- Không phải là lạnh hơn, nếu như bức tượng này chính là hư ảnh của bức tượng đá kia thì chính là hàn ý từ trên người nó truyền đến. Hàn ý này thật sự rất lợi hại, giống như một lưỡi dao cứa vào người. Lần trước tôi bị thương chính là do sự sắc bén của hàn ý này.
Diệp Phàm nói.
Cứ như vậy một lúc, Diệp Phàm nói Lệ Vô Nhai vòng mũi thuyền về hướng sườn bức tượng, nhưng mới đi thì đã liền phát hiện bức thủy điêu kia đã đứng ở trước thuyền.
Dường như con thuyền vẫn chưa hề chuyển động. May mà bốn người đều to gan, nếu không thì đúng là đã bị dọa chết khiếp rồi.
- Tấn công!
Dương Đinh Thiên sốt ruột hừ một tiếng, xuất chiêu vào trong không trung, nước biển giống như một mũi tên bay về phía thủy điêu.
Thủy điêu không hề chuyển động, nhưng toàn bộ mũi tên nước của Dương Đinh Thiên bay vào không trung giống như va phải thứ gì đó nước bắn tung tóe xuống biển.
Vẻ mặt Dương Đinh Thiên chợt có chút hoảng sợ, dù sao, vừa rồi mình cũng đã dùng năm thành công lực. Người ta cũng không hề chuyển động, nếu chuyển động thì còn như thế nào nữa?
Diệp Phàm hừ một tiếng, dây sắt bay ra, lập tức to lên bằng cánh tay, sau đó giống như một con rắn bay lượn về phía trước, thẳng đến thủy điêu.
Lúc này, hàn ý càng ngày càng mạnh. Nước biển dường như bị thứ gì đó khua khoắng lên, trong nháy mắt đã biến thành một cái đuôi rắn từ trong biển, kêu ùng ục mà lao về phía dây sắt của Diệp Phàm. Còn Dương Đinh Thiên bỏ mặc Diệp Phàm mà tung một quyền hướng thẳng về phía thủy điêu.
“Đùng” một tiếng
Dây sắt của Diệp Phàm sau khi va phải cái đuôi liền bị bật sang hướng khác, một luồn khí lạnh mạnh mẽ truyền đến, Diệp Phàm có cảm giác tất cả đều sắp bị đông cứng.
Còn Dương Đinh Thiên phát ra một mũi tên nước cao hơn mười thước tấn công bức tượng, nhưng mũi tên này chỉ giống như đánh vào không khí.
- Hợp lực tấn công!
Diệp Phàm kêu lên.
Lệ Vô Nhai tăng tốc chèo về phía thủy điêu. Còn Diệp Phàm và Dương Đinh Thiên thì đồng thời ra tay. Hai cầu thái cực xuất hiện, nước biển bị Dương Đinh Thiên biến thành một quả cầu đường kính hơn trăm thước đẩy về phía trước.
Mà bóng nước của Diệp Phàm cũng không nhỏ, hơn nữa, còn đặt dây sắt ở trong mà đánh về phía bức tượng.
- Nứt rồi, thật là lợi hại.
Lệ Vô Nhai hơi ngây người ra.
Vì bánh lái của thuyền đã bị đông lạnh đến nỗi nứt ra. Đồng thời, mấy người đều có cảm giác có vết nứt.
Hơn nữa, hàn khí lần này vô cùng mạnh. Có thể khiến người ta cảm thấy có thể rách cả da thịt.
Hơn nữa, hàn ý này còn biến thành một lớp màn tấn công tới. Hàn ý dầy đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một tiếng nổi rất lớn vang lên, mắt ứng của Diệp Phàm thấy rõ bóng nước mà hai người đánh đi đã bị thứ giống đuôi rắn làm cho bay ngược trở lại.
Mà thân tàu vừa bị va chạm một cái rất mạnh. Dương Đinh Thiên đang muốn ra tay thì đột nhiên một cái đuôi to như chiếc xe tải từ dưới biển chui lên.
Tức thì, mặt đất rung chuyển, một màu xanh bao trùm khiến cho người ta không thấy rõ thứ gì. Diệp Phàm cảm giác toàn thân chấn động, lờ mờ cảm thấy thuyền đã bị lật.
Diệp Phàm biết mình đã rơi xuống nước. Phát hiện ra cái đuôi ở trong nước đang kéo thuyền của mình đi sâu xuống dưới biển.
Tiêu rồi, trong tim Diệp Phàm vừa cảm thấy có một luồng khí lạnh bóp nghẹt lại, giống như bị người nào đó túm lấy ném từ bên ngoài vào trong quả bóng. Diệp Phàm vội vàng vận khí để bình tĩnh lại, hơi ngẩn người nhìn nơi này.
Nơi này có lẽ là ở dưới đáy biển hoặc là ở dưới nước biển, giống như là đang ở bên trong một cái ao màu xanh rất lớn. Trong ao có một số sinh vật giống như sứa đang trôi nổi.
Còn bức thủy điêu vừa rồi công kích mình hiện giờ đang ở cách đó không xa. Hơn nữa, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện.
Không nhìn thấy chân của thủy điêu, thay vào đó là một cái đuổi khổng lồ. Đuôi này giống như một chiếc đuôi rắn quấn lấy toàn thân.
Nhìn xa giống như là rễ cây quấn quanh một thân cây. Xung quanh thủy điêu có hơi nước lờ mờ nên vẫn không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của thủy điêu.
Nhưng so với ở trên mặt biển, bức tượng này lớn hơn rất nhiều, có lẽ cao cỡ một tòa nhà bảy tám tầng. Diệp lão đại cảm thấy thật nhỏ bé khi đứng trước nó.
Đúng lúc này, nước hơi chuyển động, Diệp Phàm nhìn về phí trước, nhất thời sợ đến nỗi thiếu chút nữa rớt cằm.
Vì ở phía sau bức thủy điêu khổng lồ lại có một toàn nhà mờ ảo hiện ra, giống như đứng ở phía sau đỡ lấy thủy điêu.
Điều này vẫn còn chưa kinh ngạc, vấn đề mấu chốt là tòa nhà mày nhìn qua giống như một bàn tay dựng đứng. Hơn nữa, bàn tay này lại chỉ có bốn ngón tay, không có ngón tay cái.
Không lẽ một bàn tay của cửu chỉ đạo thần được đặt ở đây, Diệp lão đại suy nghĩ, cả người chạy về phía bức tượng.
Không lâu sau, đã tới gần thủy điêu, cảm giác bức tượng càng lớn hơn khiến cho người ta có cảm giác thần bí.
Đúng lúc này, miệng của bức thủy điêu lờ mờ dường như đang mở ra, một con dơi từ bên trong bay ra như bắn.
Không phải là con dơi của mình sao? Diệp Phàm vừa nhìn thấy, trong lòng chợt phấn chấn lên. Di chuyển nội khí, muốn lấy lại con dơi.
Nhưng con dơi chỉ bay vòng quanh thủy điêu, dường như không nghe thấy chưởng khống chế của Diệp Phàm.
Biết là đã bị bức tượng khống chế, Diệp Phàm vô cùng phẫn nộ, vì hắn phát hiện ra con dơi dường như cũng biến dạng rồi.
Miệng con dơi trước kia có ba phần giống với hình con rồng trong truyền thuyết, bây giờ lại giống đến năm phần.
Hơn nữa, phần đuôi con dơi lại mọc ra một cái đuôi giống như đuôi thằn lằn, cái đuôi nhỏ này gần giống với cái đuôi của bức tượng.
Diệp Phàm lại giật mình, vì hắn nghĩ tới con rắn nhỏ có hai cái bướu thịt ở trên đầu với bốn cái chân nở ra từ một quả trứng ở trong nhà.
Con dơi bây giờ hơi giống với con rắn đó.
Không lẽ đã bị bức thủy điêu đồng hóa rồi? Diệp Phàm buồn bực nghĩ. Dây sắt bị hắn chuẩn bị bắn ra, còn cả người hắn bay lên không chuẩn bị dùng
nội khí đánh về phía đầu của thủy điêu.
Nhưng điều khiến cho Diệp Phàm cảm thấy lạ nhất chính là động tác của dây sắt dường như rất chậm. Giống như trong không khí tràn ngập một chất khiến cho người ta không có cách nào nhanh lên được, đành phải chầm chậm tiến về phía đầu bức thủy điêu.
Con dơi đột nhiên bay lên phía trước bắt được dây sắt của Diệp Phàm. Thứ này dù ra sức kéo cũng không thể bị co lại.
Một lát sau, khuôn mặt Diệp Phàm đỏ bừng. Nội khí cùng với biên bức của mình tăng lên nhanh chóng.
Nhưng Diệp Phàm hiển nhiên cảm giác được, thậm chí nội khí mười đan điền của Bán niệm khí cường giả ở đây cũng chẳng là gì so với mình.
Cũng không biết là bao lâu đã trôi qua, con dơi vẫn giữ chặt lấy dây sắt của Diệp Phàm, sau khi đã mất vũ khí lợi hại như con dơi, Diệp Phàm đương nhiên không muốn lại mất đi cả dây sắt. Cho nên, phải dốc hết nội lực còn lại để giữ.
Khi đã cạn lực, trong lòng Diệp lão đại bất lực, mắt nhìn dây sắt sắp tuột khỏi tay.
Nhưng đúng lúc này, tòa nhà hình bàn tay bốn ngón ở phía sau bức thủy điêu chợt lóe lên một cái.
Một luồng không khí cực nóng cảm tưởng như đến mấy ngàn độ phả vào mặt, Diệp Phàm giống như đã bị rơi vào trong lò.
Hơn nữa, Diệp Phàm dùng mắt ưng phát hiện ra, luồng nhiệt này lại có màu tím. Tuy rằng Diệp Phàm cảm giác được nhiệt độ vô cùng nóng, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được luồng không khí này giống như đang nạp điện cho mình.
Trong một thời gian rất ngắn đan điền đã tràn đầy, không lâu sau, đan điền ở toàn thân đều được lấp đầy.
Hơn nữa, nguồn năng lượng này còn bổ sung cho cơ thể, Diệp Phàm cảm giác năng lượng tăng quá nhanh, cảm giác như người muốn nổ tung.
Một lúc sau, Diệp Phàm cảm thấy cả người đều trở thành một màu tím, giống như một cây cà tím vậy.
Không xong rồi, tiêu rồi! Diệp Phàm kêu lên một tiếng, nhưng vô dụng, nguồn nhiệt năng này vẫn tiếp tục, dường như sẽ phải làm cho Diệp Phàm nổ tung.
Toàn thân Diệp Phàm đột nhiên phát ra từng luồng ánh sáng kỳ lạ, nếu có người thấy có lẽ còn nghĩ Diệp Phàm là thần tiên giáng trần.
Nhưng đúng lúc này, thủy điêu dường như có động tĩnh rồi, trong miệng phun ra một đốm sáng, đốm sáng ngay lập tức đi vào miệng con dơi.
Toàn thân con dơi ngay lập tức cũng phát ra một màu xanh biếc. Hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy một luồng không khí lạnh chưa từng có tấn công tới, phải mạnh gấp hơn mười lần so với ban nãy.
Lúc ở trên biển, mắt thường có thể nhìn thấy hình dạng như bộ lông của hàn ý, nhưng hiện giờ nó đã biến thành hình dạng một chiếc đũa khổng lồ. Nhưng bây giờ hàn ý này đối ới Diệp Phàm mà nói lại là chuyện tốt.
Vì vừa rồi bị luồng không khí nóng làm cho sắp không chịu được rồi. Bây giờ hàn ý vừa tới, đương nhiên sẽ làm nhiệt độ giảm xuống.
Cả hai cũng hợp lại, Diệp lão đại cảm giác vô cùng thoải mái.
Cũng không biết hai luồng không khí này cân bằng được bao lâu, Diệp Phàm lại bắt đầu cảm thấy khó chịu. Bởi vì, hai luồng khí này không tồn tại cùng nhau như lúc trước nữa mà dường như sau khi đã thương lượng xong, chúng luân phiên nhau đến.
Diệp lão đại lúc thì như rơi vào hố băng, lúc thì như rơi vào bếp lò. Loại đau đớn này quả thật con người không thể chịu được.
Lúc Diệp lão đại cảm thấy mình hình như sắp xong đời rồi thì đột nhiên trên người xuất hiện một đốm sáng.
Đốm sáng này là do lần trước lên núi Võ Đang sau khi mở phong giới bẩy đạo Thái Cực xong đã phát hiện ra ở trong đại đạo. Lúc đó tiện tay cầm lấy, sau khi trở về cẩn thận quan sát.
Phát hiện ra thứ này có chút giống với thủy tinh, bằng với một viên ngọc bình thường. Diệp Phàm dùng mắt ưng nghiên cứu khá lâu cũng không phát hiện ra nó là thứ gì.
Lúc đó nghĩa thứ này là vạn tài hàn băng, nhưng cầm trong tay cũng không có một chút cảm giác lạnh nào.
Nhưng thứ này là lấy từ trong pho tượng ở trong đại đạo của Thái Cực thất đạo nên Diệp Phàm cũng không vứt đi, cho nên liền giữ ở trên người.
Không ngờ tới trong lúc vừa nóng vừa lạnh này nó lại xuất hiện. Thứ này lập tức giống như một khối băng dính lên toàn thân Diệp Phàm một lớp màng mỏng.
Không lâu sau, toàn bộ những màng này quấn lấy người Diệp Phàm. Nhất thời, Diệp Phàm lại thoải mái trở lại.
Đăng bởi: admin