Quan Thuật

Khi Nên Giả Vờ Dồn Ép Quyết Không Hàm Hồ.


trước sau

-Chuyện này….

Đầu Lôi Chương lớn hơn cả đầu heo, len lén liếc nhìn Phượng Hoằng Đức giờ đã sầm mặt xuống và Phượng Cửu Phi miệng như sắp rút gân, chuẩn bị bộc phát, lẩm bẩm muốn nói gì đó, vẻ mặt rất tức cười.

- Không sai! Hôm nay cháu và đại ca mạo muội tới thăm chính vì chuyện này, kính xin Lôi gia chủ thứ lỗi.

Lô Vỹ cũng nhanh chóng góp lời.

- Lẽ nào Lôi gia tộc có chuyện khó nói, nếu không ngại xin nói nghe xem. Nếu có thể giúp được, chúng tôi quyết không từ chối, Trương Cường là huynh đệ của chúng tôi. Diệp Phàm giả bộ khá ngạc nhiêu, từng bước ép sát, Lô Vỹ ở phía sau đương nhiên cũng liên tục gật đầu hợp sức tạo thế.

Thật ra Diệp Phàm chỉ giả bộ hồ đồ, nếu Tề Thiên có ở đây nhất định sẽ thầm cằn nhằn:

- Anh chính là người phụ trách thẩm vấn Lôi Hoán Cường, còn hỏi Lôi gia xảy ra chuyện gì? Màn trình diễn này thật là không chê vào đâu được.

- Hừ! Các anh giúp đỡ được? Chuyện của Hương Thảo tiểu thư, Phượng gia chúng tôi đã sớm cùng bàn bạc quyết định với Lôi gia chủ rồi, trên đời này dù sao cũng phải có thứ tự trước sau mới tu dưỡng nhân đức được.

Phượng Hoằng Đức lại lạnh lùng giễu cợt.

- A! Tuy nhiên tôi chỉ thấy Hương Thảo và hảo huynh đệ Trương Cường của tôi vẫn luôn keo sơn gắn bó, hình như sắp được hai năm rồi, ở đây cũng không có chuyện gì của Phượng gia! Hơn nữa hai người bọn họ tình đầu ý hợp, trời sinh một đôi, Phượng gia các ngài tham gia vào bên trong làm gì? Bây giờ là thời đại nào chứ, loại hôn nhân ép duyên trước kia, tôi tin Lôi gia chủ hẳn là khinh thường. Đây cũng là chuyện quan hệ đến hạnh phúc cả đời của Hương Thảo, phải rất thận trọng.

Đồng chí Diệp Phàm nghiêm trang, thật sự có phong phạm của nhất đại tông sư trước kia.

Những người khác như đám người Tôn Bài Không và Diệp Phi Tiêu đương nhiên cũng chỉ biết đứng xem cảnh náo nhiệt, ai nấy đều giả bộ ở uống trà, kì thực đã sớm dựng đứng lỗ tai nghe ngóng.

Hôm nay mặc dù nói chỉ là chuyện của con gái Lôi gia Thương Hải, tuy nhiên cũng liên lụy đến gút mắc ích lợi giữa một số thế gia của Thương Hải, thậm chí cả Nam Phúc.

Nếu Lôi gia và Phượng gia kết thân, thế bí sẽ ảnh hưởng đến Tôn gia, Lô gia, Diệp gia Thủy Châu.

Nếu con gái của Lôi gia gả cho Trương Cường, mà Trương Cường lại có quan hệ tương đối tốt với Diệp Phàm và Lô Vỹ, xu thế ắt hẳn có khuynh hướng nghiêng về Lô gia Thủy Châu

Hơn nữa thiên tài cao thủ thần bí Diệp Phàm vẫn chưa rõ lai lịch, cũng không biết là thần thánh phương nào, nói không chừng còn là đệ tử chân truyền của môn phái cổ xưa nào đó phái ra ngoài để rèn luyện, thế lực sau lưng chắc chắn rất ghê gớm.

Đối với Diệp gia mà nói đương nhiên là chuyện tốt, bởi vì Diệp gia và Lô gia có quan hệ tương đối tốt, tuy nhiên trái lại đối với Tôn gia và Phượng gia mà nói lại là một chuyện xấu, xu thế này tất tạo thành kiềm chế lợi ích đối với bọn họ.

- Nhị ca Hoán Cường của Hương Thảo mất tích, anh có thể tìm được sao? Anh muốn giúp đỡ, nói khoác đấy à. Dựa vào anh, chặt mấy gánh củi còn được, nếu nói đến giúp đỡ thì chuyện này có hơi….ha ha ha.

Phượng Cửu Phi vốn là một kẻ có tính tình không ra gì đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói, vẻ mặt khinh bỉ.

- À! Ý tứ là nói Phượng gia các anh có nắm chắc có phải không?

Diệp Phàm tiếp tục dẫn Phượng Cửu Phi vào hố bẫy.

- Đương nhiên! Ở thành phố Thủy Châu trừ Phượng gia chúng tôi, còn có ai có thể khiến bên an ninh….

Phượng Cửu Phi nhất thời cao hứng, vừa nói tới đây mới nhớ tới chuyện của Cục An ninh Quốc gia thuộc về chuyện cơ mật, cho nên vội vàng dừng lại.

- Ha ha ha... Đánh cuộc một trận xem thế nào? Chúng ta đánh cuộc xem người nào tìm được Nhị công tử Lôi gia trước.

Diệp Phàm vẫn bình tĩnh mỉm cười, đợi tiểu tử Phượng Cửu Phi nhảy vào bên trong.

- Đánh cược! Nếu như Diệp tiên sinh trong ba giờ có thể tìm được nhị ca của Hương Thảo, dẫn về Lôi gia, tôi sẽ thừa nhận anh có khả năng, lập tức rời khỏi Lôi gia không nói gì thêm. Nếu không thể xin mời Diệp tiên sinh tránh ra, đừng ở chỗ này chướng mắt.

Lúc này Phượng Cửu Phi trái lại rất bình tĩnh, dù sao Diệp Phàm trước đó đã hiện ra thực lực quá mức cường hãn. Y cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc loại cao nhân này, mang đến phiền toái không cần thiết cho gia tộc.

- Tốt! Không biết Lôi gia chủ và Phượng trưởng lão thấy thế nào?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn con hồ ly Lôi Chương và con hổ đất cổ lỗ Phượng Hoằng Đức.

- Được!

Lôi Chương chỉ mong sao như vậy, y không muốn đắc tội với cả hai bên, Diệp Phàm có thể là cao thủ cấp bậc lục đoạn, cùng đi với hắn còn có một vị trong gia tộc thần bí Lô gia Thủy Châu, còn bên này lại là Phượng thị thế gia, nghe nói còn có chút liên quan với phái Thanh Thành.

Kết cục tốt nhất đương nhiên là không đắc tội với cả hai bên, hơn nữa nếu có thể cứu con trai mình ra ngoài đương nhiên là hoàn mỹ nhất, quan tâm gì đến là ai làm, cho nên trả lời vô cùng dứt khoát.

- Có thể! Chỉ cần Diệp tiên sinh có thể làm được chuyện Cửu Phi vừa mới nói, lão hủ tôi sẽ lập tức rời đi, từ nay về sau hai bên không thiếu nợ nhau.

Phượng Hoằng Đức liếc mắt nói.

Y cũng có chút nghi ngờ tên tiểu tử khốn khiếp họ Diệp này có phải có quan hệ rất thân thiết gì đó với Cục an ninh quốc gia thành phố Thương Hải hay không.

Tuy nhiên nhớ tới gia chủ nói muốn cứu Hoán Cường ra, không phải dễ dàng bằng một câu nói, lòng tin của người này nhất thời tăng lên, căn bản không tin dựa vào một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như Diệp Phàm có thể trong ba giờ cứu được nhị công tử Lôi gia.

Đối với Phượng gia mà nói muốn cứu người từ cục Cảnh sát là chuyện rất dễ dàng, muốn cứu người bên An ninh thì khó khăn hơn, dù sao bên an ninh có liên quan đến an toàn quốc gia.

Một gia tộc chọc giận cả quốc gia là chuyện rất kiêng kị, cho nên Phượng gia cũng xem tình hình rồi mới quyết định, xem sắp tới có nhận Lôi Hương Thảo về làm cháu dâu được không rồi mới hạ quyết tâm giúp đỡ .

- Ha ha ha…tất cả mọi người trong sảnh đều là người làm chứng! Tôi nghĩ các vị đều là nhân vật nổi tiếng của thành phố Thương Hải, có lẽ sẽ không…

Diệp Phàm cười thản nhiên, tiện tay móc điện thoại ra nhỏ giọng nói.

- Tề Thiên à? Tôi là Diệp Phàm. Tôi hạn cho cậu trong vòng một giờ đưa Lôi Hoán Cường đến
Lôi gia Thủy Châu, hơn nữa tất cả thủ tục đều phải làm ổn thỏa.

Cuối cùng cười nói bổ sung:

- Hai viên!

Hai viên này đương nhiên là chỉ Xuân Cung hoàn.

Tề Thiên vừa nghe, nhất thời tinh thần tỉnh táo, hưng phấn hét lên:

- Được! Em tuyệt đối sẽ không để đại ca mất hứng.

Tề Thiên vừa nói chuyện vẻ mặt tràn đầy niềm vui, huýt sáo hướng về phòng giam, miệng càu nhàu nói:

- Cũng không biết lão Đại phát bệnh thần kinh gì nữa, làm chuyện vội vã như vậy, may mà trước đó đã đưa người đến Thương Hải, nếu không từ Thủy Châu chạy tới trong hai giờ là không đủ. Tuy nhiên có hai viên ‘ Xuân Cung hoàn’ mình cũng không lỗ! Hi vọng chuyện như vậy có thể lặp lại mấy lần nữa, vậy mình sẽ có nhiều Xuân Cung hoàn hơn, tha hồ hưởng thụ cuộc sống, hắc hắc.

Ha ha ha! Hàng cao cấp để đánh tan mỹ nữ đã có rồi. Mình sẽ không thẹn với cái tên ‘Người tiêu diệt mỹ nữ’! Schwarzenegger là cái thá gì, lão tử một đêm nổ pháo 5 lần.

40 phút sau.

Chiếc xe Jeep của Tề Thiên nổ vang vọt tới sân của Lôi gia.

- Ai là Lôi Chương?

Tề Thiên tỏ vẻ nghiêm túc, cố ý hỏi, thật ra y đã sớm nhận ra, vì đêm đó đã gặp qua ở Đế Lang. Tuy nhiên lúc này nên giả vờ dồn ép cũng phải giả vờ cho đúng.

- A! Ngài là…

Gia chủ Lôi Chương, nhìn Tề Thiên nghi ngờ, không biết thằng nhãi tỏ vẻ oai nghiêm này là thần thánh phương nào.

Đương nhiên, Lôi Hương Thảo vừa nghe thấy tiếng xe đến đã nhanh chóng xông ra ngoài. Chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của cô ấy, không nhanh làm sao được?

- Tôi là Tề Thiên của Liệp Báo, nhận chỉ thị của thượng cấp thẩm tra xử lí chuyện Hồng Đao hội, chuyện Lôi Hoán Cường nhà ông đã được điều tra rõ ràng rồi, chuyện cơ mật quốc gia không liên quan đến y. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận chuyện y giao du với xã hội đen, quốc gia hiện tại cũng đang xử lý nghiêm khắc. Chuyện đàng hoàng không làm lại đi làm những chuyện đường ngang ngõ tắt là không tốt…”

Tề Thiên hách dịch nói một hơi, đương nhiên cái đầu của gia chủ Lôi Chương ở phía sau đã sắp cúi xuống tận bụng.

Da mặt Lôi Chương dù dầy cũng trướng lên giống như quả cà tím, lúng túng dị thường, tuy nhiên y cũng không dám đắc tội với ngưu nhân thẩm tra xử lí con mình, nếu chọc cho gã mất hứng con mình không phải sẽ chịu tội sao.

Thật ra Tề Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái, âm thầm bội phục đại ca không thôi.

Sau khi tiến vào đại sảnh, Tề Thiên cố ý dõi mắt nhìn một vòng, phát hiện ra Diệp Phàm vội vàng chạy tới, hơi cúi người xuống nhiệt tình kêu lên, thuận tay đưa tới một điếu xì gà Cu ba đặc biệt, kêu lên:

- A! Anh Diệp cũng tới à, cái này em mới có được, mời anh nếm thử, mặt hàng Cu ba chính tông.

Tiểu tử này đương nhiên đang diễn trò, đơn giản là muốn hiển lộ rõ ràng, tô đậm khả năng của Diệp Phàm .

- Chỉ có một điếu thôi sao, tôi còn có hai huynh đệ, cậu đừng keo kiệt vậy chứ.

Diệp Phàm nhả vòng khói trêu chọc nói.

- Anh là Lô Vỹ, anh là Trương Cường sao, lão Đại vẫn thường xuyên nhắc đến hai anh, nào, mời các anh nếm thử.

Tề Thiên hơi có vẻ đau lòng lại phát hai điếu, lần này trái lại đau lòng thật chứ không phải diễn trò.

Bởi vì loại thuốc này chỉ vẻn vẹn có mấy điếu, phát một điếu thì ít một điếu, vì Tề Thiên lập công cho nên Thiết Chiêm Hùng mới chia cho gã năm điếu.

- Đại ca, anh phải biết loại xì gà này là của thủ lĩnh Thiết đoạt được của thủ lĩnh Trấn lúc đi họp, nghe nói Chủ tịch nước Cuba khi tới thăm Hoa Hạ chúng ta đã đặc biệt tặng cho loại thuốc số một này, hút rất thơm ngon! Hàng cực phẩm đấy.

Tề Thiên nhỏ giọng nói.

- Ừ! Lai lịch cũng không đơn giản! Vậy tôi cũng phải xin thủ lĩnh Thiết mấy điếu.

Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói.

- Đừng! Anh Diệp, thật ra mấy điếu vừa rồi là phần của anh.

Tề Thiên cười gượng.

- Cái gì? Tiểu tử cậu đưa phần của tôi chia cho tôi, lợi hại thật! Giao chỗ còn lại ra đây.

Diệp Phàm thiếu chút nữa tức giận bể phổi.

Diệp Phàm thật sự bị Tề Thiên ám toán, bởi vì Thiết Chiêm Hùng cho Diệp Phàm giữ một hộp, năm điếu của Tề Thiên thật ra là bí mật cất giấu, mấy điếu thuốc chia hào phóng như vậy thật ra là hộp thuốc Thiết Chiêm Hùng kêu Tề Thiên tiện tay đưa tới cho Diệp Phàm, tiểu tử này lại dám…

- Còn dư lại hơn nửa hộp thôi.

Tề Thiên cười mờ ám quay đầu kêu lên với một quân nhân tùy tùng:

- Còn không đi lấy, ở trên xe ấy.

- Đây là giấy tờ, Lôi gia chủ, ông ký tên vào đây, hi vọng ông có thể quản lý tốt con trai mình, sau này đừng để xảy ra những chuyện như vậy, lần này may nhờ nhờ anh Diệp xin hộ.

Tuy nhiên vì Lôi Hoán Cường giao du với xã hội đen, cho nên cũng phải bị phạt 30 vạn, hình phạt một năm, tuy nhiên hoãn thi hành án, sau khi về nhà phải giám sát chặt chẽ, cứ cách một tháng phải tới cục Công an Thương Hải báo cáo.

Tề Thiên vênh váo hách dịch nói, sau khi gọi Lôi gia chủ vào phòng nghiêm chỉnh dạy dỗ một bữa, vểnh mông lên để lại nửa hộp xì gà vội vàng chạy trốn. Gã sợ Diệp Phàm tìm gã tính sổ thì phiền toái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện