Quan Thuật

Vật Tay


trước sau

- Chút tài mọn ư, anh Lý quá khiêm nhường rồi. Ngay cả “Kháo sơn hổ” Thế Hùng nổi tiếng vật tay trong huyện Ngư Dương cũng còn thua anh, gặp nhau còn phải chào một tiếng anh Lý đấy!

Người thanh niên vừa cùng vật tay với Lý Tuyên Thạch nhìn lướt qua bộ dạng trắng trẻo thư sinh của Diệp Phàm, hừ một tiếng.

- Ha hả! Không ngờ anh Lý lại có danh tiếng như vậy, “Kháo sơn hổ” vốn nổi tiếng cả huyện Ngư Dương mà. Hôm nay thằng em được mở rộng tầm mắt rồi.

Diệp Phàm khẽ mỉm cười khen một câu cho Lý Tuyên Thạch mát mặt. Thật ra hắn đâu biết tên “Kháo sơn hổ” đó là ai vì mới về huyện đã bị nhét vào thôn đập Thiên Thủy.

- Cậu Diệp quá khen, là người trong nhà tâng bốc nhau mà thôi, cũng đâu phải như vừa rồi Hoành Sơn nói, ha hả!

Lý Tuyên Thạch tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng trong lòng cũng hết sức thoải mái.

- Ai nói đấy! anh Tuyên Thạch là ai chứ. Tổ trưởng Diệp, không phải em xem thường người thành phố, nhưng chân tay gầy yếu như vậy, anh Tuyên Thạch quét một cái là một lúc ngã luôn cả 10 người ấy chứ.

Lý Hoành Sơn lại càng đắc ý khoác loác.

- Ha hả! Phải không? Vậy chúng ta vật một lần đi.

Diệp Phàm chợt động, nếu như quả thực nhà họ Lý trước kia theo nghiệp võ thì dựa võ lực là có thể thu phục rồi.

- Anh......

Lý Hoành Sơn ngẩn ra, miệng há hốc có thể nhét được cả quả đấm. Ngay sau đó mấy thanh niên khỏe mạnh họ Lý đều cười toáng lên vẻ coi thường. Lý Tuyên Thạch thì không cười mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm đến mức khó chịu, chắc là muốn cười nhưng cảm thấy mất lịch sự.

- Cậu Diệp, bỏ đi! Dân quê không hiểu quy củ, lỡ ra bị trật tay thì không hay.

Lý Tuyên Thạch nói rất chân thành.

- Không có chuyện gì! Nếu cậu Hoành Sơn đây có thể thắng tôi thì tôi sẽ bao cả đám một chầu rượu thịt.

Diệp Phàm thản nhiên.

Ánh mắt tộc trưởng Lý Viêm Đình đang nhàn nhã uống trà chợt lóe lên, thầm nghĩ ” Người thanh niên này chắc phải có thực lực, nếu không chẳng ngu đến nỗi tự mình rước lấy nhục nhã, tuy nhiên muốn đấu với Hoành Sơn thì đúng là như vậy, họ Lý ta đâu phải là hạng hèn yếu.”

Lão cũng hứng thú muốn xem Diệp Phàm thế nào liền cười ha hả:

- Tốt! Người nhà họ Lý chúng ta rất hào sảng. Ông cậy già ra mặt làm công chứng viên nhé?

- Có tộc trưởng Lý làm công chứng viên thì còn gì bằng nữa.

Diệp Phàm nói.

- Đến đây nào người anh em, cẩn thận bị trật tay đừng trách tôi nhé!.

Lý Hoành Sơn lắc lắc cánh tay, căn bản không coi Diệp Phàm vào mắt.

- Ha hả a! Bắt đầu đi! Tuy nhiên nếu tôi may mắn thắng được thì Hoành Sơn phải gọi tôi là anh Diệp, lúc ấy đừng bảo lớn tuổi hơn nên không thể nhé.

Diệp Phàm vẫn mỉm cười khiến Lý Tuyên Thạch hơi nghi ngờ.

- Tốt!

Lý Hoành Sơn thiếu chút nữa thì nghẹn chết

- Nếu như anh có thể thắng tôi thì tôi sẽ gọi ba lần anh Diệp, tuyệt không sai lời.

Gã gần như rống lên.

Diệp Phàm đưa tay ra rồi hai người bắt đầu triền đấu. Lý Hoành Sơn vừa ra tay thì lập tức dồn hết sức lực đè xuống muốn đánh phủ đầu, nếu là người bình thường đã sớm kêu đau rồi, bởi vì Lý Hoành Sơn đã luyện tập hơn 10 năm, nghe nói bóp một cái là có thể vỡ nát một củ khoai lang to, được người trong thôn gọi là ưng chưởng.

Diệp Phàm khẽ vận thuật dưỡng sinh thuật, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng. Qua một lát, mặt mày Lý Hoành Sơn đã đỏ ửng mà tay Diệp Phàm vẫn như mọc rễ vậy, muốn di động một chút cũng là khó khăn.

Lúc này mấy người họ Lý cười giễu lúc trước cũng không cười nổi, đừng xem Lý Hoành Sơn mới chừng 21, gã chính là cao thủ trẻ tuổi số hai của nhà họ Lý sau Lý Tuyên Thạch. Tuy nhiên mọi người vẫn đang có ảo tưởng Lý Hoành Sơn cố ý nhường cho Diệp Phàm.

Dù sao người ta là cán bộ từ thị trấn Lâm Tuyền tới, nghe nói còn là cấp Trưởng ban. Nếu để cho phát lực làm hắn mất mặt thì Lý Tuyên Thạch và tộc trưởng Lý Viêm Đình cũng khó xử, bọn họ đâu biết Lý Hoành Sơn đã dùng hết sức, đâu phải là chơi đùa.

- Bạo kính xuất!

Lý Hoành Sơn thấy vật lâu như vậy mà không được gì cảm thấy
rất mất mặt, rốt cục không nhịn được hét lớn một tiếng sử ra môn công phu tụ lực lợi hại nhất của nhà họ Lý ”Bạo kính công”.

Nghe nói công phu này thi triển ra thì có thể dồn kình khí toàn thân tụ vào một chỗ, giống như nước lũ vỡ đê tràn ra. Tuy nhiên sau khi sử ra thì thân thể trong vòng nửa tháng cũng sẽ mềm nhũn vô lực.

Đây chính là tác dụng phụ do tiêu hao thể lực quá mức tạo thành.

Diệp Phàm cũng cảm giác sức lực trên tay Lý Hoành Sơn đột nhiên gia tăng, cánh tay hắn chưa kịp phòng bị nên bị đề xuống dưới, làm cho hội đồng đại biểu nhân dân nhà họ Lý đều trầm trồ khen ngợi Lý Hoành Sơn bây giờ mói thể hiện chân bản lĩnh, lúc nãy là đùa giỡn với tổ trưởng Diệp mà thôi.

- Ha ha ha! Trở lại nào!

Diệp Phàm giả bộ rất cố gắng, ngay cả mồ hôi cũng toát ra, hô lên một tiếng rồi lật cổ tay không chút lưu tình đột nhiên dùng tầng thứ ba của thuật dưỡng sinh đánh ra.

- Bạch!

Cánh tay của Lý Hoành Sơn bị đè chặt xuống mặt bàn đá, toàn bộ đám nhà họ Lý ngây người. Lý Viêm Đình trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ tổ trưởng Diệp hóa ra là một cao thủ nội gia.

- Anh Diệp, Hoành Sơn nhận thua rồi, nhưng nếu như anh có thể vật được anh Tuyên Thạch thì tôi thật sự tâm phục, sau này chính là thằng em của anh rồi, anh có dám thử không?

Lý Hoành Sơn dứt khoát nhận thua, kêu một tiếng anh Diệp. Tuy nhiên thằng ranh này cũng vô cùng giảo hoạt, chuyển ngay mồi lửa sang cho Lý Tuyên Thạch .

Đương nhiên, người nhà họ Lý cảm thấy bị Diệp Phàm thắng là chuyện hết sức mất mặt. Hơn nữa bọn họ cho là Diệp Phàm ăn may, vì thế đều nhìn vào Lý Tuyên Thạch, hi vọng gã có thể đứng ra áp đảo Diệp Phàm, đoạt lại thể diện.

- Hoành Sơn, không được vô lễ. Thua thì thua, phải có dũng khí. Người nhà họ Lý nâng lên được mà cũng đặt xuống được, quyết không để người khác xem thường, cậu Diệp nói đúng không?

Lý Tuyên Thạch dù sao cũng là trưởng thành nên đưa đẩy rất khéo, nếu như Diệp Phàm không ứng chiến chính là yếu thế, nói rõ là nhận thua.

- Ha ha ha! Anh Lý muốn thử thì thử thôi. Tuy nhiên phải thay đổi hình thức đánh cuộc rồi! Dù sao cũng phải làm lớn chút. Nếu như thằng em may mắn thắng vậy thì xin lỗi rồi, tuy anh Lý lớn tuổi hơn nhưng vẫn phải gọi em là anh Diệp, còn chuyện bầu chủ tịch thôn anh Lý phải toàn lực hỗ trợ em. Đương nhiên, nếu như em thua thì cũng sẽ dốc sức giúp họ Lý trong cuộc bầu cử. Có tộc trưởng Lý làm công chứng viên, anh Lý có dám thử không?

Diệp Phàm cũng suy đoán là gần đây ba nhà Diệp, Lý, Ngô đều đã có hành động, mỗi ngày đều phát sinh vài chuyện như vậy, đoán chừng là có người ba họ đứng sau giở trò.

Nếu như tiếp tục như vậy thì e cuộc bầu cử chưa diễn ra thì đã có đổ máu. Nếu có thể thắng lợi lần này thì đúng là quá tốt, bằng không thì chắc mình cũng phải cuốn gói khỏi đập Thiên Thủy rồi.

- Vật lộn đọ sức!

Chính là ý muốn của Diệp Phàm lúc này.

Lý Tuyên Thạch có chút do dự, đây không phải là bản ý của gã mà phải xem ý tộc trưởng Lý Viêm Đình. Đây là chuyện liên quan đến cả dòng tộc, tuy nhiên Lý Tuyên Thạch rất có tự tin với bản thân mình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện