Tên này đúng là cuồng vọng, ngay cả trung bình tấn cũng không thèm đứng, đứng thẳng ở đó thách thức:
- Đến đây đi, Diệp tiên sinh, quả đấm của tôi cũng tương đối cứng rắn, nếu trúng phải làm xương cốt nào gãy thì tôi không đồng ý trả tiền thuốc đâu.
- Ha ha, không cần phải lo lắng, tôi lại lo lắng phải trả tiền thuốc cho anh. Quan viên đại lục chúng tôi tiền lương rất thấp, nghe nói viện phí Hồng Kông rất đắt, lúc đó tôi vỗ mông rời đi, chuyện gì cũng không quản, chuẩn bị xong chưa? Tới.
Diệp Phàm thản nhiên.
- Không sao, các anh cứ tỷ thí, tiền trị thương chúng tôi chịu.
Đinh Tằng Thiên thúc dục, dường như sốt ruột, hai người nói qua nói lại một hồi vẫn chưa ra tay, bản thân mình tùy thời vẫn ở trong nguy hiểm.
- Không biết sống chế.
Đội trưởng Vệ Đông nheo mắt dường như không muốn nhìn thấy thảm trạng Diệp Phàm bị gãy xương tay .
Diệp Phàm một quyền nhẹ nhàng huơ ra, làm cho Thái Đông Quyền và Đinh Tằng Thiên trong lòng đều vô cùng thất vọng, thầm nghĩ, “ Xem ra là nói khoác rồi, Tề Thiên làm sao đề cử một tên ngu ngốc như vậy. Bộ dạng này cũng đòi cương ngạnh với tinh anh của đội Phi Hổ, ai! Phải chịu tiền chữa thương rồi.”
Chu Thiết Đông lại càng buông lỏng, cười lạnh nhạt Đội trưởng Vệ Đông đột nhiên mở trừng mắt, y không nhìn ra thực lực của Diệp Phàm, chỉ cảm thấy hơi quỷ dị, nếu như là một người ngu ngốc thì làm sao hai phú ông lại nói hắn là cao nhân, chẳng lẽ chuyện này còn có huyền cơ.
- Bịch.
Một tiếng động lớn vang lên, mấy người ở hiện trường như hóa đá, Chu Thiết Đông la lên một tiếng rồi bay vọt ra ngoài như biểu diễn rồi rớt bịch vào đống cát cách đó hơn năm thước.
Y gắng gượng đứng lên, đầu tóc phủ đầy cát, nhăn nhó vì đau đớn.
- Cao nhân!
Trong lòng đội trưởng Vệ toát ra hai chữ, vẻ mặt hoảng hốt.
- Đội trưởng Chu không sao chứ, tôi hơi quá tay.
Diệp Phàm đi tới đỡ Chu Thiết Đông dậy hỏi vẻ chân thành, không hề có ý chế giễu.
- Không có chuyện gì! Tôi phục rồi.
Chu Thiết Đông cũng không tức giận, phun mấy hạt cát trong miệng ra, lau mặt một cái, cặp mắt lóe lên nhìn Diệp Phàm, không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Phàm có chút sợ hãi, thầm nghĩ, “ Ánh mắt tiểu tử này rất giống Tề Thiên lúc trước, chẳng lẽ y cũng có ý định bái sư, thế thì đại phiền toái. Lão tử cũng không muốn thu thêm một đồ đệ nữa, một Tề Thiên đã đủ đau đầu rồi.”
Thật ra thì Chu Thiết Đông lẽ ra cũng không thảm hại như vậy, thực lực y cũng là tam đoạn trung giai, vừa rồi vì khinh địch nên ngay cả trung bình tấn cũng không đứng, nguyên nhân khác là gặp phải loại siêu cao thủ thất đoạn như Diệp Phàm, cảnh giới quá khác biệt.
- Nếu không đưa tới thì lão tử sẽ cho nổ, , cùng lắm toàn bộ chết chung.
Lúc này trong Đế Uy sơn trang vọng ra tiếng la hét của Phi Thiên Ngô Công.
Theo tiếng la hét của y vang lên một tiếng súng, không lâu lại nghe bịch một tiếng rồi một vật giống như hình người bị vứt ra ngoài.
Mọi người nhìn lại thì đúng là một người, tuy nhiên trước ngực đầm đìa máu.
- Phi Thiên Ngô Công, không cho anh làm bị thương người nữa, chúng tôi đã liên lạc với Đinh Trác Thiên tiên sinh, “Lạc bảo tiễn” đang ở trên đường, không lâu nữa sẽ đến, anh chờ đi.
. Đội trưởng Vệ Đông vội vàng dùng loa cầm tay gọi vào.
- Cho thêm các ngươi mười phút, nếu không bay ra sẽ là một cánh tay của Đinh Xuân Thu, tiếp đó là chân, đùi.
Phi Thiên Ngô Công nói tiếp làm mọi người kinh đảm.
- Trong vòng mười phút nữa không được đả thương người nào.
Vệ Đông đáp ứng điều kiện của Phi Thiên Ngô Công, nhíu mày lo âu.
- Đinh tiên sinh, “Lạc bảo tiễn” của nhà anh có đem đến không, tôi thấy không lấy ra không được, anh nói xem đây là chuyện gì. Vệ Đông nhìn chằm chằm vào Đinh Tằng Thiên vẻ bất mãn.
Chắc là y đoán Đinh Tằng Thiên chắc là coi trọng vật gì đó tên là “Lạc bảo tiễn” đến nỗi ngay cả mạng con trai mình cũng không cần.
- Ai! Lập tức tới ngay rồi. Đội trưởng Vệ, không phải là Đinh Tằng Thiên tôi hẹp hòi coi tiền như mạng, “Lạc bảo tiễn” chỉ là một chuỗi hạt nhìn qua giống như tiền, hơn nữa từng viên to bằng ngón tay, niên đại rất xưa, chắc là đồ cổ.
Nếu như cầm đi bán đấu giá chắc cũng đáng không được bao nhiêu tiền, tuyệt sẽ không vượt qua 50 vạn, bởi vì tôi đã từng cầm đi giám định ở nhà bán đấu giá họ bảo vậy, chỉ là 50 vạn đáng để cho Đinh Tằng Thiên tôi tiếc ư. Chỉ là ông nội tôi rất thích vật này, thậm chí có thể nói là si mê.
Từ trước đến giờ vẫn mang nơi tay như đồ trang sức .
Đương nhiên, nguyên nhân vì sao thì Đinh gia chúng ta đều rất mơ hồ, sau khi ông nội tôi qua đời rồi thì đem nó làm vật bồi táng nên nó vẫn ở trong mộ.
Đinh Tằng Thiên kể lại ngọn nghành.
- A!
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, cảm giác quái dị vì vật mà Phi Thiên Ngô Công đòi chỉ là một vật tùy táng.
- Lạc Vũ Tiễn này chắc chắn là có lai lịch, nếu không Phi Thiên Ngô Công cứ một mực đòi nó?
Thái Đông Quyền không nhịn được hỏi.
- Nói ra thì là ân oán mấy đời để lại, Lạc Vũ Tiễn nghe nói là tổ tiên của tôi mua được từ một kẻ đào trộm mộ chỉ mấy lượng
bạc, cũng không đắt. Từ đó đến nay cũng không có chuyện gì, ai ngờ hôm nay nó lại mang đến tai họa lớn như vậy.
Tôi hoài nghi kẻ xưng là Phi Thiên Ngô Công là đời sau của kẻ trộm mộ hoặc là gì đó, thật sự làm tôi khó hiểu. Có lẽ chỉ có kẻ kia mới biết được, ai.
Đinh Tằng Thiên thở dài, nốt ruồi đỏ bên miệng rung rung .
Mấy phút sao có một người chạy đến thở hổn hển cầm theo một chiếc hộp gỗ.
Diệp Phàm nhận lấy mở ra thì thấy đúng là giống như một chuỗi vòng tay, từng viên tròn tròn lớn chừng đầu bút, ở giữa có một lỗ hổng, phía trên điêu khắc rất nhiều đồ hình quái dị giống như quỷ phù của mấy đạo sĩ.
- Đây chính là Lạc Bảo Tiễn?
Diệp Phàm hỏi, tiện tay nhặt lên cảm giác tương đối nặng, nếu như đúc bằng đồng chắc không nặng như vậy.
Hắn bất giác giật mình, dùng đôi mắt ưng để xem xét cẩn thận thì kinh hãi, “ Không phải là đúc bằng đồng mà giống như là bằng xương mài thành, xương sao lại nặng như vậy, chẳng lẽ là hóa thạch đời xưa?”
Có khả năng, chẳng lẽ lại có công dụng như phi đạo của mình dùng để làm ám khí, nhờ lực ly tâm nên bay xa hơn cả Tiểu Lý đao . Hắn thầm nghĩ rồi hành khí dồn một tia nội kình vào Lạc Bảo Tiễn thì thấy nó hình như sáng lên.
- Quả nhiên có chút lai lịch, nhất định là phải lấy vào tay mới được.
Diệp Phàm thầm suy nghĩ, quay sang nói với Đinh Tằng Thiên:
- Lạc Bảo Tiễn đúng là có phong vị cổ. Đinh tiên sinh, vào trong này nói chuyện đi.
- Diệp tiên sinh, anh cứ nói.
Đinh Tằng Thiên vì muốn con trai đi cứu Diệp Phàm nên mặc dù có là tỷ phú nhưng cũng phải cúi thấp người để cầu xin.
- Cứu lệnh công tử có thể, 200 vạn thù lao tôi tin tưởng hai nhà có thể xuất ra, 100 vạn kia của Đinh gia tôi cũng có thể không cầm nhưng phải lấy Lạc Bảo Tiễn. Tôi biết làm vậy hơi quá đáng nhưng thực tâm tôi rất thích vật này, Đinh tiên sinh có thể bỏ thứ mình yêu thích không.
Diệp Phàm cười nhẹ.
Đinh Tằng Thiên nghĩ đây là vật mà ông nội y yêu thích, lại từ trong mộ đào lên, nếu để cho Diệp Phàm cầm đi có vẻ hơi bất hiếu. Tuy nhiên nghĩ đến mạng của con trai đang còn nằm trong tay kẻ bắt cóc, lại thấy Lạc Bảo Tiễn vừa gây tai họa, nói rõ nó là vật bất tường, đưa cho người khác thì tốt hơn nếu không để đó nó lại gây ra chuyện gì thì phiền toái.
Còn có một nguyên nhân, vị thiếu niên họ Diệp này thân thủ đúng là rất cao, nếu như không cho làm hắn mất hứng, trong lúc cứu người có thể không toàn lực thì mạng nhỏ của con trai mình khó giữ rồi.
- Được! Nếu như Diệp tiên sinh có thể thành công cứu được Xuân Thu thì tôi sẽ tặng cái vòng tay này cho anh, hơn nữa còn trả tiền thù lao không ít. Lạc Bảo Tiễn thật ra cũng không phải là vật đáng giá gì.
Đinh Tằng Thiên thận trọng gật đầu.
Diệp Phàm cầm lấy cái hộp đi vào trong trang viên.
- Chậm đã!
Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng sắc lạnh rồi có một thanh dao găm được ném ra, hô:
- Dùng thanh dao găm này rạch vào tay trái của ngươi, nếu chưa thấy máu thì đừng đừng trách ta không khách khí.
- Mẹ kiếp! Phi Thiên Ngô Công thật đúng là hung tàn, như vậy vẫn chưa yên tâm, còn muốn tự mình hại mình trước, hoàn toàn ngăn chặn uy hiếp đối với y.
Diệp Phàm thầm mắng, hô:- Cái này không thể được! Tay nếu như bị đâm bị thương thì tôi không thể cầm cái hộp được?
- Ta bất kể, ta đếm từ một đến mười, nếu như không làm theo lời ta thì đừng trách súng trong tay ta không nhận người, hừ!
Phi Thiên Ngô Công lạnh lùng.
- 1 ,2,3,4…
Vệ Đông và người của Đinh gia, Thái gia nghe vậy đều khẩn trương, đều thầm mắng Phi Thiên Ngô Công đồng thời lo lắng cho Diệp Phàm, tay bị cắt rồi thì làm sao cứu người, có bản lĩnh cũng không thể thi triển.
- Tôi rạch!
Diệp Phàm hô, cầm thanh dao găm đưa tay trái lên rạch một đường, sau đó đưa lên thì thấy cổ tay đầy máu. Diệp Phàm đau đến run rẩy, dĩ nhiên là giả vờ vì hắn ra tay rất có phân lượng, chỉ rạch chút ngoài da rồi ép máu ra, tuy nhiên cũng có đau.
- Hừ! Đi vào!
Phi Thiên Ngô Công tương đối hài lòng.