- Việc này do cơ quan công quan ra mặt điều tra thì hợp lý, anh sẽ gọi
cho Chủ tịch thành phố Ngô, kêu ông ta đích thân cử người xuống điều
tra. Như vậy hiệu quả chắc chắn sẽ cao hơn. Hơn nữa, Thiến Thiến, em
cũng đừng chỉ trích cơ quan công an nữa. Thủ đô lớn như vậy, một ngày
xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Cảnh sát cũng không phải thần thánh, việc gì cũng cần có thời gian để điều tra. Vả lại, việc này nếu đã là
Lưu Hải làm, chắc chắn sẽ làm rất bí ẩn, muốn điều tra ngay thì sẽ không hề dễ dàng. Đương nhiên, có Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng cục Công an Ngô ra mặt thì chắc chắn sẽ điều tra nhanh hơn.
Diệp Phàm nói.
- Anh, việc này đợi không được nữa rồi. Xin anh, việc này thật sự không đợi được nữa rồi.
Không ngờ Tống Thiến Thiến lại khóc nấc lên nói.
- Em gấp cái gì, có anh lên tiếng rồi thì chắc chắn ba em sẽ không sao đâu.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Diệp Phàm, việc này anh không rõ rồi. Hiện tại bác thông gia đang rất
tức giận, bệnh tình càng nặng thêm. Mà ngay cả bác gái cũng tức giận mà
sinh bệnh rồi. Còn người trong nhà thì cứ trách bác thông gia lúc đó ham món lợi nhỏ, mà khiến bọn họ bị vạ lây. Bởi vì tiền của bác thông gia
đều là mọi người trong nhà góp lại. Của bác ấy chỉ có một nửa thôi. Bây
giờ thậm chí còn một số người đòi tiền bác ấy. Anh nghĩ xem, việc này
còn có thể kéo dài được sao?
Kiều Viên Viên nói.
- Thời đại này đúng là chẳng còn gì để nói, lúc có tiền thì mình là đại
gia, còn lúc không có tiền thì mình lại trở thành kẻ lừa đảo. Kêu Đường
Thành và Lý Cường vào đi.
Diệp Phàm tức giận, mắng:
- Phản thiên rồi hay sao, dám lừa cả thông gia nhà chúng ta.
Không lâu sau, Đường Thành, Lý Cường và Vương Triều đều đã đến, Tống Thiến Thiến lại nói lại một lần.
- Anh Diệp, thời gian gấp nếu như dùng thủ đoạn bình thường thì sẽ còn
phải kéo dài thêm một thời gian nữa. Hơn nữa, rất nhiều chuyện mình điều tra trong ánh sáng thì rất khó ra. Người ta sớm xóa hết vết tích rồi.
Vương Triều nối.
- Vậy thì dùng thủ đoạn “không bình thường” đi, tranh thủ phá nó trong vòng hai ngày.
Diệp Phàm vỗ bàn nói.
- Lại được bắt người rồi, ha ha…
Đường Thành cười nói, sau đó cùng với Vương Triều vội vàng mà đi.
- Được rồi, em về nói với ba em rằng, cứ thoải mái lên, trong vòng hai ngày việc nhất định sẽ được giải quyết.
Diệp Phàm khí phách nói.
- Thiến Thiến, cái này em mang về cho ba nhé, bảo bác ấy uống đi, sẽ có tác dụng đấy.
Kiều Viên Viên đưa cho Tống Thiến Thiến mấy viên thuốc. Cái này đương
nhiên là thuốc do Diệp Phàm phối chế, cũng chính là Sinh mệnh tiềm lực
hoàn phẩm chất trung bình.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Tống Thiến Thiến cũng yên tâm theo Tống Tử Kỳ đi vào bệnh viện thăm ba mẹ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm bay thẳng đến Việt Đông, hắn muốn đi núi Xương Bối. Lão Lang vẫn tinh thần mười phần như vậy.
- Chuyến đi Thái Lan lần này thu hoạch không nhỏ chứ?
Lang Phá Thiên cười hỏi.
- Thu hoạch? Ý anh nói là về mặt nào?
Diệp Phàm cười noi.
- Tiền tài, bảo bối.
Lang Phá Thiên nói.
- Tiền tài thì không có, nhưng cũng có chút thu hoạch, có cả bí mật trên đảo Thủy Tinh…
Diệp Phàm đem chuyện Thiên Hạo Tử nói ra.
- Đán Phi Tử lợi hại như vậy, thành Thần rồi. Tuy nhiên, Vũ Vương cũng
có chút yếu. Nếu đột phá lên một tầng thứ cao hơn, thì tại sao lại bị
Đán Phi Tử bắt nạt thảm như vậy. Tôi thấy người này hữu danh vô thực
thôi, nếu không Đán Phi Tử sớm xong đời rồi. Đương nhiên, nếu như nói
Đán Phi Tử và Vũ Vương cùng một tầng cấp thì tôi nghĩ có lý hơn.
Bằng không, Đán Phi Tử dựa vào cái gì mà có thể dụ được nhiều cao thủ
Thoát thần cảnh như vậy. Huống chi, Đán Phi Tử là người đã chết hàng
ngàn năm rồi mà đến bây giờ vẫn khống chế được hồn khí của một số cao
thủ Thoát thần cảnh. Điều này chứng tỏ ông ta lợi hại hơn những người
này.
Lang Phá Thiên cũng hứng thú nói.
- Cái này chỉ là phỏng đoán ở một phương diện thôi. Tuy nhiên, tôi cảm
thấy Vũ Vương cũng thật sự kỳ quái. Đó là hậu duệ của ông ta không thể
không còn ai, nhưng trên đảo Thủy Tinh chúng ta không gặp ai cả. Hậu duệ của Vũ Vương đi đâu hết rồi, là cao thủ, gia tộc lớn như vậy không thể
đều bị diệt vong rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, họ chạy đi đâu nhỉ?
Lang Phá Thiên có chút mơ hồ nói. Một lúc sau nói tiếp:
- Tuy nhiên, đã lâu rồi không hoạt động gân cốt. Nếu như các anh đi Nhật Bản thì kêu tôi một tiếng, mẹ kiếp, không lấy được thứ tốt nào thì
không về.
- Anh đi được không?
Diệp Phàm cười cười.
- Không đi được thì cũng phải đi, thật ra tôi cũng không có nhiều việc
để làm. Vẫn giành thời gian để đi được. Lâu rồi không cùng huynh đệ xuất ngoại cũng thấy nhớ lắm.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Được, lần sau nhất định sẽ gọi anh.
Diệp Phàm nói. Không lâu sau hai người vào núi Xương Bối. Hai đội viên của Tổ A đã đợi sẵn ở ngoài.
Hai người đi thẳng đến chỗ con rối.
- Gần đây con rối này có gì thay đổi không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như chỗ này có điều kiện khí hậu đặc biệt, nên con rối không có
chút thay đổi nào. Mỗi ngày trong tổ đều có người phụ trách chuyên môn
đến để lấy máu giám định. Cũng không phát hiện thay đổi nào. Dù sao, con rối này rất có khả năng là do Đán Phi Tử làm ra, thay đổi ra sao thì
rất khó để những người ở tầng cấp thấp như chúng ta có thể tìm ra.
Lang Phá Thiên nói.
Diệp Phàm mở tấm chắn trên cây thương ra, dùng con dơi thông báo cho
Thiên Hạo Tử. Đương nhiên, phương pháp che chắn mà Tam Hóa đại sư dạy
liệu
có hữu dụng đối với Thiên Hạo Tử hay không thì rất khó nói. Dường
như thực lực của Thiên Hạo Tử còn lợi hại hơn cả Tam Hóa.
- Khí vương, ngài xem con rối này có kỳ lạ hay không?
Diệp Phàm lấy cây thương ra cầm trên tay.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Thiên Hạo Tử rót vào tai Diệp Phàm:
- Nếu ta không lầm thì con rối này cấp bậc rất cao. Phỏng chừng đạt tới
lục phẩm, có khả năng phẩm chất còn có thể nâng lên cao hơn.
- Chẳng lẽ cấp độ của con rôi cũng có 12 phẩm giống như binh khí sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy.
Thiên Hạo Tử cảm thán nói.
- Vậy xem ra Đán Phi Tử đích xác bất phàm, con rối này chỉ là thứ mà ông ta tùy tay làm ra. Nếu như làm cẩn thận, thì có lẽ có thể còn làm ra
được con rối có thứ phẩm cao hơn. Trong khi Khí vương ngài cả đời cũng
không làm được binh khí lục phẩm trở lên.
Diệp Phàm nói.
- Tiểu tử nhà ngươi cứ nói thẳng ra là ta không bằng Đán Phi Tử đi cho xong.
Thiên Hạo Tử bất mãn nói.
- Ha ha, tôi không có ý đó. Hai người chưa tỉ thí qua, đâu biết được là ai sẽ hơn ai.
Diệp Phàm cười nói.
- Không cần phải dán thiếp vàng lên mặt ta, ta đứng trước mặt Đán Phi Tử không khỏi có cảm giác vô lực. Đương nhiên, luyện binh khí khác với làm rối. Làm rối khó hơn làm binh khí, bởi vì, cơ bản rối phải hoạt động.
Giống hệt như làm người máy trong xã hội hiện đại của các ngươi vậy, rất khó khăn.
Thiên Hạo Tử nói.
- Ông đã nhìn ra bí mật trong quả tim của con rối này hay chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đụng được một điểm rồi, nhưng, còn chưa sờ thấu. Có lẽ, mãi mãi không
có cách nào sờ thấu. Tuy nhiên, chỉ sờ vào tầng bên ngoài thôi ta cũng
không thể không nói rằng Đán Phi Tử là một thiên tài, không ngờ lại có
thể dung hợp được cơ quan chi thuật và nội lực một cách hoàn mỹ như vậy.
Thiên Hạo Tử nói.
- Hai cái này cũng có thể tiếp hợp được với nhau?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Đương nhiên là có thể tiếp hợp rồi, những thợ mộc ngày xưa có thể chế
tạo ra những thứ mang động lực, ví dụ như người gỗ, xe gỗ. Những thứ này có thể tự động đi được. Đây chính là sự khéo léo của cơ quan chi thuật. Hơn nữ cơ quan chi thuật phần lớn dùng để phòng bị trong các huyệt mộ.
Có những cơ quan chi thuật từ thời cổ đại cho đến tận bây giờ vẫn có thể giết người được. Có thể thấy được sự lợi hại của nó. Đằng này, Đán Phi
Tử lại có thể đem cơ quan chi thuật tiếp hợp hoàn hảo với nội lực như
vậy. Cho nên, khi ngươi sờ vào quả tim thì huyết cương của ngươi mới có
cảm giác đau lòng. Đó là bởi vì ngươi đã chạm tới cơ quan, mà nội khí
sau khi bị xúc phát đã sinh ra phản ứng như vậy. Đương nhiên, nếu như
huyết cương cách xa con rối này thì có lẽ sẽ không cảm giác được. Khi
huyết cương của ngươi ở gần con rối thì mới có phản ứng, điều này chứng
tỏ huyết cương rất có khả năng có quan hệ với quả tim bên trong con rối. Nhưng cho đến bây giờ chúng ta vẫn không thể hoàn toàn hiểu được tình
hình trong quả tim. Cái này phải cẩn thận một chút. Chỉ sợ trang bị bên
trong cơ quan sẽ hủy mất quả tim này. Đến lúc đó ta và ngươi thật sự sẽ
oan rồi.
- Có thể tháo cơ quan này ra không?
Diệp Phàm hỏi.
- Làm thật cẩn thận, tuy nhiên, để tránh phản ứng dây chuyền, tốt nhất
chúng ta hãy làm một phong giới đơn giản. Phạm vi có thể nhỏ một chút,
như vậy có thể tránh được bất chắc, bởi có thể Đán Phi Tử sẽ vùi vật gây nổ ở bên trong.
Thực lực của Đán Phi Tử chắc chắn mạnh hơn chúng ta. Nhưng, hiện tại hắn không ở trong này, vả lại cũng đã nhiều năm như vậy rồi. Năng lượng mà
hắn bố trí chắc chắn đã yếu di không ít. Cho nên, chúng ta chỉ cần có
một phong giới nhỏ cũng có thể ngăn được phản ứng liên động bên ngoài.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tôi nói này tiền bối, phong giới này nghe nói phải do cao thủ thoát
thần cảnh mới có thể làm được. Với chút thân thủ cuẩ tôi thì làm phong
giới thế nào được?
Diệp Phàm nói, vẻ mặt cay đắng.