Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, đám sương màu tím hồng kia lại từ
tỏa ra từ trong cung đât, một lúc sau bắt đầu ngưng tụ thành tượng đá
trên không trung.
- Thành công rồi!
Diệp Phàm không nhìn được hỏi một câu.
- Gần như là thế nhưng chỉ có thể xem như thành công được một nửa.
Tiếng nói của Thiên Hạo Tử truyền đến.
- Thành công một nửa là thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Có một ít trí nhớ chắc là vì bị hồn khí chiếm nên mất đi rồi, dù sao
trong quá trình đấu tranh thậm chí linh hồn cũng bị tổn thất tương đối
nhiều.
Bao gồm mình cũng bị mất một ít, còn tổn thất vầ linh hồn của người này thực ra là trí nhớ.
Cho nên, không thể còn lại hoàn toàn hết.
Thiên Hạo Tử thở dài ra vẻ tiếc nuối, còn ánh mắt của tượng đá lộ ra dần dần các bộ phận mắt mũi cũng được ngưng tụ lại.
Nhưng lúc này có một đường khí màu đen từ trong cung đâm nhào ra về phía tượng đá Thiên Hạo Tử.
Diệp lão đại lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn như bị kim đâm vậy, còn
chưa hiểu được vì sao lại như thế thì phát hiện ra đường khí màu đen kia điên cuồng đâm vào tượng đá.
- Diệp Phàm, ngươi thật là đê tiện Thiên Hạo Tử ta chết cũng phải chết cùng ngươi!
Lúc này tiếng của Thiên Hạo Tử lại vang lên, hơn nữa Diệp Phàm còn phát
hiện tượng đã còn chưa ngưng tụ hoàn chỉnh thì lại giãy dụa xông sang
bên cạnh.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Phàm chính là nắm chặt hộp hồn luyện khí, xe bộ dạng uy hiếp của Thiên Hạo Tử đi.
Miệng vội nói:
- Tôi không biết sao lại thế này? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết, bây giờ ngươi còn lừa ta, thực sự có phải cho rằng Thiên Hạo Tử ta là kẻ ngốc không?
Sao Lô Định Tông lại đến? Sao lại thế này? Không được sự cho phép của
ngươi y đến làm sao được? Hơn nữa, vừa mới ra đã liều mình công kích về
phía ta?
Cho rằng ta không biết sao? Hoàn toàn là chủ ý của ngươi. Muốn để Lô
Định Tông nuốt hồn khí của ta nhưng ngươi quá là ngây thơ rồi.
Công lực của y không bằng ta, ba người chúng ta cùng xong đời nhé!
Tiếng của Thiên Hạo Tử vang lên, tượng đá còn chưa ngưng tụ xong, kịch liệt đè xuống hơn nữa tượng đá còn cười co rúm lại.
- Tôi lừa ông để làm gì? Thực sự tôi không hiểu sao lại như vậy? Sao Lô
Định Tông lại ra được, không phải là ông nói rằng đã đánh cho y hôn mê
rồi sao? Đúng rồi! Có lẽ là y cùng bí công để giả vờ, chắc chắn là như
thế. Không tin thì ông hãy nói xem ta làm thế nào mới giúp được ông?
Diệp Phàm vội giải thích.
- Vậy được, cậu cậu hãy vận khí công đẩy cái đen sì này đi là được. Tuy
tác dụng không lớn nhưng cũng chắc chắn có chút tác dụng.
Thiên Hạo Tử có vẻ tin tưởng.
Diệp Phàm cũng không nói nhiều cầm thương lên đâm về phía bóng đen.
- Diệp Phàm, cậu đừng nghe người này nói lung tung. Đừng để gã lừa, cậu
cho rằng gã thực sự có lòng tốt dạy cho cậu cách chuyển kiếp hay sao?
Còn nói với cậu gã thích cái cơ thể này chứ gì? Còn dùng những thủ đoạn để mua chuộc cậu, cậu đừng làm.
Chính là người này, một tiểu nhân thủ đoạn thật ghê tởm. Loại cơ thể này chuyển sang kiếp khác cũng rất khó, thừa nhận áp khí lực của y lớn.
Hồn áp khí lực của cao thủ thoát khỏi thần cảnh lớn biết bao, khả năng
của y đơn giản như phá xe ngựa chua xa với xe thể thao Ferrari.
Thực ra gã chú ý chính là cậu, chỉ có thiên tài như cậu mới có thể chấp nhận được áp lực linh hồn của gã.
Hơn nữa, cậu là một thiên tài, 30 tuổi đã đạt đến tiên thiên rồi. Chuyện này dù ở xã hội cổ đại cũng là một thiên tài trong thiên tài.
Tiếng nói của Lô Định Tông truyền đến.
- Chết tiệt, cơ thể của Diệp Phàm không thích hợp với ta. Với khả năng
thoát thần ban đầu của ngươi sao mà hiểu được cách chuyển kiếp thực sự.
Đừng cho rằng hiểu được một chút da lông thì mê hoặc được lòng người
nhé. Hơn nữa, ngươi cho là lão phu không hiểu sao. Ngươi giả sương mù
đầu tiên là để dấu con rơi trong nội khí của Diệp Phàm.
Thực ra ngươi sớm đã biết, con rơi trong nội khí của Diệp Phàm đã sinh
ra từ ma hợp đáng kể tồn tại trong linh hồn của Diệp Phàm.
Còn ngươi ẩn thân trong linh, nội khí trong con rơi là có ý gì? Có phải
là muốn đi muột bước chiếm lấy linh khí của người ta không hả?
Còn ngươi cũng thật gian xảo, áp dụng cách tằm ăn, đên từng tí một, Diệp Phàm sẽ không cảm giác được.
Đợi cho đến khi hắn không cảm giác được thì cũng xong rồi.
Thiên Hạo Tử và Lô Định Tông cãi nhau một hồi rồi hừ lạnh đánh nhau điên cuồng.
- Ngươi mới là nói láo. Chẳng qua ta mới ở giai đoạn đầu thoát thần
cảnh, căn bản là không có khả năng chuyền hết hồn khí sang kiếp khác.
Hơn nữa, linh khí trong cơ thể Diệp Phàm quá lớn, với chút hồn khí của ta không thể chống đỡ nổi.
Ngươi rõ ràng là ẩn trốn trong thương tốt như thế sao còn đi ra? Ngươi
mới đúng là mê hoặc Diệp Phàm rồi từ từ lấy sự tin tưởng của hắn cuối
cùng là thành công chứ gì?
Chắc là ngươi còn bảo hắn vì chuẩn bị một ít dược liệu hay đồ gì đó cho
ngươi chuyển kiếp, Diệp Phàm cũng chẳng khác nào bị lừa rồi.
Đến lúc đó, Diệp Phàm chính là chuẩn bị lễ tang cho mình.
Lô Định Tông hừ lạnh không ngừng đối đáp lại, nhưng dần dần hắc mang đã nhạt đi:
- Diệp Phàm, lão phu là ra là để bảo toàn tính mạng cho cậu.
Hơn nữa chỉ dùng cách thoát hồn mới ra được. Tất cả lão phu đều vì
cậu,dù sao cậu là hậu bối con cháu của Lô Vĩ theo ta cũng rất tốt.
Còn cậu cũng nên cho lão phu hi vọng, đừng nghe lão ta nói. Tất cả là lão ta gạt cậu đấy.
- Ngươi mới là kẻ đi lừa người khách. Ngươi cho rằng ta không hiểu ngươi sao? Ngươi vốn dĩ không phải là Lô Định Tông.
Chưa biết chừng cơ thể của Lô Định Tông ngươi đã chiếm đi vào trong cơ
thể của ông ấy rồi. Chẳng qua là Lô Định Tông sống lâu hao hết linh khí
ngươi lại không tìm được cơ thể có điều kiện thích hợp
Đành phải đem linh khí của mình giấu ở cái cây gỗ đen sì kia. Hơn nữa,
nữ tử thi trong quan tài xuất hiện ở mộ Thanh Vương chắc chắn là có quan hệ với ngươi.
Có lẽ, cô ta là vợ ngươi khi còn sống cũng nên. Có lẽ, cô ta vốn là con
của quốc vương, còn ngươi thực ra là cái em trai của Quốc vương nước
Tinh Tuyệt tên là Đạt Ma Cát
Thành.
Thực ra ngươi là người lập ra Thập Tam Thanh Y, mục đích chính là để cướp lấy ngôi vị Quốc vương.
Nhưng, người định không bằng trời định, mãi mãi ngươi cũng không thể
thực hiện được. Còn Quốc vương đại được tháng Ma hạo vẫn luôn đuổi giết
ngươi.
Có lẽ, ngươi gặp ông ta nên mới bị giết, bởi vì ngươi không bằng ông ta. Còn sau đó ngươi lại không thể trốn nổi vào cái đống đất thần bí kia.
Hơn nữa, ta nghi ngờ hẳn là ngươi muốn chiếm vợ của anh ngươi, chính là cô gái trong quan tài kia.
Trí tưởng tượng của Thiên Hạo Tử quả thật là không kém chút nào.
- Vậy sao? Chuyện kia mãi mãi là một bí mật lớn, ta đây ngươi đi đoán đi.
Lô Định Tông cười hai tiếng, Hắc mang càng tàn nhẫn hơn mà đâm trát vào tượng đá của Thiên Hạo Tử.
Diệp Phàm vội vàng vận khí thu hồn khí hộp gỗ bảo vệ mình “ngồi núi cao mà xem hổ đánh nhau”.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tượng đá và Hắc mang mỗi lúc một mờ nhạt.
Diệp Phàm hiểu rằng, vì chuyện này mà hai người họ làm tổn thương khá
nhiều hồn khí. Nếu lại tiếp tục đánh nhau chưa biết chừng là xong đời
hết tất cả.
Nhưng, cuối cùng chỉ thấy từ trương miệng tượng đá phun ta một cây
thương đâm về phía Hắc mang, Lô Định Kỳ hét lên một tiếng thảm thiết,
Hắc mang chợp lóe lên về phía Diệp Phàm.
- Ngươi không cần quay về trong con dơi của ta nữa, ta không nhận luyện ngươi.
Diệp Phàm quơ quơ hộp gỗ luyện khí lên. Lô Định Tông vừa nhìn thất Hắc mang liền hứng lại ngay.
- Diệp Phàm, tôi từng giúp cậu không ít chuyện. Chẳng lẽ cậu thự sự muốn nhìn toàn bộ hồn khí của tôi tiêu tan sao?
Từ nay về sau sẽ trợ giúp cậu thành một cao thủ. Nếu hồn khí của tôi còn tồn tại sẽ giúp cậu được nhiều hơn.
Tôi thề, nếu cậu cứu tôi, tôi nguyện từ nay về sau sẽ đi theo cậu, mãi mãi là người hầu của cậu, tuyệt đối không đổi ý.
Nếu không, sẽ bị thiên lôi đánh chết vĩnh viễn không được đầu thai.
Lô Định Tông vì tính mạng của mình cũng phải thề độc.
- Ha ha ha, hai người các ông đều nguyện làm người hầu của ta, tốt lắm.
Như vậy đi! Con dơi của ta chắc chắn là sẽ không cho ngươi trở về. Ông
và Thiên Hạo Tử cùng ở trong thương đi nhé. Chỗ đó cũng không tồi đâu.
Diệp Phàm nói thêm:
- Vua máy sẽ giao cho ngươi, nhưng đừng cho nướng chết đấy. Nói cách khác, cuộc giao dịch của chúng ta không thành.
- Yên tâm đi, nướng không chết được đâu, ông đây nhàn rỗi ở bên trong tán gẫu, tểu Lô Tử cùng lão phu đi vào.
Lúc này Thiên Hạo Tử vô cùng ngạo nghễ, bàn tay tượng đá vén hồn khí lên rồi nhanh chóng tiêu tan, Lô Tông á lên một tiếng rồi chui vào trong
thương.
- Ôi, người này không biết tự lượng sức mình, muốn cùng đấu với lão phu
kết quả thế nào chứ? Vốn linh hồn còn sót lại suýt nữa khiến cho hồn bay phách lạc, làm hại lão phu cũng tổn thất nhiều linh khí, cháu à làm ông đây tức chết đi được.
Thiên Hạo Tử đang mắng, Diệp Phàm có thể nghe thấy được có lẽ là chấn chỉnh Lô Định Tông rồi.
Bởi vì con rơi chui ra nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lô Định Tông.
- Cũng không thể tin tưởng được hai người này, chúng ra cứ vậy đi!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Nhưng, Lô Định Tông như vậy. Một là con dơi của mình từ đó về sau cũng
giữ yên lặng, thứ hai là cùng Thiên Hạo Tử mất đi một phần linh khí, cái này làm cho độ nguy hiểm đe dọa đến Diệp Phàm cũng bớt dần đi.
Đối với một “ngư ông” như Diệp Làm cũng coi là một chuyện tốt rồi.
- Đúng rồi Vua máy, ngươi không theo ta còn ngẩn người ra đó làm gì?
Diệp Phàm chạy nhanh lại hỏi.
- Chuyện này nhất thời tôi quên mất rồi, người này tên là Aolaerni, là
Đường huynh của Dạ Đương. Y làm ngày thì sống, đêm thì làm mướn không có liên quan gì đến Hải Lang.
Thiên Hạo Tử nói.
- Có lẽ có quan hệ, nhưng chẳng lẽ trong đầu tên này không co một chút
tài liệu nào về Hải Lang hay sao? Ví dụ như, Dạ Đương.... có liên quan
đến một chút tình hình về Lang Hải với y không? Còn nữa, Dạ Đương có
những bí mật gì mà y biết?
Diệp Phàm hỏi
- Không có, hình như Dạ Đương không nói chuyện với Hải Lang. Hơn nữa,
người này chính là chú ý đến núi Xương Bối, các khác đại khái là không
rõ ràng lắm.
- Nhưng, đến cũng mấy năm rồi. Thân phận của y đến Hoa Kinh Thương là
một thương nhân. Cõ lẽ là ngụy trang, đến núi Xương Bối mới là mục đích
thực sự.
- Nhưng, nếu người này ban đêm đi làm mướn y cũng không hiểu được tình hình bình thường của Hải Lang.
- Hơn nữa, Dạ Dương người này cũng là con át chủ bài của Hải Lang, chắc chắn sẽ lộ ra bí mật cho Hải Lang.