang theo
100 người khác lánh vào tận rừng sâu của vùng Tam Giác Vàng.
Sau đó ở lại vùng núi Ngư Vĩ này định cư, kinh tế không phát triển, không thể không đi buôn lậu thuốc phiện.
Diều Hâu xót xa nói.
- Lúc đó Trác Nhĩ Giang là một cao thủ nổi tiếng, các vị không bằng y
được. giống như cao thủ được bồi dưỡng vậy, con trai bọn họ chắc chắn võ công cũng không tầm thường. Hỡn nữa, người của Trác gia võ công cao như vậy, các vị sao có thể thoát thân được, căn bản là không cần mời đến
người ngoài mà thôi.
Diệp Phàm hỏi.
- Không giống năm đó nữa, chúng ta cũng không lớn. Tôi nhớ lúc đó chưa đến 6 tuổi, cũng xấp xỉ tuổi của Trác Nhĩ Giang.
Lúc ta còn nhỏ, chỉ biết đi theo người ta vui đâu chầu đấy. Kết quả là Trác Lâm Ma Nhĩ đã bị Thiết Tương Sinh giết chết.
Còn Thiết Tương Sinh vì bảo vệ cho bọn ta bỏ chạy mà bị họ truy kích mà
bỏ mạng trên đường. Bọn ta ở trong rừng sâu ẩn nấp nhiều năm thời gian
đó sống mà không bằng chết.
Tận mấy chục năm sao mà Trác gia vẫn không ngừng truy tìm bọn ta.
Chẳng qua là vùng Tam Giác Vàng địa thế phức tạp, bọn họ chỉ có thể âm
thầm tìm kiếm. Còn bọn ta đổi lại hết tên họ, nên chúng cũng rất khó mà
điều tra ra.
Diều Hâu nói với vẻ mặt lo âu.
- Thế lực của Trác gia hiện tại thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Càng ngày càng mạnh. Là bá chủ một thị trường buôn bán lớn. Vì lúc đó
họ chiếm được tài sản trong thôn chúng tôi cho nên gia sản của họ đến
giờ không dưới 2 tỷ.
Hơn nữa, nghe nói tất cả đều do tượng thần phù hộ. Nhưng nhiều năm rồi, chúng ta vẫn không thể nào giải thích được.
Trước kia, võ công của Trác gia cũng không cao lắm, thực ra lúc đó mọi người đều chỉ là người dân thôn quê bình thường mà thôi.
Còn võ công hôm nay là bái sư mà học được. Lúc đó cũng do tình thế cấp bách nên Trác Nhĩ Giang mới có duyên kỳ ngộ.
Nhưng, ta có hỏi thăm qua có người nói có quan hệ đến tượng thần. Nhưng ta thấy đó là điều không thể.
Một pho tượng đá thì có gì ghê gớm, chỉ là mọi người có lòng tin vào Phật, nó cũng đâu phải là vật còn sống?
Diều Hâu nói.
- Một pho tượng đá là đá gì tiền bối có thể nói rõ một chút không?
Diệp Phàm giật mình, nhớ ra tượng đá thần bí trên hoang đảo này.
- Mấy năm trôi qua, tuy ta không tin vào sự lợi hại của tượng đá kia.
Nhưng ta muốn mang cái gì đó của tổ tông về. Chẳng qua là không biết
Trác gia giấu ở chỗ nào. Nhưng dựa theo trí nhớ vẽ ra thì...
Diều Hâu nói đến đây thì bảo đồ đệ Thiết Tháp đi lấy bức tranh tượng đá ra.
Một lúc sau Thiết Tháp cầm cái hộp chạy vội đến.
Lúc Diệp Phàm mở hòm lấy bức tranh này ra hắn ngây cả người. Vì bức
tranh tượng thần của Diều Hâu giống như khuôn với với tượng đá thần bí
kia.
- Sao, chỉ là một pho tượng đá thôi mà.
Diều Hâu nghi ngờ nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, chắc chắn là không có gì kì lạ. Nhưng nếu là do tổ tiên của các vị đào dược thì có cơ hội nhất định phải lấy về. Chỉ có điều nhiệm vụ
của chúng ta bây giờ là tìm kiếm Phương Đông Phong. Không có một chút
đầu mối nào, vùng Tam Giác Vàng lớn như vậy, nếu giết một người rồi hủy
xác thì cũng không thể nào tìm ra được.
Diệp Phàm thở dài.
Lúc này, một cánh tay ở bên ngoài rơi xuống.
- Chuyện gì vậy?
Thiết Tháp hỏi.
- Là lão Phì phái người đưa thiếp mời.
Người có cánh tay gầy guộc kia nói, hai tay đưa ta một tấm thiệp mới dát vàng.
- Ha ha, lão Phì gả con gái đi lấy chồng, thật là lạ.
Sau khi Thiết Tháp nhận thiếp liền phiêu phiêu cười nói.
- Lão Phì sắp gả con gái?
Diều Hâu cũng ngây người ra, sau đó lại cười phá lên.
- Gả con gái thì có gì buồn cười đâu?
Phí Nhất Độ lẩm bẩm một câu.
- Ha ha, này cậu thanh niên, gả con gái không có gì lạ, nhưng con gái của lão Phì Đỗ Kiều Kiều thì có hơi lạ đấy.
Diều Hâu cười nói.
- Lạ, lạ cái gì vậy?
Nói đến đây Phí Nhất Độ liền thấy hứng thú.