Quan Thuật

Phân Công Một Chủ Nhiệm Uỷ Ban Kỷ Luật.


trước sau

- Hơn nữa, Chu Phú Đức đã luôn muốn tôi đi thăm Ma Xuyên một chuyến nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa đi được lần nào.

Nghe nói ở đó đường khó đi lắm. Có hôm xe đi qua núi phải lượn lờ mấy vòng, loanh quanh luẩn quẩn, mọi người được phen choáng.

Không riêng gì tôi, tất cả các vị lãnh đạo đều không muốn đến đó. Đến cái ăn còn chẳng có. Còn phải ở một đêm, cái nhà khách ở đó cũng không thể gọi là nhà khách được, chẳng qua chỉ là nơi tiếp đón khách. Đến đó rồi cậu phải mang theo cả một đống bọ chó trên người về thôi.

Haha

Xem chứng nếu cậu đi, lương còn thấp hơn anh ta. Tên đó chính là một con cáo già, gì thì cũng gấp đôi tuổi anh cơ mà. Vẻ mặt đồ tể, thịt trên mặt dồn thành khối, lại còn thêm mấy vết sẹo khiến người khác phải chùn mình…

Hạ Hải Vĩ nói cả ra. Diệp Phàm nghe đến mụ mị cả đầu óc, lạnh gáy sắp ngất.

- Ở thành phố không quản sao, hiện nay chẳng phải đang kêu gọi ra sức đi giúp đỡ các địa khu nghèo khó, các huyện lị xa xôi đó sao?

Diêp Phàm có chút bất mãn.

- Bên thành phố tự cấp còn không đủ. Mỗi năm cũng có cấp chút ít, nhưng cũng không được nhiều. Sở dĩ vậy là do số địa phương mà Đức Bình cần cấp nhiều quá, mười mấy huyện kêu than về vấn đề lương thực. Mấy thư ký của chủ tịch huyện vừa đến, mở miệng là tiền, khoát tay là đòi tiền. Cả người cũng sắp biến thành hình tiền rồi.

Hạ Hải Vĩ thở dài, cũng thấy nhức đầu.

- Nói ngay từ cái thùng rỗng là chức Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật của tôi đây, xuống dưới một thời gian..

Gần chục người, cả Bí thư, Chủ tịch huyện, Trưởng công an đều phải đi xin cơm rồi. ôi… lần trước quay về tỉnh, tôi cũng thuận đường dạo quanh sở Tài chính một vòng. Nói thật, chút xíu nữa rớt nước mắt, liền cho một trăm nghìn, thật chẳng khác gì ăn mày.

Có con mẹ Phó giám đốc sở họ Ngọc kia mặt vênh tận trời, ra vẻ ta đây nói, các đồng chí ở Đức Bình từ sau không cần đến nữa, các anh đem tiền của hai năm trước đều lấy rồi, sở Tài chính cũng không phải do một mình Đức Bình các anh mở.

Sau đó tôi lại qua Uỷ ban Chính trị Pháp luật tỉnh. Mãi mới chờ được Chủ nhiệm Mã. Vừa nghe nói đến Đức Bình người ta liền đau đầu.

Nói là cũng đã đến đây vài lần về việc đòi xe đòi người, trở thành của nợ rồi. Còn bảo vừa mới cấp cho công an huyện Đức Bình mấy chiếc xe rồi, đó là do vài người yêu nước quyên tặng.

Ai ngờ, vừa đến địa phương, mỗi huyện còn không đủ một chiếc. Cuối cùng, cục thành phố lấy trước.

Cán bộ mấy huyện bên dưới giương mắt nhìn. Chủ nhiệm Mã còn nổi giận, nói là Uỷ ban Chính trị Pháp luật tỉnh cũng không phải là sở Tài chính tỉnh, đi đâu mà thu tiền thì đi.

Đức Bình chẳng qua là khối u ác tính của tỉnh Nam Phúc…

Hạ Hải Vĩ dốc hết lòng mình nói.

Sau khi gác máy, Diệp Phàm mãi không bình tĩnh lại được. Xem ra con đường về Đức Bình ngổn ngang khó khăn. Về phần hai chủ tịch huyện trước đó, liệu có phải vô tình hay là có nguyên nhân gì đó. Diệp Phàm có chút cân nhắc.

“ Mình không thể trở thành vị chủ tịch huyện thứ ba có kết cục đáng thương được. Đã vậy phải tính toán trước, đem ô phòng mưa. Đã quyết làm thì phải làm cho tới, vậy thì phải tính cho kỹ. Phương Viên, vũ khí bí mật này xem chừng phải đem đến Đức Bình rồi.”

- Phương Viên, anh có còn tạm giữ chức ở thành phố Mặc Hương không?

Diệp Phàm hỏi.

- Nói thật là cũng không phải tạm giữ chức, ở tỉnh bảo tạm thời xuống hỗ trợ Uỷ ban Kỷ luật thành phố Mặc Hương triển khai công tác. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể quay về tỉnh.

Phương Viên trả lời.

- Đến Ma Xuyên Đức Bình thì thế nào?

Diệp Phàm hỏi thẳng, không khách sáo gì với Phương Viên.

- Được, nhưng đến Ma Xuyên thì tôi cũng có thể làm được gì chứ? Mà có phải đồng chí Diệp Phàm phải đi Ma Xuyên không?

Phương Viên hỏi, xem ra cũng đoán được ít nhiều.

- Cô thì cũng là ổn rồi. Nếu có thể giữ chức Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật huyện thì tốt rồi. Hiện nay tôi bị bổ nhiệm làm Chủ tịch huyện Ma Xuyên.

Diệp Phàm nói.

- Vậy phải chúc mừng Chủ tịch Diệp rồi. Trẻ tuổi vậy mà được làm Chủ tịch huyện, xem ra ở cả tỉnh Nam Phúc chưa có ai. Tuy nhiên, vị trí ở Ma Xuyên đã có người chiếm. Tôi muốn vào thì phải làm cho người ta chuyển ổ, cái này e rằng không dễ.

Phương Viên sờ cằm, có chút khó xử, nói.

Thầm nghĩ: “ Nếu cậu chịu lợi dụng thân phận Phó soái Tổ đặc nhiệm A này đương nhiên chẳng khó. Tuy nhiên, về phương diện chính phủ mà nói, không cho phép nhúng tay vào Tổ đặc nhiệm A quốc gia.

Mặc dù là Thiết Chiêm Hùng nói vậy cũng hiểu rõ được mối quan hệ lợi hại trong đó, hẳn là không dám vi phạm kỷ luật.

Không giữ phép tắc, không phải Phương Viên. Tại Tổ đặc nhiệm A quốc gia có bộ phận chuyên giám sát kỷ luật, chuyên để ngăn chặn việc đội viên vượt quyền.

Nghe nói bộ phận kỷ luật này là do một số ủy viên cao cấp của Bộ Chính trị trung ương, quân đội cấp cao hợp thành.

Bất cứ vị nào trong số bọn họ đều là quan lớn cả. Bộ phận này là do lúc trước sáng lập Tổ đặc nhiệm A quốc gia, trung ương muốn tạo nên một tổ chức đặc thù để cân bằng các phương diện quan hệ và quyền lực.

Tổ chức này không chịu sự quản lý của Tổ đặc nhiệm A quốc gia. Đến cả Chủ tịch nước cũng không thể khống chế, tổ chức này do hội thường vụ bộ Chính trị trực tiếp phụ trách.

Tầng quản lý bên trong là do mấy đại ủy viên thường vụ kết hợp tạo nên. Tất cả đều là quan chức cấp cao. Cho nên, hướng đi của Tổ đặc nhiệm A, mấy ủy viên thường vụ đương nhiên là không thể không biết phần nào.

Chuyện bình thường thì họ không nhúng tay vào. Nếu gặp phải vấn đề Tổ đặc nhiệm vượt quyền, ảnh hưởng quá lớn, một khi động chạm vào, bộ phận giám sát này có thể chẳng cần nể gì mà lấy mất mũ quan của bất cứ vị nào trong Tổ đặc nhiệm A.

Việc này lúc đầu cũng tính đến chuyện quốc gia cấp cho Tổ đặc nhiệm A quyền lực quá lớn mà không có hệ thống hạn chế quyền lực.

Có phần giống với chế độ binh phù thời cổ đại, cũng chính là kiểu quân chủ cổ đại cần truyền lệnh điều động quân đội thì cần một loại tín vật làm bằng chứng, cái này được gọi là “Binh phù”.

Binh phù làm từ các nguyên liệu như vàng, ngọc, đồng, trúc. Trong đó có ảnh hưởng nhất phải kể đến binh phù hình hổ đúc từ đồng thời kỳ Chiến quốc, tên cổ là “ Hổ phù”

Một con
hổ đúc bằng đồng, chia làm hai nửa, bên phải để lại chính quyền trung ương, bên trái cấp cho quan lại địa phương hoặc tướng soái nắm binh quyền.

Khi điều động quân đội, cần có một sứ thần cầm phù, hai phù cùng hợp lại mói có thể hô binh. Từ “phù hợp” dùng hiện nay có xuất xứ từ điều này.

Chế độ quân chủ cổ đại còn hiểu được việc phải hạn chế quyền lực, huống hồ xã hội hiện đại? Bộ phận giám sát kỷ luật đặc thù này chính là một lời niệm chú kim cô mà quốc gia đội lên đầu Tổ đặc nhiệm A.

Đương nhiên nếu không có chuyện gì họ cũng sẽ không gây sự làm gì, không quản đến những chuyện bình thường. Đoán chừng đối với những vụ việc có chút dấu hiệu vượt quyền họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, miễn là anh không quá đáng là được. Dù sao Tổ đặc nhiệm A cũng là tổ chức quân sự thân cận nhất của Chủ tịch nước.”

- Về việc này tôi sẽ nghĩ cách. Cô cũng chuẩn bị cho tốt chuyến đi Thái Lan đi. Trước tiên chúng ta xuống Ma Xuyên Đức Bình mấy tháng. Đợi bên đó dàn xếp ổn thỏa chúng ta kiếm cái cớ đi Thái Lan dạo một vòng rồi về.

Diệp Phàm giải thích.

- Cảm ơn, tôi nghe anh.

Phương Viên trả lời, hơi có vẻ kích động. Thứ quan hệ này đến tự bản thân cũng không đảm bảo giữ được yên ổn, lập tức nói:

- Tôi lập tức yêu cầu về tỉnh.

“ Nếu Phương Viên có thể đến Ma Xuyên, mình cũng có chỗ dựa. Ít nhất cũng có một trợ thủ ở hội nghị thường vụ huyện. Hơn nữa, Uỷ ban Kỷ luật đối với cán bộ xét xử xem chừng cũng là một lưỡi dao sắc bén.

Tuy nhiên, muốn đẩy Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật hiện tại của huyện Ma Xuyên đi, con đường đến Đức Bình nhất định sẽ không thuận lợi.

Việc thuyên chuyển Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật huyện Ma Xuyên phải do hội nghị thường vụ địa khu Đức Bình quyết định. Hiện nay mình chỉ biết có một người ở hội nghị thường vụ địa khu Đức Bình là Hạ Hải Vĩ.

Cho nên, chỉ có một con đường đi Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Diệp Phàm lấy từ ví ra số điện thoại mà Thiết Chiêm Hùng đưa cho mình lúc trước, nghe nói là của anh ông ta, Thiết Thác.

“Đồng chí Thiết Thác đương chức Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Hơn nữa còn là Phó bí thư thường vụ. Có anh ta ra mặt sắp xếp Phương Viên đến Ma Xuyên tạm giữ chức còn có vẻ khá hiển nhiên.

Thiết Thác đồng ý mở miệng, hẳn là mấy ủy viên thường vụ Đức Bình cũng phải nể mặt. Dù sao uy tín của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh cũng khá đáng sợ.

Đã làm quan chức thì đều có chút nể sợ. Có cán bộ nào dám đảm bảo không từng phạm sai lầm gì hay làm việc gì lén lút, đây chính là điểm yếu.” Diệp Phàm suy tính trước sau, quyết định tự mình đi một chuyến.

Nhân tiện tìm hiểu một chút về Phó bí thư Thiết Thác. Chỉ gọi điện có phần không tôn trọng lắm. Không thể kéo da hổ của Thiết Chiêm Hùng đi xé cờ lớn được, như vậy sẽ gây phản cảm. Diệp Phàm đã dần thành thục.

Sáng hôm sau, Diệp Phàm sớm bị Vệ Sơ Tịnh mời đến văn phòng.

- Khi nào thì đi?

Trên mặt Vệ Sơ Tịnh có chút không muốn.

- Sau khi giải quyết xong việc ở đây tôi sẽ đi. Ước chừng trong khoảng thời gian hơn ba ngày. Trước ngày mùng 6 sẽ đi, Trưởng ban Tống cho tôi thời gian một tuần.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Ôi…tôi cũng không cản được anh. Anh…tính xem, anh cho rằng ai là người thích hợp nhất khởi xướng công tác bên khu kinh tế Lâm Tuyền và Tây Bàn Khai Bộ.

Vệ Sơ Tịnh cuối cùng đề cập vào chủ đề.

- Trương Quốc Hoa thích hợp ở khu kinh tế Lâm Tuyền. Dù sao cậu ta cũng theo tôi từ lâu, quen thuộc với địa bàn. Triệu Bính Kiện thích hợp ở vùng Tây Bàn Khai Bộ.

Mấy ngày nay, tôi và cậu ta phối hợp khá ăn ý. Hơn nữa Phó chủ tịch Triệu có nhiều kinh nghiệm. Trịnh Lực Văn thích hợp đến khu kinh tế Lâm Tuyền đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm. Để cậu ta và Liễu Chính phối hợp cùng Trương Quốc Hoa làm tốt ở khu kinh tế Lâm Tuyền.

Hơn nữa, có Lực Văn ở đó, cô cũng có phần yên tâm hơn. Lại thêm Liễu Chính, thì sẽ được bảo đảm gấp đôi. Có một trợ thủ bí mật khống chế Trương Quốc Hoa. Tuy nhiên, tin rằng sau sự việc này cậu ta sẽ thành thật hơn nhiều, còn nếu không biết tiến thoái, cô có thể ra tay, làm đến cùng.

Bí thư Thị trấn Quy Hồ, Hạ Giai Trinh, thích hợp đảm nhiệm Phó tổng chỉ huy Tây Bàn Khai Bộ, phối hợp với Triệu Bính Kiện xử lý những vụ việc tranh chấp của Tây Bàn.

Cô Vệ, khu kinh tế Lâm Tuyền cũng thể nói là tâm huyết của tôi. Tôi thật sự không đành để nó xảy ra vấn đề gì.

Tây Bàn Khai Bộ cũng vừa mới bắt đầu. Về phần mấy người Cổ Dương, Trang Hồng Ngọc, Đoàn Hải, Đinh Hương cũng đều là những nhân tài đắc lực của tôi.

Tôi đi rồi, họ còn ở lại. Cô cứ mạnh dạn dùng họ, tin rằng bọn họ nhất định theo cô.

Hơn nữa, cái này, coi như tôi nhờ cậy cô. Đương nhiên, chỉ có một đề nghị…

Diệp Phàm cũng là không già mồm cãi láo, đem toàn bộ kể cho Vệ Sơ Tịnh.

- Anh còn nhắc đến Trương Quốc Hoa?

Vệ Sơ Tịnh thấy có chút kỳ lạ không biết trong lòng hắn có dự tính gì.

- Haha. Chút chuyện nghỉ lễ ngày đó đã thành mây khói từ lâu rồi. Tôi sắp đi rồi, hơn nữa còn phải đi đến một nơi khá xa Ngư Dương. Tôi sẽ nhớ nơi này cả đời. Chỉ cần có thể giúp người dân Ngư Dương, tôi sẽ không nề hà.

Diệp Phàm nói ràng, không hề có chút giả dối.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện