- Sao hả, bổn viện này chính là một kỹ viện chính tông, tuy nhiên chỗ này không gọi là kỹ viện, mà phải gọi là Lưu tục viện mới đúng, ha ha ha…Mấy vị khách đến từ phương xa, có muốn bổn viện trưởng chọn mấy thiếu nữ ki-mô-nô Nhật Bản hầu hạ không, tuyệt đối là mặt hàng chính tông, không có bệnh lây qua đường sinh dục…
Những lời của Dương Tái Đình thật ra cũng không tạo nên chấn động lớn lao, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu.
Dưới viện còn có một mật thất, mấy người bọn họ đi xuống.
-Tái Đình, tình hình của Đoạn Đao Lưu như thế nào? Tôi muốn áp dụng kế hoạch sống mái, ông thấy có được không?
Diệp Phàm hỏi. Dù sao Dương Tái Đình cũng đã tiềm phục ở Nhật Bản mười mấy năm rồi, rất quen thuộc với tình hình ở đây.
-Diệp tiên sinh, mấy hôm trước Ichiro Miyamoto của Đoạn Đao Lưu và Ma Sinh Cửu Thái Lang của Y Hạ Ma Cung vừa đấu với nhau một trận. Song phương đều dẫn theo mấy tên thủ hạ, cuối cùng mấy tên thủ hạ bị thương, bản thân cũng chỉ bị một số vết thương ngoài da.
Hai tổ gia trưởng lão của bọn chúng cũng không quản những chuyện nhỏ nhặt này, có lẽ cho rằng chỉ là tiểu bối gây chuyện đánh nhau.
Cho nên, nếu như muốn cho bọn chúng sống mái với nhau có lẽ cần phải làm mạnh tay, tuy nhiên nếu làm quá mức, chỉ sợ bọn chúng điều tra sẽ hoài nghi đến Hoa Hạ chúng ta. Bởi vì Nhật Bản cũng có một tổ chức không khác gì tổ Đặc cần chúng ta tên là tổ Thần Đạo, độ bén nhạy với phương diện tình báo tuyệt đối không thua tổ chúng ta, nếu như khiến cho tổ Đặc cần hai nước phát sinh công kích quy mô lớn lẫn nhau thì phiền toái.
Kết quả này có lẽ hai quốc gia cũng không muốn nhìn thấy. Mặc dù giữa hai nước vẫn thường xuyên xảy ra xung đột nhỏ, tuy nhiên chỉ cần không quá mức hai nước cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở, chuyện này chính là vấn đề nắm bắt được mức độ.
Trưởng trạm Dương Tái Đình hơi có vẻ lo lắng.
-Sợ cóc khô gì! Lão tử thật muốn tận diệt tổ Thần Đạo. Hoa Hạ chúng ta là truyền nhân của rồng, bọn chúng là tiểu dân vùng thiếu văn minh cũng dám xưng thần đường, thần cái rắm!
Lang Phá Thiên lại có thể cùng Trương Cường chửi mắng.
- Được rồi, nhiệm vụ lần này là lên Y Hạ cứu người, không phải là tiêu diệt tổ Thần Đạo. Hơn nữa dựa vào mấy người chúng ta có thể tiêu diệt tổ Thần Đạo sao? Chuyện hoang đường lấy trứng chọi đá này làm sao làm được.
Diệp Phàm liếc nhìn hai nhân sĩ yêu nước nói:
-Tôi nghĩ nếu Ichiro Miyamoto và Ma Sinh Cửu Thái Lang đã tranh giành ca kỹ tên là Mỹ Sa Anh Tử, chúng ta cứ sử dụng một số thủ đoạn từ chỗ Mỹ Sa là được, chuyện này tốt nhất bắt đầu vào buổi tối, thời gian không chờ ai cả! Nếu như chờ hai trưởng lão của Y Hạ trở lại, kế hoạch của chúng ta căn bản không áp dụng được. Ba tên cao thủ, trong đó có một người còn là đại Ma sư cấp thất đoạn, dựa vào mấy người chúng ta còn chưa đủ làm đồ ăn cho bọn chúng.
-Được! Cứ làm như thế.
Lang Phá Thiên gật đầu nói.
Buổi tối!
Đoàn người đến thành phố Khang Nại của Nhật Bản, thành phố Khang Nại ở phía Bắc Nhật Bản, nhân khẩu trên trăm vạn, xây dựng trong một vùng núi hẻo lánh. Phòng ốc cổ xưa đan xen hỗn loạn với những tòa nhà cao tầng mới xây, cảm giác như ở một vùng ngoại quốc xa lạ.
Bởi vì chỉ có Diệp Phàm tương đối thuần thục quốc ngữ Nhật Bản, cho nên hành động đối với Mỹ Sa Anh Tử lần này do phó soái hắn tự mình đảm đương.
Lang Phá Thiên và Lạc Tuyết Phiêu Mai mặc dù nói tiếng Nhật Bản cũng tạm được, tuy nhiên bởi vì danh khí của Lang Phá Thiên quá lớn, Lạc Tuyết Phiêu Mai lại chỉ là người phối hợp giúp đỡ Đặc cần làm việc, cho nên sợ làm cho tổ chức Thần Đạo của chính quyền Nhật Bản chú ý.
Diệp Phàm thu khí cơ toàn thân lại, như một con mèo hoang giảo hoạt đi tới ‘Li Viên’. Bởi vì Mỹ Sa Anh Tử ở ‘Li Viên’.
‘Li Viên’ là một khu vực toàn biệt thự của các nhân vật nổi tiếng và nhà giàu cấp cao của thành phố Khang Nại.
Bên trong được thiết kế toàn là màu xanh cây cỏ, áp dụng hình thức lâm viên Tô Châu của Hoa Hạ chúng ta, kết hợp với phong cách đặc biệt của Nhật Bản tạo thành một nhất thể rất quái dị.
Diệp Phàm lục lọi đối chiếu bản đồ tìm đến phòng Anh Tử.
Hắn dùng đôi mắt chim ưng quan sát một lát, đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn thanh cao xa xăm truyền đến, khiến người ta như lạc bước vào chốn hoa cỏ ngập tràn.
Diệp Phàm phát hiện trong ngôi nhà dùng hàng rào cây rậm rạp bao quanh có một cô gái toàn thân mặc áo ki-mô-nô trắng đang gảy hồ cầm.
Khúc nhạc đó chính là khúc hát ‘Cao Sơn Lưu Thủy’ nổi tiếng của Hoa Hạ, loại đàn được dùng cũng là đàn cổ của Hoa Hạ chúng ta. Tiếng đàn như nước chảy mây trôi tựa như u linh xa xôi.
Hắn cẩn thận nhìn kỹ lại cô ta, hai hàng lông mày nhỏ nhắn tựa như hai hàng liễu non, khuôn mặt sáng bóng cảm giác vô cùng mịn màng.
Tướng mạo hơi thua so với Lan Điền Trúc, tuy nhiên trên người cô gái tràn ra vẻ dịu dàng của cô gái nước ngoài, làm cho trong sâu thẳm linh hồn Diệp Phàm không khỏi chấn động.
Từ tận đáy lòng không khỏi thở dài nói:
- Cô gái này có thể nói là một đóa u lan nơi sơn cốc.
Sau khi nghe xong một khúc, Diệp Phàm thản nhiên từ cái cây sau lưng vọt ra, vỗ nhẹ tay khen ngợi:
- Tiếng đàn như trên ngân hà rót vào nhân gian mênh mông, hay lắm! Chắc hẳn cô chính là Mỹ Sa Anh Tử tiểu thư.
-Anh là ai? Tại sao vô cớ xông vào phòng của tôi?
Mỹ Sa Anh Tử bị hù dọa một phen run rẩy đứng lên, khẩn trương nhìn chăm chú Diệp Phàm.
Tuy nhiên cô ta không cách nào thấy rõ mặt mũi Diệp Phàm, bởi vì Diệp Phàm mang trên người một chiếc áo choàng cánh dơi đặc biệt màu đen kiểu voan mỏng. Chiếc áo này thật sự rất tốt, mang trên đầu nhẹ như không có gì, tuyệt đối không cản tầm mắt, giống như da thịt của mình vậy .
Cho dù đánh nhau tốc độ cao cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tốc độ. Hơn nữa Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện chiếc áo choàng này giống như được chế tạo trực tiếp từ tơ tằm, thật là một bảo bối tốt. Có thể là thứ kỳ quái do tổ Khoa Năng trong tổ Đặc cần làm ra.
-Vào trong nhà nói chuyện.
Diệp Phàm khẽ cười.
-Thật xin lỗi, tôi không thích đưa người lạ vào nhà.
Mỹ Sa Anh Tử nhếch lông mày lạnh lùng nói.
-Mời anh rời đi lập tức, nếu không tôi phải gọi an ninh.
-Ha ha! Vậy sao? Tôi nghĩ tiểu thư Mỹ Sa Anh Tử là người thông minh. Tôi thích nhất là được làm bạn với người thông minh.
Diệp Phàm vẫn bình tĩnh khẽ cười buộc Anh
Tử vào phòng.
Sau khi vào nhà, Mỹ Sa Anh Tử trái lại rất bình tĩnh, còn chân thành tiếp đãi rót cho Diệp Phàm một chén trà xanh, khi cô ta khom lưng khe rãnh sâu thẳm giữa hai vú cũng lộ ra không chừa lại gì, không biết là cố ý hay vô ý, Diệp Phàm luôn cảm giác có hai ngọn núi hút hồn liên tục ngọ ngoậy trước mắt mình.
Hắn vội vàng cấp tốc hành khí một vòng, trong lòng mắng thầm:
-Vưu vật! Sâu dân mọt nước! Khó trách làm cho Ichiro Miyamoto và Ma Sinh Cửu Thái Lang phải ra tay, ngay cả lão tử cũng thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh. Ài! Mình hiện tại cuối cùng đã cảm nhận được tâm tình của Lữ Bố năm xưa.
- Không biết tiên sinh tìm tôi có chuyện gì? Tôi chỉ là một cô ca sĩ đáng thương kiếm sống bằng nghề ca hát.
Mỹ Sa Anh Tử dịu dàng cười nói, giọng nói như con rắn nhỏ uyển chuyển cứ muốn quấy nhiễu lòng người.
-A! Rất đơn giản, tôi muốn mời tiểu thư Anh Tử giúp cho một chuyện nhỏ, gọi điện thoại cho Ichiro Miyamoto và Ma Sinh Cửu Thái Lang thiếu gia, kêu bọn họ lập tức đến phòng cô, tôi nghĩ hai vị thiếu gia hẳn là vô cùng vui lòng.
Diệp Phàm mỉm cười kỳ quái.
-A! Tiên sinh muốn lợi dụng tôi dẫn dụ hai vị thiếu gia có phải hay không?
Mỹ Sa Anh Tử rất thông minh, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nháy mắt đã đoán được ý đồ bất lương của Diệp Phàm.
-Cô nương quả không đơn giản!
Diệp Phàm âm thầm hành khí nhìn chằm chằm vào Mỹ Sa Anh Tử, đôi mắt ưng và thuật xem tướng dung hợp lại với nhau quan sát một hồi, phát hiện trên người cô gái này giống như cũng có một số tia khí tức nội kình tràn ra.
Kể từ sau khi chân chính tiến vào thân thủ thất đoạn, Diệp Phàm phát hiện cho dù là võ giả Quốc thuật không kích thích nội kình, bản thân dựa vào đôi mắt ưng và thuật xem tướng bén nhạy cũng có thể cảm giác được trên người những người này có nội tức kình khí tràn ra, tuy nhiên cụ thể người này đạt đến tầng cảnh giới nào thì không cách nào suy đoán được.
Trên người Mỹ Sa Anh Tử tràn ra khí tức nội kình cũng không phải mãnh liệt, có lẽ đẳng cấp cũng không cao.
- Tôi có thể dẫn các anh tới Y Hạ Ma Cung.
Mỹ Sa Anh Tử nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt bất chợt long lanh nước mắt.
- Tôi chưa nói muốn tới Y Hạ Ma Cung, hình như cô nương không thích Y Hạ Ma Cung! Hơn nữa điều khiến tôi khó hiểu nhất là cô chỉ là một ca sĩ bình thường, làm sao lại biết Y Hạ Ma Cung, điểm này thật khiến người khác khó hiểu.
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm chấn động, đề phòng, hồ nghi liếc nhìn Mỹ Sa Anh Tử.
-Hừ! Y Hạ Ma Cung, tôi hận không thể uống máu của bọn chúng, ăn thịt bọn chúng, đáng tiếc tôi chỉ là một cô gái, công lực thấp, vô vọng báo thù.
Mỹ Sa Anh Tử nhún vai nghẹn ngào lên tiếng.
-Mẹ kiếp! Cô gái này có vấn đề, hỏi rõ ràng trước đã. Tu vi của cô ta thấp như vậy cũng không cần sợ.
Diệp Phàm thầm nghĩ , giọng nói bình thản hỏi:
-Cô nói chuyện của cô đi, tôi rất hiếu kì.
-Tôi vốn là con gái của tông chủ tiểu môn phái tên là Thần Phù Môn của thành phố Khang Nại, phụ thân là Đạo Điền Xuân Sơn, tôi theo họ mẹ. Năm ngoái, người của Y Hạ được tam trưởng lão Ma Sinh Nại Xuyên dẫn theo đột nhiên đến Thần Phù Môn ép hỏi gia phụ đưa ‘Thôn Nguyệt Biên Bức’ gì đó, gia phụ đương nhiên không đưa.
Cuối cùng đám người ma nhân máu tanh Y Hạ Ma Cung giết chết 30 người tộc Thần Phù Môn chúng tôi. Lúc ấy bởi vì tôi không ở nhà, còn có một nguyên nhân là tôi theo họ mẹ, cho nên không bị Y Hạ Ma Cung chú ý.
Chỉ nghe nói mẫu thân của tôi Mỹ Sa Lê Tử bị Y Hạ Ma Cung bắt đi, cuối cùng chỉ còn một mình tôi may mắn sống sót.
Gần đây tôi luôn tìm cách tiếp xúc với cháu trai của Tam trưởng lão Y Hạ, cũng chính là Ma Sinh Cửu Thái Lang, nửa năm trôi qua, tôi đã làm được bản đồ lộ tuyến cụ thể tiến vào Y Hạ Ma Cung. Nếu như tiên sinh…
Nói tới đây Mỹ Sa Anh Tử nhìn Diệp Phàm chằm chằm không nói.
-Ý của cô là muốn kêu tôi cứu mẫu thân của cô, tuy nhiên tôi được ích lợi gì?
Diệp Phàm giả bộ xem thường.
-Tôi có thể dẫn các anh đi vào con đường dẫn vào Y Hạ Ma Cung, tôi nghĩ, nếu như không có bản đồ của tôi dẫn dắt, các anh cũng không thể tìm được Y Hạ Ma Cung chân chính, thứ hai tôi co thế lấy ‘Thôn Nguyệt Biên Bức’ của Thần Phù Môn tặng cho các anh, điều kiện chính là cứu mẹ tôi.
Mỹ Sa Anh Tử giống như muốn ép Diệp Phàm, cuối cùng suy nghĩ một lát khuôn mặt lại buồn bã nói:
-Nếu như tiên sinh có thể cứu mẹ tôi ra, tôi nguyện ý suốt đời hầu hạ tiên sinh, làm một nữ ca sĩ, một vũ nữ diễn cho tiên sinh xem. Mỹ Sa Anh Tử này tuy nói không dám khoe khoang bản thân mình có thể so sánh với vũ sư đỉnh cao quốc tế, nhưng cũng có trình độ nhất lưu. Tôi nghĩ vừa rồi tài đánh đàn của tôi, tiên sinh hẳn đã nghe được một chút rồi.
-A! Hợp tác, cô không sợ tôi giết ngươi đoạt đồ đoạt phù sao? Như vậy không phải tôi càng bớt việc, cần gì phải bất chấp nguy hiểm đi cứu người?
Diệp Phàm liếc nhìn Mỹ Sa, cười nham hiểm.