Quan Thuật

Khó Cả Đôi Đường


trước sau

- Không có, buổi tối tôi cùng bạn học uống rượu, sau đó trở về nhà, sau đó cô Tào mời tôi đến nói chuyện một chút, tuy nhiên không lâu sau cô cũng đi rồi.

Một lát sau thấy nhân viên phục vụ Bát Bảo tên là Bì Cổ chạy vào, hô hoán, theo sau là Mâu Cương và đồng bọn tiến vào, ngay trước mặt tôi muốn đánh, bắt người.

Tôi không có cách nào cả, không thể giương mắt nhìn Bì Cổ bị làm nhục, như vậy tôi làm sao là một người đàn ông chứ?

Diệp Phàm điềm tĩnh nói hết mọi việc, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Xương Hải một cái.

Sau đó nói thêm:

- Tôi tin Bí thư cũng hiểu rõ cách đối nhân xử thế của tôi, để bắt tên sát nhân tôi ngay cả tính mạng cũng không để ý, chẳng lẽ lại ở tửu lầu đùa giỡn với một cô nàng nông thôn sao? Như vậy thì thật không biết thưởng thức. Vừa rồi Bì Cổ cãi lại, đổi trắng thay đen, tôi cuối cùng xem như đã hiểu, có thể cô ta đã cùng Mâu Cương thương lượng trước đó.

- Anh có khúc mắc gì với Mâu Cương không?

Lý Xương Hải mặt không chút thay đổi, cũng không biểu hiện thái độ thế nào, hỏi.

“Xem ra Lý Xương Hải không hoàn toàn tin lời nói của mình, cũng khó trách anh ta”. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng. Nói:

- Vâng, Mâu Cương và Hứa Thông là cùng hội, chúng tôi vốn đều là bạn học ở trường Đảng, một lớp. Trước kia vì có chút khúc mắc nên có chút không thoải mái, hơn nữa lần trước tuyển lớp trưởng, Hứa Thông không được chọn, cho nên, phỏng chừng muốn gây sự.

- Hứa Thông, Hứa Thông là ai?

Lý Xương Hải hỏi đến cùng

- Con trai Bí thư tỉnh thành Hứa Vạn Sơn, tuy nhiên chuyện lần này không thấy anh ta ra mặt, dự đoán là giấu mặt ở phía sau, Mâu Cương và Bì Cổ có thể là một quân cờ trong tay anh ta.

Diệp Phàm phân tích nói.

- Việc này thật đúng là không dễ dàng xử lý, cho dù anh là bị vu cáo hãm hại, nhưng hiện tại nhân chứng Bì Cổ đảo ngược đen trắng, anh tạm thời lại không tìm ra căn cứ chính xác khác, mọi chứng cứ đối với anh đều tương đối bất lợi. Nếu anh không thể đưa ra căn cứ xác thực, có thể anh tạm thời sẽ phải gánh tội danh là người bị tình nghi phạm tội.

Vừa rồi đồng chí của phân cục đã kiểm tra thương tật, ba người bị đánh gẫy chân, Mâu Cương bị anh đánh rớt hai răng cửa, theo luật pháp là cấu thành phạm tội gây thương tích.

Hai trán Lý Xương Hải nhíu lại, cảm giác rất khó giải quyết.

Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói thêm:

- Hơn nữa, Mâu Cương cũng không phải người đơn giản, chính anh ta cũng là trưởng phòng tổng hợp thuộc cơ quan điều tra của sở công an tỉnh, bố anh ta Mâu Tư thành cũng là người có thân thế, là chủ nhiệm phòng đôn đốc Tỉnh ủy tỉnh chúng ta.

Anh đã hoài nghi việc này do Hứa Thông là chủ mưu gây lên, dự đoán Hứa Thông kia được một đám người luôn luôn chú ý.

Bí thư Hứa là số một ở tỉnh thành, ông ta sẽ không quản những việc nhỏ này. Chỉ có điều Hứa Thông gây rối, việc này tương đối khó giải quyết

Tuy nhiên anh yên tâm, tôi sẽ đích thân điều tra rõ việc này, nếu anh thật sự là thấy việc nghĩa thì làm thì chúng tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.

Tuy nhiên, trước khi điều tra rõ vụ án, anh hiện tại vẫn là kẻ tình nghi, tạm thời có thể anh phải chịu oan ức vài ngày mà ở lại phân cục thành Đông.

- Điều này không thể được. Ba ngày nữa ban huấn luyện của chúng tôi sẽ kết thúc, nếu bị các anh giữ ở đây, tôi sẽ không thể tốt nghiệp. Hậu quả của việc này Bí thư Lý hiểu rất rõ, đặc biệt đối với một cán bộ mà nói.

Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu.

- Như vậy đi, nếu anh có thệ tìm được một nhân vật có tiếng tăm ở Thủy Châu bảo lãnh cho, chúng tôi có thể cho anh trở về học trước, nhưng anh phải có mặt bất cứ lúc nào điều tra lấy chứng cứ.

Lý Xương Hải có vẻ thật sự muốn giúp Diệp Phàm, thực ra không hẳn như vậy, trong lòng Lý Xương Hải có tính toán khác.

Hứa Thông nếu là con trai Hứa Vạn Sơn, Hứa Vạn Sơn là người cứng rắn, mạnh mẽ ở vùng này, vẫn đi theo chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm.

Lần này Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương vẫn muốn mỉa mai Hứa Vạn Sơn, lần trước nhờ Lý Xương Hải phá án, mới lấy chức chủ nhiệm ủy ban chính trị Pháp luật thành phố Thủy Châu Đặng Kiến Quân gán cho Lý Xương Hải.

Đây chỉ là một việc nho nhỏ để dằn mặt Hứa Vạn Sơn. Nếu chuyện lần này có thể mượn tay Diệp Phàm, làm lòi ra con trai Hứa Vạn Sơn, Hứa Thông, vậy càng được lợi.

Cho nên vừa nghe thấy Diệp Phàm nhắc tới Hứa Thông đứng sau, Lý Xương Hải giật mình, nhận thức rõ đây là một cơ hội tốt, cho nên quyết định giúp Diệp Phàm một tay.

Nếu như thả Diệp Phàm ra, phỏng chừng Hứa Thông sẽ không chịu nổi mà nhảy ra chỉ trích, nếu làm ầm ĩ cuối cùng có thể dẫn Hứa Vạn Sơn nhảy ra thì càng tốt. Hứa Thông không thể không có tật xấu, chỉ có điều một mình Lý Xương Hải cũng không xuống tay được tốt thôi.

Lời nói của Lý Xương Hải cũng khiến Diệp Phàm thầm cảnh giác, suy nghĩ :“Lý Xương Hải trả lời rất thẳng thắn, bằng lòng mạo hiểm bị Hứa Vạn Sơn chỉ trích để ra mặt, rõ ràng biết mình là người bị tình nghi vẫn thả mình ra, chẳng nhẽ anh không sợ lạc mất người sao?”

Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới Thiết Chiêm Hùng trước kia giảng thế cục ở tỉnh có nói một chút, cảm thấy lần này mình có bị Lý Xương Hải lợi dụng hay không, trở thành một quân cờ đấu tranh anh dũng.

Tuy nhiên Diệp Phàm cũng là bất đắc dĩ, chẳng nhẽ không ra ngoài, điều này tuyệt đối không được. Nếu ngày mai trường học biết mình là người bị tình nghi, còn là phạm tội chưa đạt nữa.

Thì có lẽ mình cực kỳ đen đủi, cho nên, có thể qua một cửa trước thì qua một cửa, mặc dù làm một quân cờ cũng phải lập tức đi trước.

Hơn nữa, lần này có thể mượn tay Lý Xương Hải giáo huấn Mâu Cương và Hứa Thông một chút cũng là thu hoạch tốt, dù sao thời buổi này, muốn thu hoạch được cũng phải trả giá, không có bánh từ trên trời rơi xuống..

Làm quân cờ cũng có lợi, ít nhất có thể cắn trước một số người. Lý Xương Hải phải lợi dụng mình, mình làm sao không cần Lý Xương Hải gạt bỏ thế lực phía sau anh ta, gạt bỏ phiền toái.

- Được, tìm người có danh tiếng không khó.

Diệp Phàm thuận miệng đáp, nghĩ đến những người có danh tiếng ở Thủy Châu mà hắn biết, Tề Chấn Đào chắc chắn không được, việc này quá mất mặt, hơn nữa tôn thần này cũng quá lớn, ảnh hưởng quá xấu.

Tống gia cũng không được, người ta không thừa cơ nước đục thả câu là tốt lắm rồi. Tiếp theo Ngư Thái cũng vậy, đám người Tào Dũng phân lượng quá nhẹ, không là người có tiếng tăm. ở tiểu cục cấp tỉnh Quan Nhất Khuông, Nhất Khuông không coi là cái gì.


Hồ Thế Lâm làm nghề giấy Thái Hưng ở Châu Thủy là một danh nhân, chỉ có điều trong lòng Diệp Phàm hổ thẹn, con của anh ta gặp chuyện tới bây giờ còn chưa giải quyết được, hiện tại đi làm phiền anh ta, da mặt hắn có dày cũng không làm được.

Suy tính trước sau, chỉ thấy giáo sư của mình, giáo sư Lan Cơ Văn là tương đối tốt, ông ta là phó hiệu trưởng đại học Hải Giang, đường đường là cán bộ cấp Giám đốc sở, hơn nữa ở trong trường cũng là người giữ bí mật, sẽ không làm cho dư luận xôn xao, nếu có lời nói của ông ta bảo đảm chắc chắn là được. Tuy nhiên, không biết giáo sư Lan Cơ Văn có lo ngại hay không thôi.

Diệp Phàm có chút không yên tâm liền gọi điện thoại cho Lan Cơ Văn, cũng giải thích rõ nguyên nhân. Không ngờ được phó hiệu trưởng Lan đồng ý ngay, chưa đến mười lăm phút, phó hiệu trưởng Lan đã tự mình tới phân cục Đông Thành.

Có người có tiếng tăm ở Thủy Châu là người đảm bảo, Diệp Phàm đương nhiên có thể đi ra, chỉ có điều việc này bản thân bị tình nghi, ngay lập tức cũng khó có thể tiêu trừ.

Mâu Cương đương nhiên thiếu chút nữa nổi khùng, nhưng không có cách nào khác, chỉ có điều trừng mắt căm giận nhìn Diệp Phàm lên xe, quát:

- Họ Diệp, chờ xem!

- Ha ha, anh Mâu, tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chiêu. Tuy nhiên, lần sau anh nên dùng răng giả.

Diệp Phàm thản nhiên cười, liếc mắt qua một bên nhìn Bì Cổ một cái, cười nói:

- Cô Bì, ăn ở phải có lương tâm, bằng không, sẽ gặp báo ứng, hừ.

- Tôi… Tôi…

Bì Cổ dường như có lời khó nói, bị Diệp Phàm cười, trong lòng thấy sợ hãi, vội vã rút về phía sau Mâu Cương, không dám ngẩng đầu.

- Giáo sư, chuyện lần này đã phiền đến thầy, ôi…

Diệp Phàm ngượng ngùng nói.

- Tôi tin tưởng cậu, một người bất chấp mạng sống đuổi bắt kẻ phạm tội, hơn nữa cậu vì đập nước Thiên Thủy tạo phúc cho người, tuyệt đối sẽ không làm việc này. Tuy nhiên, cậu phải nắm chắc sẽ rửa sạch tội cho chính mình, bằng không, việc này sẽ rất phiền toái.

Lan Cơ Văn thở dài, rất hòa nhã.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn giáo sư. Ơn nghĩa này tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng

Diệp Phàm gật gật đầu, trong mắt phun ra sát khí.

- Ông Trần, ông lập tức tiếp cận một người cho tôi…

Diệp Phàm đem chuyện Mâu Cương nói một lần cho Trần Khiếu Thiên. Sau khi gác điện thoại lại trực tiếp gọi điện cho Phương Viên, bảo anh ta theo dõi Hứa Thông và Thẩm Khai. Lần này vì đối phó với Mâu Cương, ngay cả người cổ hủ Trần Khiếu Thiên đều cũng bị Diệp Phàm kêu ra.

Ngẫm nghĩ lại một chút lại gọi cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Hạ Hải Vĩ, với vẻ mặt thản nhiên cười nói

- Anh Vĩ, anh chuyển tới Đức Bình chưa?

- Còn chưa có quyết định xuống dưới, tuy nhiên, may mà có ông em, tên này muốn được đi vào. Phỏng chừng còn phải đợi một thời gian. Ban tổ chức cán bộ đòi hỏi tuyển chân chính, quá trình này tương đối phức tạp, hi vọng không có gì thay đổi, ôi…

Hạ Hải Vĩ thở dài, vừa cười vừa nói:

- Lần này thật đúng là con mẹ nó thoải mái, trước kia báo vài lần đều cấp tên Tiếu Duệ Phong tìm chút cớ xuống dưới. Lần này, ha ha ha…

- Như thế nào nữa, nói nghe đi, để thằng em tôi cũng vui vẻ một chút.

Diệp Phàm cũng đoán được một ít tin tức.

- Ở bộ máy Đảng ủy tỉnh, Bí thư Lý Xương Hải tự mình điểm của tôi, nói ra tên, Tiếu Duệ Phong mồm mép co giật vài cái, chung quy không phản đối nữa.

Phỏng chừng biết là phản đối cũng không làm được gì, hiện tại Bí thư Lý là người tâm phúc của tỉnh, nghe nói sau lưng ông ta là Bí thư Quách

Hơn nữa, Bí thư Mã cũng di theo Bí thư tỉnh ủy Quách, Tiếu Duệ Phong có gan trời cũng không dám đến chỗ Bí thư Quách để tìm phiền phức.

Vả lại, tên kia còn muốn đề Phó giám đốc thường trực sở, nếu làm cho Giám đốc sở Mã, anh ta còn đề cái rắm

Hạ Hải Vĩ vẻ mặt đắc ý không dứt.

- Tôi đây bỗng chốc thấy kính phục anh Vĩ, đi nhanh về phía trước, tiến bộ là tất nhiên

Diệp Phàm cũng khá cao hứng, sớm cùng Hạ Hải Vĩ uống rượu vài lần, cảm thấy người này rất thành thật. Rất chú trọng tình nghĩa anh em, so với Lý Xương Hải còn tốt hơn nhiều. Tuy nhiên còn lâu mới nhận thức bằng Lý Xương Hải, nhưng Diệp Phàm không thấy tình anh em ở người như anh ta.

Phỏng chừng là do một chữ “lợi” ở trên đầu. Có lẽ là một loạt các vấn đề, chính mình còn không khiến cho Lý Xương Hải bằng lòng kết giao thật lòng với mình.

Thực ra, con người khó mà không có quan niệm thứ bậc. Ví dụ như, người bình thường và người ăn xin không phải là cùng một thứ bậc kết giao với người ăn xin sẽ thấy rất mất mặt. Tiềm thức giai cấp, cấp bậc của con người ta sẽ tự nhiên sẽ bộc lộ ra.

- Cứ yên tâm đi, cậu Diệp, gọi Tào Dũng đi, chúng ta cùng nhau uống vài chén, thế nào? Ngay ở nhà hàng Bát Bảo, gần trường học của cậu, rất thuận tiện

Hạ Hải Vĩ đề nghị nói.

- Nhà hàng Bát Bảo

Diệp Phàm giống như phản xạ có điều kiện, chấn động, cười đau khổ nói:

- Anh Vĩ, đừng nhắc đến nhà hàng Bát Bảo nữa, haiz…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện