- Thử thì thử rồi mới ra quyết định, ta muốn kiểm tra xem lời của Diệp Phàm là thật hay là gạt người.
Lô Đông Phương nói đầy khí thế.
- Là cha đi phải không?
Lô Bạch Vân Hỏi.
- Nếu muốn thử cũng phải có người võ công tương đương với Xa Kim Linh đi mới được. Nếu không sự tấn công nãy có thể khiến chúng ta tự làm thương mình.
Lô Đông Phương vẫn còn lo lắng.
- Cha, để con đi. Tuy võ công của con thấp hơn Xa Kim Linh. Nhưng khả năng chạy trốn cũng rất giỏi mà phải không?
Lô Vân nói.
- Chi bằng cứ đường đường chính chính thách đấu, để tìm hiểu kẻ đứng đầu như vậy nhiều nhất cũng chỉ bị đánh thương. Chắc là Xa Kim Linh sẽ không ra tay nặng. Hơn nữa có anh Diệp đến làm chứng.
Lô Vĩ nói.
- Lão Nhị, lão Tứ hai người thì sao?
- Thử, nếu đúng như lời Diệp Phàm đã nói thì chứng minh rằng đằng sau Xa gia có một môn phái lớn ủng hộ.
Diệp Phàm làm việc đó thực sự là vì Lô gia chúng ta. Nhưng tôi không đồng ý với cách đó.
Nếu như thất bại thì nhà chúng ta lại mất mặt. Hơn nữa, Diệp Phàm làm nhân chúng chúng ta không tin tưởng hắn.
Tôi tháy vẫn nên âm thầm để Lô Vân đi thử một phen. Như Lô Vân nói nếu không đánh bại được thì sẽ trốn đi.
Lô Vân huấn luyện ở trong Tập đoàn quân thứ 2 lâu như vậy, khả năng chạy cũng khá lắm.
Lô Đông Phương nói.
- Vậy thì chuyện này không thể để lộ ra là Lô gia chúng ta làm. Đương nhiên, nếu thử ra võ công của Xa Kim Linh là giả thì mọi người cũng không thể ra tay quá nặng được. Làm cho cô ta hết uy phong là được. Nếu không, Diệp Phàm sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.
Lô Bạch Vân nói.
Hình như đêm rất dài nhưng thực ra cũng không dài lắm.
Gần 10h sáng hôm sau Diệp Phàm vẫn đang ngủ nướng. Đã lâu rồi hắn không có cơ hội được thoải mái như vậy.
Bởi vì, tối hôm qua hắn còn phải nghiên cứu hạt trân châu có ảnh hưởng lạ lùng thế nào đến phong tượng của Thái cực thất đạo.
Nhưng, vẫn chưa đưa ra được kết quả nghiên cứu nào. Diệp Phàm biết hạt trân châu này chắc chắn không bình thường.
Vì lúc bắt được nó từ trong phong giới ra, rất có thể nó là “giấy thông hành” duy nhất để vào phong giới Thái cực thất đạo. Chỉ là trước mắt vẫn chưa thế tìm ra bí quyết mà thôi.
- Đại ca, đại ca...
Bên ngoài có tiếng của Lô Vĩ vọng vào kèm theo cả chút lo lắng.
Lô Vĩ mở cửa trán lấm tấm đầy mồ hôi. Xem ra đi rất vội.
- Cậu không đi học đến đây gọi cái gì?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Đại ca, đại ca... ca. Chuyện này...
Mặt Lô Vĩ đỏ bừng lên, ấp a ấp úng.
- Nói nhanh, tôi không có nhiều thời gian ở đấy nói chuyện với cậu đâu. Phiền quá đi mất, tôi còn phải ngủ bù nữa.
Diệp Phàm hừ nói lườm Lô Vĩ một cái hỏi:
- Đúng rồi, có phải nhà cậu muốn hòa giải không?
Cử cậu đặc biệt đến đây thông báo cho tôi một tiếng, cho nên cậu ngại ngùng đúng không? Thực ra, chuyện này quyền chủ động là ở nhà vậu, có đồng ý hòa giải hay không là chuyện của nhà cậu thôi.
Nếu không muốn thì tôi nói khó với Xa gia mấy câu là được. Sau này hai nhà các cậu muốn làm thế nào thì làm.
Lô Vĩ có phải như thế không?
Bao Nghị và Vương Triều cùng nói. Hai người này rất sùng bái Diệp Phàm nhưng trong mắt Lô gia bọn họ chẳng là gì cả. Mà họ chỉ nể mặt Diệp Phàm thôi.
- Không phải thế. Chuyện này, em còn chưa nói hết...
Lô Vĩ đỏ mặt lên.
- Không nhìn, không nhe thì trước mắt lão gia phải chịu thiệt thôi. Bây giờ có phải là xui xẻo rồi không? Không tin Diệp Phàm nói Xa Kim Linh có 8 đẳng, các cậu cố tình không tin muốn đi thử.
Lần này thử ra vấn đề đây, bây giờ còn muốn nhờ Diệp Phàm đi chùi mông cho. Tôi thấy, chuyện này Diệp Phàm để cho họ tự đi chùi đi.
- Cái người này nói toàn câu vô dụng. Người ta cũng đâu có tín nhiệm anh?
Bao Nghị có hơi tức, nói châm chọc. Sắc mặt của lô Vĩ trắng bệch đi một chút.
- Tôi cũng phản đối chuyện này, nhưng tôi ủng hộ hai thúc thúc. Hơn nữa suy cho cùng vẫn là thử một chút.
Cảm tình của tôi và huynh về hai người này không giống nhau. Hơn nữa, tôi hiểu trong chuyện này cha tôi chưa chắc đã dao động.
Ông ấy không muốn bị mất mặt hơn nữa còn muốn thâu tóm Xa gia. Dù sao, có thể hoàn thành đại sự của tổ tông cũng khiến cho ông ấy càng thêm có uy tín của một gia chủ.
Cho nên, cha tôi ngầm đồng ý. Không ngờ Nhị thúc lại lo lắng, lại đi cùng Lô Vân.
Còn mang theo một tôi tử có 5 đẳng của Lô gia, trước kia huynh đã từng gặp anh ta tên là Lô Đinh là con của Lô Thế Rừng quản gia của nhà tôi.
Mà hiện giờ Lô Vân mới đang ở giai đoạn đầu của thất đẳng. Nhị thúc của tôi võ công thất đẳng, hơn nữa còn có một người ngũ đẳng của Lô gia là Lô Đinh. Ba người họ mà liên kết thì Xa Kim Linh cô ta có bát đẳng cũng khó mà đối phó được.
Hơn nữa, ngay cả đường lui của ba người bọn họ cũng rất tốt. Phát hiện ra tình huống không ổn là bọn họ bỏ trốn ngay.
Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vẻ mặt của Lô Vĩ u ám.
- Có phải có một cô gái che mặt không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, lúc đầu Xa Kim Linh đã cho bọn tôi một kế hoạch để có thể đuổi đi được.
Hơn nữa, cũng không phát hiện ra cô gái che mặt nào cả. Sau đó dẫn đến một chỗ hẻo lánh rồi mới động thủ.
Xa Kim Linh thật không đơn giản, một cô gái mà ba người Lô gia liên thủ đánh cũng khó phân thắng bại.
Hơn nữa, ba người Lô Vân còn dần dần bị choáng váng. Họ biết không phải là đối thủ của Xa Kim Linh, cho nên ba người bọn họ dốc toàn lực chuẩn bị kế hoạch rút lui.
Nhưng vừa mới chuyển thân thì phát hiện đụng phải bức tường
bật trở về. Dù họ theo hướng nào cũng không thể thoát thân được mà đểu bị đập về bên cạnh người Xa Kim Linh.
Cuối cùng Nhị thúc, Lô Vân, Lô Đinh phải chịu nhục. Họ bị Xa Kim Linh đùa giỡn đánh như đánh khỉ, ôi...
Lô Vĩ nói với vẻ bối rối.
- Răng rơi đầy đất rồi?
Vẻ mặt của Vương Triều vui như thấy người ta gặp tay họa.
- Đáng đời, mấy đại anh hùng Lô gia của chúng ta.
Bao Nghị nói châm chọc.
- Ai cũng bị thương, có lẽ xương gãy cũng không ít. Sau khi ba người bị đánh mới phát hiện ra có một người che mặt đứng bên cạnh Xa Kim Linh. Võ công của người này rất đáng sợ, một tay có thể hất đổ tường.
Lô Vĩ nói.
- Lạ thật, các cậu không phải là người nhà khác sao mà hiểu được? Bây giờ ba người bọn họ chắc vẫn trong tay Xa gia chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy trong tay Xa gia, là Xa gia báo tin cho nhà tôi. Thực ra, lúc ba người bị bắt nhà tôi cũng hiểu ra rồi.
Bởi vì cha tôi lo lắng cho nên đã chi một số tiền rất lớn mời một tên có danh tiếng trong thuật truy tung, nấp từ xa để quan sát.
Bản lĩnh của người này không cao lắm nhưng chạy rất nhanh. Hơn nữa còn có khả năng thiên bẩm bề ẩn núp.
Khả năng thiên bẩm của anh ta có thể làm cho hơi thở biến. Hơn nữa thị lực của người này rất tốt, có thể nghe thấy tiếng người xuyên qua phòng, cho nên dù là buổi tối anh ta cũng nhìn rất rõ.
Cho nên, anh ta nấp ở xa quan sát. Nhưng anh ta nói là chờ bọn họ đi rồi mới dám ra.
Chỉ là hình như không cảm nhận được một chút gì từ người che mặt kia. Anh ta bay nhanh về báo tin mà mông vẫn bị người ta tát cho một cái, khiến cho đến giờ mông vẫn còn sưng lên.
Anh ta cũng thật nhút nhát nói rằng đến giờ vẫn chưa gặp chuyện nào lạ như thế.
Hơn nữa, nói xong đến tiền cũng không cần, cuối cùng cha tôi phải kí cho một tờ chi phiếu.
Nhưng anh ta chỉ cần tiền mặt, có lẽ là sợ cái gì đó ở ngân hàng. Người này đúng là bị cái tát kia làm cho sợ hãi rồi.
Lô Vĩ nói.
- Xa gia có điều kiện gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Họ bảo chúng tôi dẫn người đi, nhưng sẽ không mang đi dễ dàng như vậy được. Trước kia Xa gia bị Lô gia làm nhục thì bây giờ phải trả lại. Cha tôi rất lo lắng.
Lô Vĩ nói.
- Chuyện này rất nghiêm trọng, rất phiền phức rồi. Nếu Xa gia thực sự gây áp lực thì người nhà cậu không thoát khỏi phiền phức rồi.
Đến lúc đó, các cậu không nghĩ được các cho Xa Tân Lý và Xa Tân Thiên ra tù. Tình hình cứ như vậy tiếp diễn các cậu sẽ bị hủy hoại.
Các cậu bảo tôi phải làm gì mới tốt cho các cậu đây.
Diệp Phàm có hơi tức giận.
- Tôi biết nhà tôi sai rồi, đại ca xin hãy nể tình tôi mà giúp một tay. Chuyện này không có anh ra mặt là không được. Nếu không phải xử lý thế nào đây? Giang hồ có quy tắc của giang hồ nếu như báo cảnh sát thì nhà tôi còn mất mặt hơn nữa. Vả lại, sau này Lô gia làm sao còn đường làm ăn?
Lỗ Vĩ căng thẳng.
- Lô lão đệ, các cậu không tin Diệp Phàm thì còn đến đây làm gì?
Cậu bảo Diệp Phàm đi thì không mất mặt sao? vốn là Xa gia cầu xin Diệp Phàm, bây giờ từng người một phải mở mồm cầu xin Xa gia thế nào đây?
Sĩ diện này tự các cậu tìm cách giải quyết đi. Cậu là con cháu Lô gia, cố hết sức là được rồi. Đừng có làm khó Diệp Phàm.
Bao Nghị ở bên hừ nói.
- Đúng vậy, tự tìm lấy xui xẻo. Bây giờ tiến hành đàm phán Diệp Phàm sẽ khó nói. Nếu Xa gia yêu cầu trao đổi người thì phải làm sao? chuyện đã thành thế này rồi thì cuối cùng sẽ là đổi người, Lô gia các cậu thiệt thòi lớn rồi. Hơn nữa, Diệp Phàm mà làm thì người không ra người ma không ra mà.
Vương Triều nói.
- Hay là các cậu đi thương lượng với Xa gia một chút xem bọn họ nói thế nào, Xa Hạo Thủy không sợ mất thể diện thì các cậu sợ gì?
Diệp Phàm nói đương nhiên có mỉa mai Lô gia một chút.
- Nếu không người ta yêu cầu cậu đi chùi mông cho họ thì người đó cũng sẽ cho rằng cậu làm được thôi.
Diệp Phàm không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, chỉ là người làm hương khói cho bà ấy thôi.
Buổi chiều Lô Vĩ lại tới.
Sắc mặt rất khó coi.
- Mẹ kiếp, lần này Lô gia mất hết thể diện rồi.
Lỗ Vĩ vừa ngồi xuống đã than thở.
- Chuyện này ngẫm ra cũng bình thường thôi.
Diệp Phàm nói.
Đăng bởi: admin