- Thằng ranh này, Bao Nghị không phải người hay ăn nói bậy bạ đâu. Có khi là ranh con cậu dựng tin đồn sau lưng tôi ấy chứ?
Diệp phàm sửng sốt, rất buồn bực.
- Cái này đúng là Bao Nghị nói mà, còn có vẻ rất chân thực nữa. Còn nói là Á Thủy Thanh Thanh thoát y cho anh làm.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Bao Nghị, thằng ranh này ra đây cho tôi.
Diệp Phàm nổi trận lôi đình, đập bàn mạnh một cái.
- Việc gì thế anh Diệp, tức giận đến vậy, uống phải máu gà sao?
Bao Nghị sau khi đi ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.
Có điều sau khi nghe Diệp Phàm nói xong, Bao Nghị hung hăng trừng mắt nhìn đồng chí Tiểu Lam, tức giận hừ nói:
- Cái thằng, sao cậu có thể nói những lời không chuẩn xác như thế, tôi nói anh Diệp làm Á Thủy Thanh Thanh lúc nào. Người ta là cứu người, cứu người đấy anh có hiểu không hả?
- Ờ, hiểu rồi, cứu người, tôi hiểu rồi.
Lam Tồn Quân cười mà như không cười.
- Ngày mai sau khi chúng ta đến núi Bối Tây, Tồn Quân cậu sẽ đại diện cho Khu kinh tế Hoành Không nói chuyện với Thác Thái Thạch về chuyện mỏ đồng núi Bối Tây, tốt nhất là tranh thủ vạch được một kế hoạch cụ thể. Đến lúc đó còn phải ký kết hiệp định hợp tác nữa.
Diệp Phàm nói.
- Không phải Trương Hùng đã ký kết rồi sao?
Bao Nghị ngạc nhiên hỏi.
- Cậu thì biết cái gì, lần trước không tính. Lần này Lam Tồn Quân và Trương Hùng cùng ký kết. Bởi vì Khu kinh tế Hoành Không là khu vực cấp cao của tập đoàn Hoành Không, Tồn Quân đại diện cho Khu kinh tế phụ trách cái này cũng là chuyện bình thường.
Diệp Phàm nói.
- Thế chẳng phải cởi quần đánh rắm sao, thừa thãi quá.
Bao Nghị nói.
- Cậu không hiểu đâu, tôi nói cho mà nghe…
Diệp Phàm nói ra chuyện quận Đức Sơn.
- Hiểu rồi, anh Diệp suy nghĩ thật chu đáo. Chiến tích này cũng dày thật đấy. Thế nhưng cũng phải giải thích cho Trương Hùng một chút, chỉ sợ anh ta không nghĩ được điều này.
Bao Nghị nói.
- Chuyện lần này phải nhờ các anh em giúp đỡ nhiều rồi, em chỉ là ăn cái có sẵn, thật ngại quá, chuyện này tôi sẽ nói với Trương Hùng.
Không có cách nào khác, cuộc sống vẫn luôn phải vật lộn mà, hơn nữa, cũng không ảnh hưởng đến tiền đồ của Trương Hùng.
Nếu có ảnh hưởng tới anh ấy, đánh chết em cũng không dám đến. Việc này anh Diệp đã có kế hoạch rồi.
Lam Tồn Quân trên mặt thoáng hiện nét xấu hổ.
- Tôi đã thương lượng qua với Trương Hùng, cậu ấy nói không sao. Dù sao chuyện của cậu ta cấp trên đã quyết rồi.
Phỏng chừng về nước một cái là sẽ tuyên bố luôn. Lần này hành động của tổ rất nhanh chóng, trực tiếp thông qua chủ tịch Đường liền quyết định.
Bởi vì, “hồng đĩnh” trong mỏ đồng núi Bối Tây quá quan trọng đối với chúng ta, không chiếm lấy không được.
Hơn nữa, còn phải hành động nhanh chóng, không thể để người khác đoạt được tiên cơ. Trước mắt chuyện này phải tuyệt đối giữ kín bí mật.
Diệp Phàm nói:
- Đến lúc đó, hợp đồng này sẽ được báo cáo lên chỗ Cung Khai Hà. Nếu như không ngoài dự đoán thì có lẽ sếp Cung sẽ đích thân đưa hợp đồng báo cáo với Chủ tịch Đường. Đến lúc đó, đại danh của Lam Tồn Quân cậu nói không chừng cũng sẽ lọt vào mắt của Chủ tịch Đường đấy.
- Anh Diệp, chuyện này bảo em phải nói thế nào mới tốt. Em…
Lam Tồn Quân có chút cảm động, không ngờ mắt còn ươn ướt.
- Ha ha ha, làm gì mà giống đàn bà quá vậy. Chút chuyện cỏn con ấy mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh Diệp, không thể nói vậy. Đối với anh chỉ là chuyện cỏn con, nhưng đối với Tồn Quân thì chính là một công lao rất lớn. Cảm ơn anh.
Lam Tồn Quân đứng dậy rất trang trọng, cúi người bày tỏ lòng cảm ơn đối với Diệp Phàm.
- Chỉ có bên này thôi vẫn chưa đủ đâu, cha cậu bên đấy vẫn phải ra sức đấy. Chủ tịch thành phố Lam tuy rằng hiện tại đã trở về trong Bộ, nhưng quan hệ xã giao trước kia vẫn còn. Quận Đức Sơn tuy là vị trí quan trọng, nhưng dù sao cấp bậc cũng chỉ là Sở phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Bọn em cũng không dám nghĩ như vậy, chức Bí thư Quận ủy quận Đức Sơn quan trọng đến mức nào chứ. Vốn em là một Chủ tịch thành phố cũng cần quá độ đến chức Bí thư mà.
Vị trí này tuy rằng cấp bậc không đổi, nhưng lại gấp mấy lần thăng chức. Cha em lần này đã sớm hành động rồi, nói là không thể không giành lấy.
Chuyện này đối với em mà nói là hết sức quan trọng. Các anh em đều đang góp sức giúp đỡ em, Tồn Quân em có tài cán gì chứ?
Lam Tồn Quân nói.
- Người một nhà đừng nói lời khách sáo, cậu trở về gặp Trương Hùng thương lượng một chút sự vụ cụ thể ngày mai ở mỏ đồng đi.
Việc này tôi đã nói qua với Thác Thái Thạch rồi. Lấy cớ là hợp đồng lần trước còn chưa hoàn thiện, phải ký lại lần nữa. Bọn họ nói nội dung hợp đồng không có thay đổi gì lớn thì sẽ đồng ý ký lại lần nữa.
Diệp Phàm nói, Lam Tồn Quân lon ton đi khỏi.
- Thằng ranh cậu cũng giỏi thật đấy, dẫn em gái người da đen đi chơi. Không ngờ đánh một gậy sau lưng ông, giờ lông cánh cứng cáp rồi nên muốn chơi trò “Thái Cực thôi thủ” với tôi phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Em nào dám, chuyện này chỉ là anh em chúng em nói đùa với nhau thôi.
Bao Nghị cười nói.
- Đúng rồi. Thằng ranh cậu đừng cợt nhả nữa. Chuyện của cậu giải quyết thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn giải quyết thế nào nữa, anh Diệp quyết định là được. Anh bảo em đi hướng đông em tuyệt không dám chạy hướng tây.
Bao Nghị mặt xị xuống, bản thân đến giờ này vẫn còn gác lại.
- Ha ha, lần này giải cứu con tin thành công công lao của cậu lớn nhất. Đến lúc đó công lao này liền dồn hết cho cậu, còn Tồn Quân và Cung Chí Quân chỉ góp vui thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không được đâu anh Diệp, anh bỏ công sức nhiều nhất. Không thể tặng hết công lao cho các anh em được. Anh mới là chủ soái mà.
Bao Nghị ngượng ngùng nói.
- Tôi nhận lấy có tác dụng gì, chiến tích của tôi hoàn toàn có thể lóa mù mắt một số đồng chí rồi. Có điều, các cậu góp phần quan trọng, tôi chỉ là giúp đỡ chút thôi, phải không nào.
Diệp Phàm cười nói.
- Có phải anh Diệp hy vọng tôi trở về Bộ không?
Bao Nghị hỏi.
- Ừ, Vương Triều đã xác định phải đi khỏi rồi. Cậu trở về đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường vụ Cục Trinh thám Hình sự trong Bộ.
- Đây chẳng phải là chức vụ cấp Sở sao?
Bao Nghị hỏi.
- Không phải cấp giám đốc sở thì có tác dụng gì, thăng chức cho thằng ranh cậu lại còn ngại này ngại nọ. Nếu không thì bỏ cái chức thường vụ này đi.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Đừng chứ, em nghe anh Diệp là được. Thường vụ thì thường vụ.
Bao Nghị tất nhiên rất mừng, có thể thăng chức đương nhiên là vui rồi.
- Đúng rồi, anh Diệp cứ như đang an bài “hậu sự” ấy, chẳng lẽ anh cũng sắp phải
đi rồi sao?
Bao Nghị sau đó phản ứng lại.
- Hậu sự cái gì, ai, việc này nên nói thế nào nhỉ, có lẽ là phải nhích nhích mông rồi.
Diệp Phàm thở dài.
- Có thể thăng chức sao lại thở dài, là chức vị gì vậy, nhất định là đến tỉnh nào đó nhậm chức Phó Chủ tịch tỉnh gia nhập thành viên thường trực Liên Hợp Quốc rồi. Hoặc là đến tỉnh nào đó nhậm chức Bí thư Thành ủy kiêm gia nhập thành viên thường trực Liên Hợp Quốc, phải không?
Bao Nghị cười nói.
- Trời mới biết, có điều, dù có thế nào đi nữa chắc hẳn sẽ không để tôi càng sống càng thụt lùi đâu.
Diệp Phàm vẫn có chút tự tin, lần này Cung Khai Hà đích thân gọi điện tới, có lẽ là “gia nhập thành viên thường trực Liên Hợp Quốc” rồi.
- Gia nhập thành viên thường trực Liên Hợp Quốc hả, hâm mộ quá.
Bao Nghị cười nói, bị Diệp Phàm tát tai một cái.
Chiều ngày hôm sau, đám người Diệp Phàm lại đến Núi Bối Tây.
Đầu tiên là trực tiếp tới thị sát mỏ đồng Núi Bối Tây, kỳ thực mỏ đồng núi Bối Tây cũng không có ai khai thác.
Lúc trước biết tình hình của mỏ đồng này bởi vì có người lén lút tổ chức, lén lút thăm dò.
Sau đó tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, lập tức khiến người A Cổ Lạp phẫn nộ. Phái người mang súng canh giữ 24/24 ở khu vực này, rốt cuộc cũng không có ai dám làm bừa.
Mà Tổ A lấy được hồng đĩnh cũng là trong một tình huống ngẫu nhiên, lấy ra từ trong khoáng thạch lấy mẫu, mà khoáng thạch đồng của đám người lén lút thăm dò ở núi Bối Tây khi đến tay chuyên gia của Tổ Khoa học mới phát hiện ra hồng đĩnh là một loại vật chất đặc biệt trước nay chưa từng được phát hiện.
Về sau Tổ A lập tức phái cao thủ len lén đi lấy mẫu, có thể khẳng định trong mỏ đồng này xác thực là có hồng đĩnh. Bởi vậy mới giao nhiệm vụ này cho Diệp Phàm.
Đoàn người Diệp Phàm sau khi đi một vòng vội vàng đến Điện Thánh nữ. Lần này đi vào liền được hàng trăm ngàn người dân A Cổ Lạp nghênh đón.
Thác Thái Thạch đích thân dẫn theo hơn chục ngàn người A Cổ Lạp đi đến chào đón, bởi vì, không lâu nữa Diệp Phàm sẽ tặng họ cả một tàu gạo mà. Đối với thần tài kiểu này đương nhiên phải hầu hạ thật tốt rồi.
Đương nhiên, Diệp Phàm có thể chiến thắng Á Thủy Thanh Thanh cũng là lý do quan trọng nhất khiến bọn họ kính trọng.
Diệp Phàm phát hiện, lần này Điện Thánh nữ quả thực biến đổi rất lớn. Trong khoảng cách 1m xung quanh 10 cột đá đều có hơi nước dày đặc ngưng tụ thành mưa bụi.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm kiểm tra thấy trong đám sương mù dạng mưa này có một nửa là thành phần của nước Trinh nữ. Hơn nữa, toàn bộ quảng trường rộng lớn đều bị bao phủ trong sương mù dày đặc. Hơi nước khắp núi Bối Tây đều bị hút đến nơi này.
Không những thế, Diệp Phàm còn kinh ngạc phát hiện, hơi nước bị hút tới cũng có một ít nước Trinh nữ.
Chẳng lẽ toàn bộ lòng đất khu vực Núi Bối Tây đều có loại nước Trinh nữ này? Trong đầu Diệp Phàm trăn trở mãi nghi vấn này, không có câu trả lời.
Nếu thực là như thế, vậy chẳng phải nước Trinh nữ trên núi Bối Tây còn nhiều hơn ở đảo Thủy Tinh sao? Chẳng lẽ núi Bối Tây và đảo Thủy Tinh thực sự có mối quan hệ nào đó?
Diệp Phàm quyết định buổi tối một lần nữa lén đi vào động điện thần bí phía dưới cột đá tìm hiểu xem.
Còn Trương Hùng và Lam Tồn Quân cũng đã tiến hành đàm phán chính thức với Thác Thái Thạch, ký kết hợp đồng chính thức lần nữa. Còn Diệp Phàm lặng lẽ tiến thẳng đến đỉnh Thánh Nữ.
Phát hiện phòng ốc vẫn như trước, cái hồ bị nứt vẫn ở đó, còn cây cầu không trung tạo ra từ nước Trinh nữ cũng vậy, chỉ là không thấy vị Thánh nữ Á Thủy Thanh Thanh xinh đẹp kiêu ngạo kia.
Diệp Phàm chạy một vòng xung quanh, có thể xác định Á Thủy Thanh Thanh đã rời khỏi. Hắn đứng lại thật lâu trên cầu Nước Trinh nữ giữa hai đỉnh núi, ngẩn ngơ nhìn mặt trời nhàn nhạt trên không.
Người đã cưỡi mây đi mất, nơi đây trống không Xử Nữ kiều…
Ai…
Diệp Phàm không nhịn được phiền muộn trong lòng…
Đúng lúc này, Xử Nữ kiều trong không trung không ngờ lay động. Diệp Phàm còn tưởng đang nằm mơ, lặng yên cảm nhận một chút, cảm thấy đúng là chiếc cầu đang lay động. Hơn nữa, lúc này lại không có chút gió nào.
Chẳng lẽ cầu sắp sập sao?
Diệp Phàm suy nghĩ trong đầu, chuẩn bị sẵn sàng trượt tới ngọn núi đối diện, đương nhiên là ở trong cự ly có thể trượt đi được.
Răng rắc răng rắc…
Một tiếng động kỳ lạ vang lên, cây cầu chấn động kịch liệt, Diệp Phàm vội vàng nhảy lên đỉnh núi.
Không lâu sau, cả cây cầu đều bay lên không trung. Một lúc sau, cây cầu bắt đầu thu nhỏ lại, rồi lại thu nhỏ chỉ còn bằng một bàn tay.
Diệp Phàm thấy thế liền vươn tay ra hút về, cây cầu giãy giụa giống như vật sống vậy. Diệp Phàm dốc ra sức lực toàn thân hút cây cầu vào lòng bàn tay.
Đăng bởi: admin