- Việc này…
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm có chút khó xử, dù sao thời gian tiếp xúc với Akiyama Linyifu cũng không dài, vài lần trước đều là đánh nhau.
- Ha ha, chúng ta cũng chỉ là đồng đội tạm thời. Tôi hợp tác với Diệp đại sư, sau sự kiện lần này chúng ta sẽ giải tán.
Tiêu Dương Thiên không thể nể mặt này hơn nữa cho mình là người của phái Hoa Sơn, không thể gia nhập đoàn của Diệp Phàm.
- Các ông?
Akiyama Linyifu sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
- Ông ta nói đúng là thật.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Ha ha, hai người bọn họ là như thế nhưng Hồng Tà tôi là người hầu của Diệp Phàm.
Hồng Tà không ngờ không cảm thấy xấu hổ chút nào nói.
- Tôi cũng vậy.
Bao Nghị nói.
- Tôi sẽ gia nhập đội của Diệp đại sư.
Akiyama Linyifu không hề nghĩ ngợi trực tiếp nói.
- Chúng ta có thể hợp tác thôi, không cần nói gia nhập hay không gia nhập có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, tôi biết, trước kia Akiyama Linyifu có chút tự cao tự đại, cho mình là người có tiếng tăm trong giới võ thuật.
Nhưng sau trận chiến đó các cậu đã làm cho tôi tỉnh lại, hóa ra võ học còn tinh thâm như thế, trước kia tôi thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Tôi không có tư cách hợp tác với cậu. Nếu cậu cho rằng Akiyama Linyifu tôi là một người chân thành thì hãy nghĩ đến yêu cầu của tôi.
Giống như Đại sư Hồng Tà, tôi hi vọng có thể trở thành người hầu của Diệp đại sư.
Akiyama Linyifu tỏ thái độ trang trọng và nghiêm túc.
- Akiyama đại sư nói đùa, Diệp Phàm tôi sao có gì mà để đại sư thành người hầu của tôi. Vừa rồi Hồng Tà tiền bối chính là nói đùa thôi. Thôi thật sự tôn trọng bạn của tôi.
Diệp Phàm nói.
- Diệp Phàm tôi không phải nói đùa, tôi nói nghiêm túc.
Thái độ của Hồng Tà chưa từng nghiêm túc thế bao giờ.
- Tôi cũng không cần nói, Bao Nghị tôi cho đến bây giờ đều chính là người hầu của Diệp đại sư.
Bao Nghị cười nói.
- Anh, cha là một người cứng nhắc, một khi đã quyết định tuyệt đối không thay đổi.
Anh, chẳng lẽ anh không cho nhà Akiyama chúng em một cơ hội có người kế tục sao? Nhà Akiyama hiện nay tuy nói sừng sững không ngã.
Thật ra, nhà Akiyama đã không ổn định bên trong. Về võ thuật thì nhà Akiyama đã lưu lạc xuống dòng họ cấp hai.
Đây là điều sỉ nhục đối với nhà Akiyama. Đây là chuyện mà cha vẫn không muốn thấy.
Akiyama Mako ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Được, tôi rất vui đại sư Akiyama có thể gia nhập đoàn đội của tôi.
Diệp phàm quyết định.
- Tôi rất vui, nhưng tôi là người Nhật Bản, nếu trong đoàn đội có hoạt động liên quan đến an toàn của nước tôi tôi sẽ dùng thái độ lảng tránh.
Đương nhiên, nếu là việc lảng tránh không liên quan đến tôi, xin Diệp đại sư có thể thông cảm cho tâm trạng của người Nhật Bản như tôi.
Đương nhiên, nếu như có liên quan đến các phái khác trong Nhật Bản, tôi sẽ phục tùng lợi ích của đội. Ngược lại, nếu như nước chúng tôi có hành động nguy hiểm đến nước các cậu, tôi tuyệt đối không tham gia.
Akiyama Lin Yifu tôi là một người tự do, không muốn tham gia vào việc quốc gia đại sự. Trước kia Tổ Thần Đạo cũng đã nhiều lần đưa ra lời mời nhưng tôi kiên quyết từ chối.
Cả nhà Akiyama tôi cũng không có ai tham gia tổ chức này. Diệp đại sư, cậu có đồng ý với điểm này không?
Akiyama Lin Yifu nói.
- Đại sư Akiyama là một người thẳng thắn chân thành, là một người bạn đáng tin cậy. Tôi đồng ý với quan điểm của ông. Thật ra, đội chúng tôi cũng là những cá nhận, không liên quan gì đến an toàn của quốc gia, đó là việc của quốc gia, ha ha..
Diệp Phàm cười nói.
Không lâu, Quy Dã Tam Lang được đưa vào trong.
- Quy Dã, anh có biết địa chỉ cụ thể của Quả Sơn không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi chỉ biến là Quả Sơn ở Indonesia, địa chỉ cụ thể sư phụ tôi cũng không rõ ràng lắm.
Quy Dã Tam Lang lắc đầu.
- Anh vẫn không nói thật?
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Tôi thật không rõ ràng lắm, lúc trước sư phụ chạy về xong nói cho tôi hai chữ này. Không lâu, người của bọn họ đến, mà sư phụ cũng đi.
Quỷ Dã đau khổ nói.
- Quỷ dã, Quả Sơn rất lớn nếu như không có địa điểm cụ thể căn bản không tìm được. Đồn Điền Cửu Tử nếu thực là đến Quả Sơn trước khi đi không thể không nói cho cậu việc này.
Bởi vì, cậu là đồ đệ duy nhất của ông ta. Mà trước khi ông ta chết lại nói ra hai chữ Quả Sơn. Nếu không nói ra địa điểm chính xác thì sẽ không nói ra điều này.
Diệp Phàm hừ nói.
- Lúc đó sư phụ có lẽ muốn nói với tôi nhưng không kịp. Bởi vì Thôn Dã Nhị Điền đã chạy đến.
Quy Dã Tam Lang nói.
- Anh nói thật nếu không nói dối thì cuộc sống của anh sẽ chấm dứt. Nếu anh chết thì đem bí mật vào quan tài cũng vô dụng.
Chi bằng nói cho chúng tôi biết, anh có muốn báo thù cho sư phụ không/ Anh có muốn diệt tên đã ám toán sư phụ anh không.
Còn nữa, anh có muốn ngồi trên ngai vàng chưởng môn Đường Thủ Đạo không. Anh nghĩ lại những năm nay anh chịu khổ sở uất nhục ở Đường Thủ không.
Nếu anh chết tất cả đều biến thành hư không. Nếu anh còn sống còn có một tia hi vọng. Ví dụ như chúng tôi hỗ trợ anh nâng cao công lực, ví dụ như anh còn có thời gian đột phá lớn.
Đợi đến khi anh có năng lực có thể thực hiện kế hoạch này. Mà Quả Sơn chắc chắn có bí mật động trời.
Có lẽ sư phụ của cậu giấu bí mật này ở Quả Sơn. Hơn nữa, bí mật đó có lợi lớn cho cậu.
Diệp Phàm nói.
Quy Dã Tam Lang trầm mặc, thật lâu sau y hỏi
- Các anh thật sự có thể tương trợ tôi?
- Đương nhiên, hiện giờ công lực của anh đã lên đến tam đoạn rồi. Tôi đã kiểm tra qua, là anh bị bọn họ ám toán, kinh lạc hao tổn, tôi nắm chắc năm mươi phần trăm khôi phục cho anh. Anh đồng ý lựa chọn hoặc sống hoặc chết, anh quyết định đi.
Diệp Phàm hừ lạnh.
- Được.
Quy Dã Tam Lang hạ quyết tâm.
Quy Dã Tam Lang lại trầm mặc hồi lâu nói
- Sư phụ trước khi chết vì Thôn Dã Nhị Điền đều ở đó nên không thể nói rõ.
Nhưng sư phụ nói sau này không thể dẫn tôi đi chơi giống mùa xuân năm đó, tôi lúc ấy không nghĩ gì, khóc.
Sư phụ tôi lúc đó chỉ nói mấy lời này, mấy năm nay tôi luôn suy nghĩ đến những lời này. Bởi vì mùa xuân của năm trước sư phụ tôi đã dẫn tôi đến núi lửa Niya.
- Chẳng
lẽ bí mật của sư phụ anh giấu ở núi lửa Quỷ Dã Tam Lang?
Diệp Phàm hỏi.
- Lúc ấy tôi cũng nghĩ là như vậy, cho nên, một năm qua đi tôi lén lút đến núi lửa Niya.
Bởi vì lúc trước tôi không dám đi, chỉ sợ chưởng môn phái cao thủ bí mật theo dõi tôi. Mà núi lửa Niya là một ngọn núi lửa chết.
Nhưng vẫn có dấu vết của núi lửa phun trào. Nhưng tôi đi ba lần, đi khắp núi lửa Niya cũng không phát hiện ra cái gì.
Sau khi trở về tôi vẫn luôn suy nghĩ đến việc này. Hơn nữa, tôi đã điều tra qua một ít tình hình của Quả Sơn.
Cuối cùng tôi phát hiện một ít manh mối. Bởi vì trong ngọn núi Quả Sơn còn có một ngọn núi lửa chết, gọi là núi Tà Lý.
Chẳng lẽ sư phụ bị hại ngay ở đây, qua nửa năm sau tôi đến đảo Quả Sơn. Nhưng lúc ấy đi bằng hình thức du lịch.
Sau đó tôi chuồn êm về phía đảo Quả Sơn. Nhưng mới vừa lên đảo đã phát hiện người khả nghi.
Tôi nghi ngờ là Đường Thủ cho người theo dõi, cho nên, âm thầm quan sát phát hiện đúng là người do phái cử ra.
Hơn nữa, người đi đầu không ngờ vẫn là đệ tử thân truyền của chưởng môn. Tôi cũng không dám tiếp tục nữa mà dừng lại quay trở về.
Từ đó về sau tôi không dám đến Indonesia. Dù sao thân thủ tôi quá thấp, bọn họ có thể giết tôi như bóp chết một con kiến.
- Huyễn ma, có vẻ ảo ảnh của cô cũng không làm cho Quy Dã Tam Lang nói hết bí mật của mình.
Diệp Phàm châm chọc.
- Việc này cũng là bình thường. Quy Dã Tam Lang có ý chí rất mạnh. Ảo ảnh của tôi chỉ là một bí thuật nội tức thôi.
Cũng không thể trăm trận trăm thắng, vẫn có khi thất bại. Mà thủ đoạn ảo ảnh của tôi chủ yếu là tấn công người khác về mặt tinh thần.
Mà thủ đoạn tấn công cũng lấy nội khí làm cơ sở. Mà hiện tại tôi tồn tại bằng hình thức hồn khí, đã không có nội khí mạnh để duy trì, thủ đoạn ảo ảnh của tôi không còn bằng một phần của bình thường nữa.
Nếu như là khi tôi còn sống, loại tiểu nhân như Quy Dã căn bản không nói chơi. Dù giai đoạn hồn ly tôi cũng có thể làm cho họ ảo ảnh mà chế.
Huyễn Ma nói.
- Ha ha, tiền bối, truyền cho tôi thủ đoạn ảo ảnh thì sao? Cứ để mất như vậy thật đáng tiếc.
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Cậu nguyền rủa tôi chết có phải không?
Huyễn ma rống lên, tức giận.
- Không thể nói như vậy, ngày không thể có mưa gió có phải không? Vả lại, tiền bối nhận một đệ tử cuối cùng cũng không sai, ví dụ như tôi có thể đảm đương được thân phận này có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Được, cậu học thuật ảo ảnh của tôi cũng đúng. Nhưng điều kiện chính là đem cây súng này vào trong một tiểu phong giới.
Sau này tôi tìm được một thân thể thích hợp để chuyển sang kiếp khác thực thi hồng huyết đao thuật trợ giúp tôi hoàn thành.
Đương nhiên, khi cậu có thể tìm được thân thể thích hợp tôi sẽ truyền trước cho cậu một ít thủ đoạn nhỏ của thuật ảo ảnh.
Huyễn Ma cũng không dễ lừa gạt.
- Hiện tại tiền bối truyền một ít thôi, như vậy tôi tấn công có thể mạnh hơn, cơ hội tìm thân thể thích hợp sẽ càng nhiều lên.
Diệp Phàm nói.
- Hừ, cậu cho là tôi là đứa trẻ ba tuổi có phải không? Thật sự truyền cho cậu rồi lão ma tôi còn tác dụng cái rắm? Đến lúc đó, vận mệnh của lão ma tôi thật là bi thảm.
Huyễn Ma bất mãn nói.
- Tôi chỉ bảo tiền bối truyền cho tôi một ít thủ đoạn nhỏ, cũng không phải bảo lập tức truyền hết bí thuật cho tôi có phải không? Chỉ cần bí mật này nắm giữ trong tay của tiền bối, tôi phải đi tìm người có thân thể phù hợp cho tiền bối có phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Có tôi ở đây cậu sợ gì, đến lúc đó hãy hay
Huyễn Ma nói.
- Không truyền cho tôi đến lúc đó tôi mất mạng tiền bối sống được ở đâu?
Diệp Phàm có chút giận.
- Ha ha, yên tâm, tôi sẽ tùy tình hình.
Huyễn ma nói.
Indonesia là quốc gia có 17,508 hòn đảo lớn nhỏ tạo thành, là quốc gia quần đảo lớn nhất thế giới, lãnh thổ kéo dài từ Châu Á đến Châu Đại Dương, được gọi là đất nước ngàn đảo. Có 400 ngọn núi lửa trong đó có 77 ngọn núi đang hoạt động.
Đảo Quả Sơn chính là một đảo nhỏ trong số những đảo nhỏ của nước này. Trên đảo bốn mùa đều là mùa xuân. Mà ngọn núi lửa Tà Lý nghe nói mấy ngàn năm trước đã phun trào.
Gần đây cũng không có phun trào lần nữa, đảo Quả Sơn được bao vây bởi Thái Bình Dương hình vòng cung. Cấu tạo địa chất phức tạp, trước kia cũng khá nhiều động đất.
Hình dáng của đảo rất kỳ lạ, núi rất cao, ít đồng bằng, độ cao trung bình so với mặt nước biển là 2000 mét. Có ngọn núi cao đến 3000 mét.
Đăng bởi: admin