Không lâu sau, có bốn tên tiến vào. Trong tay mỗi tên đều mang theo một hộp thức ăn cực lớn. Hộp thức ăn khắc hoa mạ vàng thoạt nhìn như đồ cổ.
Một lúc sau bốn người đi vào phòng bếp.
- Nhìn thấy chưa, dê quay cả con chính tông từ phương Bắc. Vịt quay Toàn Tụ Đức Bắc Kinh, thịt kho của thuyền lâu Tây Hồ, khoai sọ Quảng Tây…
Lô Vĩ chỉ vào trên bàn, ha ha cười nói, tên này có vẻ đắc ý vô cùng.
- Xem ra, Trưởng ban Minh Châu ra rồi thằng nhóc cậu trong lòng rất vui phải không. Không ngờ món ăn nổi tiếng khắp Nam Bắc cậu đều mang cả lên bàn. Chắc tốn không ít thời gian phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Dạ, đương nhiên phải vui rồi. Đồ ăn này ông già nhà tôi bảo làm đấy. Đại ca anh có tiền, nếu như tặng đồ vật chắc anh chẳng ham thích gì.
Mà Lô gia chúng tôi đúng là không tìm được cái gì có thể đtôi tặng. Ví dụ như, đại ca cần dược liệu, chúng tôi lại không tìm được dược liệu nhiều tuổi.
Cho nên, làm chút rượu thịt coi như tầm thường một chút, lần này, tôi chẳng qua làm chân bốc vác một chuyến thôi.
Vì tránh bị nghi ngờ, tôi đã len lén đi vào đó.
Lô Vĩ cười nói, hai người ngồi xuống.
- Chắc không đơn giản chỉ vì chuyện Trưởng ban Minh Châu được phóng thích nhỉ?
Diệp Phàm uống một ngụm rượu Mao Đài cất trong hầm.
- Điều đó là đương nhiên, Xa gia đã bỏ ra một số tiền lớn rồi.
Lô Vĩ nói.
- Số tiền lớn, lớn đến mức nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhượng lại hai công ty, tổng tài sản đạt đến 300 triệu. Yêu cầu điều đình chuyện lần này. Hơn nữa, Xa gia dường như cũng đã tra ra quan hệ giữa chúng ta không tồi. Còn lấp lửng đề ra yêu cầu chúng tôi ra mặt nói với anh một tiếng. Còn về phần bồi thường cho anh, anh có thể nói điều kiện.
Lô Vĩ nói.
- Các cậu đồng ý rồi?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Sao có thể chứ?
Lô Vĩ lắc đầu.
- Xem ra, lần này nhà các cậu đã hạ quyết tâm muốn đè bẹp đối thủ lâu năm Xa gia này rồi phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Muốn đè bẹp bọn họ ngay lập tức tất nhiên không thể được rồi, chuyện lần này nhất quyết không bỏ qua chẳng qua chỉ là muốn tống đám người Xa Tân Thiên vào tù mà thôi.
Đương nhiên, Xa Tân Thiên cũng là một trong những thành viên quan trọng của Xa gia. Nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm đến tập đoàn tài chính Xa gia.
Có điều, Lô gia chúng tôi nghĩ, đối với việc bọn họ dám làm như vậy thì phải giáng một đòn thật nặng, phải làm cho bọn họ đau đến khắc cốt ghi tâm mới được.
Nếu không, về sau trí nhớ không tốt, cứ hai ba ngày lại đến làm phiền người nhà chúng tôi thì cũng phiền toái lắm.
Hơn nữa, cũng muốn để bọn họ nhìn thấy khả năng của Lô gia chúng tôi, không phải là người Xa gia có thể tùy tiện trêu chọc.
Ông già nói, cho dù cho Lô gia chúng tôi mấy trăm triệu cũng không quan trọng. Nếu như để cho Xa Tân Thiên tạm giam vài ngày đã ra, chẳng phải Lô gia chúng tôi vô dụng lắm sao.
Vẻ mặt Lô Vĩ tràn đầy hào khí.
- Lô gia thật rất khí phách.
Diệp Phàm khen.
- Tất cả đều là công lao của đại ca anh đó, lần này Lô gia không có anh ra tay giúp chắc bác tôi thực sự không thoát khỏi rắc rối rồi.
Ba chỉ nói với tôi một câu: “Vĩ Tử, bất kể sau này đại ca Diệp Phàm của con có yêu cầu chuyện gì, con đừng chau mày mà hãy thực hiện luôn.”
Lô Vĩ nói:
- Kỳ thực, việc này căn bản không cần ba nhắc tôi mà.
Ai đối xử với tôi thế nào tôi đều rất rõ. Huống chi chúng ta đã quen biết hơn mười năm rồi.
Từ ở đập Thiên Thủy đến bây giờ. Tuy rằng địa điểm công tác không giống nhau, nhưng, mối giao tình này càng ngày càng bền chặt theo thời gian.
- Ha ha ha, nói với ba cậu một tiếng, chỉ là việc nhỏ thôi, không cần để trong lòng. Trước kia khi tập đoàn Bàn Đế của anh trai tôi vừa mới thành lập, Lô gia cũng đã giúp đỡ không ít. Chúng ta không cần tính toán điều này.
Diệp Phàm nói.
- Đại ca, ba tôi nói: Nghe nói quần đảo Duy Cơ Tư đang xây trạm phát điện. Người dân tộc Nạp Tây Mễ của quần đảo Duy Cơ Tư tuy rằng hiện giờ cuộc sống vẫn còn lạc hậu.
Nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu kêu gọi làm ăn bên ngoài rồi, chắc chắn việc khai thác sẽ dần phát triển theo thời gian.
Mà điện lực không nghi ngờ đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong xã hội hiện đại. Hơn nữa, đi đầu bao giờ cũng tốt hơn đuổi theo sau.
Lô Vĩ nói.
- Việc này là cậu nói với ông ấy phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đại ca yên tâm, trước mắt chuyện này chỉ có tôi và ba biết. Tuyệt không nói ra ngoài.
Lô Vĩ nói.
- Ừ, sự nghiệp của Duy Cơ Tư mới bắt đầu. Hiện giờ vẫn phải giữ bí mật. Tôi nghĩ, đợi đến lúc có thể công khai hãy công khai.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ba tôi có nói, tập đoàn Lô thị chúng tôi muốn khai thác điện lực ở Duy Cơ Tư. Ba có nói, phải chuẩn bị dành ra 8 trăm triệu để khai thác trạm phát điện.
Hơn nữa, còn phải chuẩn bị thành lập công ty con của điện lực Duy Cơ Tư. Hễ là hạng mục liên quan đến điện lực trên quần đảo Duy Cơ Tư nếu bọn họ chịu cho chúng ta bao thầu, công ty chúng ta sẽ bỏ tiền tiếp nhận.
Không những thế, tập đoàn Hoành Không có một công ty chuyên về điện lực. Ý của ba là dùng danh nghĩa của công ty chúng ta để tiếp nhận mối làm ăn này.
Mà trên thực tế các phương diện như thiết bị cơ điện và việc lắp đặt… đều để các doanh nghiệp thuộc tập đoàn các anh hoàn thành.
Lô Vĩ nói.
Diệp Phàm biết, đây là Lô gia người ta bỏ tiền để công ty Hoành Không kiếm tiền.
- Trước mắt lượng điện dùng của quần đảo Duy Cơ Tư không nhiều lắm. Bởi vì không có nhà xưởng và xí nghiệp loại lớn.
Chỉ có một ít dân dùng điện thì có thể dùng hết bao nhiêu. Nếu các cậu bỏ ra 8 trăm triệu xây trạm phát điện chỉ sợ đến lúc đó không thu được vốn về.
Hơn nữa, điện lực cũng là một ngành đầu tư lớn mà thu lợi chậm. Ở Duy Cơ Tư phương diện này lại đặc biệt rõ ràng.
Đến lúc đó, tôi sợ các cậu không thu được đến một nửa 8 trăm triệu này. Tôi thấy chuyện này cứ để sau hãy tính, thế nào?
Diệp Phàm không muốn anh tôi mình bị lỗ.
Diệp Phàm cũng hiểu, đây là Lô gia muốn báo ơn mình. Nhân tình này quá nặng, không dễ nhận chút nào.
- Sao lại có thể nói là không có, tôi cũng đã từng đến Duy Cơ Tư. Hơn nữa, gần đây xuất ngoại một chuyến, tôi liền vòng qua Duy Cơ Tư.
Mấy năm rồi chắc anh chưa quay lại Duy Cơ Tư xem phải không? Quần đảo Duy Cơ Tư hiện tại tuy rằng bên ngoài không khác mấy so với trước kia, nhưng bên trong lại thay đổi rất nhiều.
Lúc anh đến gần khu rừng đại thụ chọc trời rậm rạp có thể phát hiện ra sự thay đổi lớn trong đó.
Việc bảo vệ môi trường sinh thái nguyên sinh ở Duy Cơ Tư rất tốt, thế nhưng, vì cuộc sống hạnh phúc của nhân dân Duy Cơ Tư, một số công xưởng cần thiết vẫn phải được xây dựng.
Người Duy Cơ Tư không có tiền, thế nhưng bọn họ có lông, da chính tông nhất. Hiện tại không chỉ săn bắn, còn có gia súc do
bọn họ nuôi bằng cách vây đất lại.
Tuy nói vây đất nuôi gia súc, nhưng, cách nuôi dưỡng của bọn họ đại bộ phận vẫn hướng về phương thức nguyên thủy.
Cho nên, chất lượng thịt và da sản xuất ra đặc biệt cao.
Ý của ba là nếu như dùng điện nhất định phải thu tiền, bọn họ không có tiền thì phải làm sao? Vậy thì lấy da, lông, thịt đổi là được.
Cứ như vậy, ba chuẩn bị làm một xưởng gia công da lông ở Duy Cơ Tư. Đương nhiên, chúng ta sẽ chú ý đến vấn đề bảo vệ môi trường, điểm ấy anh không cần lo lắng.
Ba còn nói, Duy Cơ Tư còn có thể xây dựng một loạt xí nghiệp lớn. Chỉ là phải xử lý tốt vấn đề môi trường, hoàn toàn có thể lợi dụng nguồn lao động giá rẻ dư thừa ở Duy Cơ Tư để kiếm lợi nhuận.
Cho nên, ba cũng nói, tập đoàn Lô thị chúng ta đầu tư vào Duy Cơ Tư là để kiếm tiền. Mà ba cũng rất coi trọng tiềm năng phát triển rộng mở của Duy Cơ Tư.
Đại ca anh đừng quá lo lắng, Lô gia chúng ta là người làm ăn, mối làm ăn mà chỉ có lỗ chắc chắn sẽ không làm đâu.
Lô Vĩ nói.
- Nếu như chủ nhânLô gia đã nhìn được như vậy, tôi đồng ý việc đầu tư của các cậu. Hơn nữa, về phần sản phẩm cơ điện nếu như các cậu cần có thể đến tập đoàn Hoành Không.
Về phương diện lắp đặt, tôi cảm tháy các cậu phải thành lập một tổ lắp đặt của riêng mình. Công ty chúng tôi có thể phái chuyên gia đến hiện trường chỉ huy.
Cũng có thể giúp các cậu huấn luyện nhân lực trong phương diện này. Đương nhiên, mục đích của tôi là tập đoàn Hoành Không không cần xen vào việc khai thác Duy Cơ Tư quá sớm.
Bởi vì tập đoàn Hoành Không hiện giờ đang rất gây chú ý. Một khi bọn họ có hành động lớn, vậy rất có thể sẽ gây ra ồn ào không nhỏ.
Tôi hiểu, các cậu muốn bỏ chút tiền cho tập đoàn chúng tôi kiếm. Hảo ý này Diệp Phàm tôi xin ghi nhận.
Diệp Phàm nói.
- Cứ nghe theo sắp xếp của đại ca là được.
Lô Vĩ gật đầu nói.
Đúng lúc này, Lý Cường tiến vào, nói:
- Gần đây có chút kỳ lạ, dường như có ai đó đang nhìn chăm chăm vào Sở Thiên các Diệp phủ chúng ta thì phải?
- Hả, còn có chuyện này nữa sao, cậu có phát hiện gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuyệt đối có mấy tên đang nhìn chằm chằm vào. Có phải muốn gây bất lợi cho chúng ta không?
Lý Cường hỏi.
- Có phải là người của Xa gia muốn gây bất lợi cho anh?
Lô Vĩ hỏi.
- Gần đây vẫn luôn xử lý chuyện của Xa gia, có khả năng này lắm. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có đối thủ khác đang nhắm vào tôi. Chắc hẳn là nhắm vào tôi chứ không phải vào căn nhà này.
Diệp Phàm nói.
- Cứ tiếp tục thế này sẽ bất lợi với chúng ta, chẳng bằng dụ rắn khỏi hang, thế nào?
Lô Vĩ nói.
- Cậu nói xem dụ ra thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở trong nhà của anh bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ có cao thủ hoặc là gì đó. Mà những chỗ như khách sạn lại có camera cũng không tiện động thủ. Địa điểm động thủ tốt nhất là lúc anh đi một mình. Hơn nữa, nơi anh đến còn phải hẻo lánh vắng vẻ.
Lô Vĩ nói.
- Những nơi như vậy cũng phải có lý do để tôi đến chứ? Bằng không, sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ.
Diệp Phàm nói.
- Chùa Khai Lâm tôi cảm thấy là một nơi không tệ, người làm quan chúng ta không phải đều tín những thứ này sao.
Hơn nữa, phong cảnh Chùa Khai Lâm cũng rất đẹp. Anh đi ngắm cảnh cũng được mà. Không những thế, chùa Khai Lâm cũng không nổi tiếng lắm, du khách đến dâng hương cũng không nhiều.
Cũng tiện cho bọn chúng ra tay. Hơn nữa, Chùa Khai Lâm cách nơi này cũng không xa lắm. Anh có thể lựa chọn phương thức tập thể dục buổi sáng hay gì đó để đi.
Hơn nữa, người tập thể dục buổi sáng cũng không phải rất nhiều phải không?
Lô Vĩ nói.
- Vậy quyết định là chùa Khai Lâm đi, sáng mai ta sẽ đi một chút.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Lý Cường cùng Vương Triều đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Khoảng 6 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm mặc đồ thể thao từ nhà chạy chậm về phía Chùa Khai Lâm. Thế nhưng, điều khiến Diệp Phàm buồn bực chính là chẳng có chút động tĩnh gì.
- Có lẽ vẫn còn đang quan sát.
Lô Vĩ nói.
- Vậy chúng ta bên này tăng tốc độ kết án đi, buộc bọn chúng phải ra tay.
Diệp Phàm nói.
Hạ Hải Vĩ và Vương Triều tăng nhanh tốc độ kết án.
Quả nhiên, sáng ngày hôm sau lúc Diệp Phàm lại đi tập thể dục buổi sáng, Vương Triều gọi điện thoại tới nói là có động tĩnh rồi.
- Có súng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, nhưng mà, có mấy tên. Đao gậy đều có, có lẽ còn có ám khí gì đó.
Những người này nửa đêm liền hành động. Tôi chụp trộm được một ít ảnh, sau khi Lô Vĩ xem qua có thể khẳng định chắc chắn rằng đám người này là người của Xa gia.
Về thân thủ hẳn không cao lắm, không quá ngũ đẳng. Hơn nữa, có lẽ chỉ một hai tên có thân thủ thôi.
Không nhưng thế, Xa gia đã có hai cao thủ bị bắt, đám còn lại chẳng đáng chú ý. Chỉ có Xa Tân Lý là thân thủ cao một chút, xấp xỉ lục đẳng.
Nếu như lần này đánh hết thì Xa gia sẽ chẳng còn ai biết Quốc thuật nữa.
Còn thêm màn “Chào cảm ơn” của Xa Đông Đình, Xa gia từ nay về sau liền mất tư cách tranh đấu với Lô gia.
Vương Triều nói.
Đăng bởi: admin