Hắn biết, lúc này không thể yếu đuối được, yếu đuối chẳng những sẽ làm thể hiện một hình ảnh kẻ có tài năng tầm thường hơn nữa xem ra về sau muốn đề bạt đều khó khăn.
Hơn nữa chính Trang Thế Thành đã đưa mình từ Ngư Dương đến đây, hắn cũng có suy nghĩ lo lắng. Nếu mình không thể làm ra thành tích gì, thì Trang Thế Thành không phải là trò cười cho Đức Bình sao. Vấn đề này rất quan trọng.
Vả lại Trang Thế Thành dốc sức đưa mình về đây, làm sao lại để mình đi thoải mái vậy.
Hiện tại ông ta cầm roi đuổi mình, đương nhiên nghĩ mình là con lừa, càng đuổi càng chạy nhanh, giống chen mua sữa, có thể chen chúc tốt thì thành tích tốt là đương nhiên.
“ Cậu này không mắc mưu xem ra đã trưởng thành. Không biết như thế là tốt hay xấu…” Trang Thế Thành nghĩ nhanh trong đầu.
Nhìn chằm chằm Diệp Phàm một trận, đưa ra bao thuốc.
Diệp Phàm nhìn, là Hồng Tháp Sơn. Thầm nghĩ “Xem ra địa khu Đức Bình thật sự không giàu, đến Bí thư địa khu cũng hút Hồng Tháp Sơn”.
Mặc Hương tuy không thể nói là giàu nhưng Cổ Bảo Toàn thường xuyên hút Trung Hoa. Tuy nhiên, có lẽ là Trang Thế Thành cố ý như vậy, đường đường là Bí thư địa khu, còn sợ không có ai biếu Trung Hoa sao?”
Trong lòng hắn thầm oán lãnh đạo của mình.
- Đồng chí Diệp Phàm, thành tích của cậu ở Khu kinh tế Lâm Tuyền rất tốt, tôi cũng nghe nói. Ở Nam Phúc của chúng ta gọi cậu là Chủ tịch thị trấn trăm triệu. Đức Bình chúng tôi chính là cần một người có tài năng như vậy.
Chủ tịch một thị trấn có thể thu hút một trăm triệu đầu tư, hơn nữa nghe nói ba mươi triệu là tặng không, chính xác là phải có chút năng lực.
Tuy nhiên, đây chỉ là quá khứ. Việc đó chỉ có thể đại diện cho người có lịch sử thành tích huy hoàng. Hiện nay đến Ma Xuyên, cậu là chủ tịch một huyện, nơi có gần 50 ngàn dân chúng chờ cậu dẫn dắt họ thoát khỏi đói nghèo để làm giàu.
Hơn nữa, hiện tại quan trọng nhất là giờ cậu đã có vai diễn khác, trước kia cậu được phân công quản lý Khu kinh tế Lâm Tuyền, chỉ là một chức phó. Chỉ là địa bàn Khu kinh tế Lâm Tuyền kia.
Giờ thì cậu không giống thế, là Chủ tịch một huyện, Ma Xuyên có 16 xã, thị trấn. Các mặt cậu đều phải suy xét đến. Cậu phải có cái nhìn rộng lớn, trên toàn bộ các phương diện.
Nơi đó chẳng những có 50 ngàn dân chúng, có 16 xã, thị tấn, hơn nữa cấp dưới của cậu còn có vài người làm phó, có quan hệ tốt với bọn họ, cũng là việc cậu cần thay đổi, xác định lại vị trí…
Trang Thế Thành còn có chút lo lắng, tuy rằng lão già kia đã nhắc nhở Diệp Phàm nhưng Trang Thế Thành vẫn không an tâm. Dù sao cũng chưa ai biết kết quả sẽ thế nào. Có người thành tích công tác rất tốt nhưng không phải là người hoàn thiện, việc này cũng là bình thường.
Dù sao, Diệp Phàm còn rất trẻ, khi Trang Thế Thành đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy để xin người, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng thắc mắc. Nói một cậu nhóc 20 tuổi sao có thể đảm nhiệm chức vụ nặng nề là Chủ tịch của một huyện được.
Việc này đương nhiên đơn giản chỉ là trò đùa của các lãnh đạo Đảng, những lời này các cán bộ ban tổ chức tỉnh ủy không nói ra nhưng Trang Thế Thành nhìn thấy trong mắt họ.
Với nước cờ hiểm, cuối cùng Trang Thế Thành thuyết phục được Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lưu Minh Sơn.
Tuy nhiên, Phó trưởng ban Lưu Minh Sơn cũng nhắc nhở vài câu, nếu cậu ta ở Ma Xuyên làm chuyện gì trái lệ thường, thì Trang Thế Thành tự đi giải quyết.
Hơn nữa, Diệp Phàm là người có khả năng làm chuyện này. Mặc dù ở Đức Bình Trang Thế Thành không mang việc này ra thảo luận trong hội nghị thường vụ.
Chỉ là hội ý trong cuộc họp Bí thư, cùng với bốn người là Phó Bí thư địa khu là Vương Triều Trung, Phó Bí thư quản lý công tác Đảng của địa khu đồng chí Lôi Minh Hoài, Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy Tôn Quốc Đống.
Sau khi Trang Thế Thành nói ra Diệp Phàm, ba người xem tài liệu, người phản ứng mạnh mẽ nhất là nhân vật số hai của Đức Bình, Vương Triều Trung.
- Bí thư Trang, một thanh niên 20 tuổi miệng còn hôi sữa làm sao có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Ma Xuyên. Ma Xuyên mặc dù nghèo nhưng cũng có đến 50 ngàn dân, huống chi, số dân thực tế có thể lên đến gần 70 ngàn. Địa khu của chúng ta mới có hơn 400 ngàn nhân khẩu, Ma Xuyên chiếm gần một nửa. Nếu không xử lý tốt, thì sẽ thành như thế nào? Chúng ta làm sao giải thích với Tỉnh ủy. Trò đùa, không được.
Vương Triều Trung lập tức tỏ ý phản đối, hơn nữa có vẻ rất mãnh liệt.
- Ừ, có điểm không ổn, ông Trang ạ. Người này tuy nói trước kia ở Mặc Hương của Ngư Dương có chút thành tích nhưng Ngư Dương có nhiều điểm khác với Ma Xuyên.
Ngư Dương tuy nói là huyện trong đất liền cũng không ven biển, nhưng Ngư Dương cũng rất gần bờ biển. Thành phố Phúc Xuân gần Ngư Dương cũng là vùng duyên hải, kinh tế khá phát triển.
Kinh tế Ngư Dương phát triển không tách khỏi tác dụng của thành phố Phúc Xuân, họ có giao thông thuận tiện, cũng có thể dựa vào mạng lưới giao thông Lâm Tuyền để thực hiện.
Ma Xuyên hoàn toàn không giống thế, nói là cái đầm hoang chế cũng không đủ. Chúng ta đều hiểu được, từ thủ phủ địa khu chạy xe đến Ma Xuyên cũng mất gần 10 tiếng đồng hồ.
Nếu ở Ngư Dương, đến Thủy Châu hoặc là từ Ngư Dương đến Thành phố Mặc Hương chỉ mất đến 4 tiếng chạy xe, có chuyện gì xảy ra thì thành phố có thể biết ngay, và phản ứng rất nhanh.
Mà từ Ma Xuyên đến Đức Bình không được thế, nếu phát sinh việc gì quan trọng, xem ra khi chúng ta đến nơi thì đã tối muộn rồi.
Ông Trang, ông phải suy nghĩ lại một chút đi, ôi, nói đến thì cũng chỉ là vì Đức Bình chúng ta thiếu người tài mà
thôi. Ma Xuyên lại là huyện có nhiều rắc rối, người ta thường gọi nó như thế, phần mộ của Chủ tịch huyện…
Phó bình thường Địa khu Lôi Minh Hoài dường như rất quan tâm đến bí thư Trang Thế Thành, tận tình khuyên giải.
- Bí thư Trang, đồng chí Diệp Phàm có thành tích tốt tôi không phủ nhận, theo tài liệu có thể thấy, thật sự là người trẻ tuổi có tài.
Tuy nhiên, đó điều là chuyện quá khứ, trước mắt chính xác là cần người thanh niên nhiệt tình, bằng lòng tận tâm làm việc vì dân chúng.
Có thể để cho cậu ta thử xem, chính là vì tuổi nhỏ quá, nếu lớn hơn năm sáu tuổi thì tốt quá, ôi…
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tôn Quốc Đống xem ra miễn cưỡng với đề xuất của Trang Thế Thành.
- Ha ha, Ma Xuyên còn có thể sao? Các đồng chí, các đồng chí nói, Đức Bình chúng ta có vị nào thích hợp đảm đương chức Chủ tịch huyện Ma Xuyên?
Đương nhiên, Chủ tịch huyện ai cũng có thể làm, đến người đốn củi trên núi cũng có thể làm được.
Chỉ có điều, chúng ta cần không phải người người quanh năm ngồi ở gầm cầu, mỗi ngày mở một cuộc họp nhỏ, đọc theo những gì thư ký viết ra, tài trí bình thường.
Ma Xuyên cần có một người nhiệt tình, có năng lực phát triển, có mắt nhìn tương lai, có lối suy nghĩ dũng cảm, một lòng vì nhân dân phục vụ.
Nếu không, Ma Xuyên sẽ có một kết cục đáng buồn, đây là việc mà chúng ta ngồi đây không ai muốn thấy.
Đương nhiên, tôi sẽ không để Diệp Phàm đến đó mà không có lý tưởng, được chăng hay chớ, chúng ta sẽ giao cho cậu ta nhiệm vụ.
Ma Xuyên hiện tại không những là huyện yếu nhất của địa khu, mà còn là yếu nhất của cả tỉnh. Nếu không thoát khỏi việc này, tôi lên tỉnh họp còn có thể ngẩng mặt sao?
Đức Bình chúng ta tuy nghèo, bị bao vây bởi các khu khác, các thành phố khác.
Tiền lương so sánh với nơi đứng thứ nhất Thủy Châu kém gần một nửa. So với Mặc Hương đứng thứ ba cũng kém đến ba lần.
Hạ Hải Vĩ khi còn ở Sở đảm nhiệm chức Trung đoàn trưởng nhưng tiền lương một tháng cũng hơn 800, sau khi đến Đức Bình chúng ta, cấp bậc đến Trưởng phòng tiền lương cũng chỉ 400.
Bí thư Hạ không nói ra, nhưng trong lòng nghĩ gì? Bạn tôi ở địa khu Tam Dương, Địa khu Mân Vân, địa khu Phủ Châu cũng là vây quanh bốn phía.
Chúng ta ở trung tâm của đường dây kinh tế này. Nhưng người ta, giống như an ủi địa khu nghèo nhất tỉnh này, huyện nghèo nhất của người ta cũng không phải huyện đứng cuối của tỉnh. Ngược lại Ma Xuyên của Đức Bình chúng ta là đứng cuối cùng.
Người ta không cười chúng ta sao? Cho nên, lần này không quyết đoán là không được, nếu không thoát khỏi việc đứng cuối cùng thì Trang Thế Thành tôi không an tâm, ông Vương, ông nói xem ?
Trang Thế Thành lấy vị trí kinh tế để đánh lại Chủ tịch địa khu Vương Triều Trung.
Đương nhiên, nhân vật số một của Địa ủy đã nói vậy, Chủ tịch địa khu về kinh tế Vương Triều Trung chẳng lẽ còn có thể trốn khỏi sao?
Đương nhiên, đòn đầu tiên là đánh vào ông ta. Trang Thế Thành nói rất khéo léo, Vương Triều Trung nhất thời không nói được gì, trong lòng mắng Trang Thế Thành cáo già.
Muốn sắp xếp người thì sắp xếp, không ngờ tìm ra cái cớ như vậy, hơn nữa còn nói để người ta không thể phản bác lại.
Trong đó đương nhiên là có nguyên nhân, nhân vật số một của huyện Ma Xuyên Chu Phú Đức cũng là do Vương Triều Trung đề bạt.
Hiện tại người này cũng kiêm chức Chủ tịch Ma Xuyên. Toàn bộ huyện Ma Xuyên đều nằm trong sự khống chế của Vương Triều Trung. Giờ bất ngờ đưa một Chủ tịch huyện mới đến làm, Vương Triều Trung đương nhiên là cực lực phản đối. Giống như vừa bị đâm kim vào da thịt, Vương Triều Trung sao lại không giãy nảy lên?
- Bí thư Trang, địa khu chúng ta không phải không có người tài. Như Phó chủ tịch quận Thông Đông Diệp Hưng Vượng, phó Chủ tịch thị xã La Châu Kế Diệp Phương là hai đồng chí cũng rất nhiệt tình, suy nghĩ cũng rất mạnh mẽ.
Hai đồng chí này đều có thành tích tốt ở địa phương. Hơn ữa, bọn họ đều hơn hai mươi bảy tuổi, phù hợp với nguyên tắc tuyển cán bộ của Đảng.
Vương Triều Trung đưa ra hai người để điều đình Trang Thế Thành. Chủ yếu là lấy kinh nghiệm để đánh lại, hai đồng chí này là người khá có kinh nghiệm khi làm phó.
“Kế Diệu Phương, quan hệ với cậu không trong sáng, cậu đương nhiên đề bạt, đồ thối tha”. Trang Thế Thành thầm mắng trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh cười nói:
- Như vậy đi, chúng ta chấp nhận thảo luận một chút. Tôi cho người đi Ma Xuyên nhận chức Chủ tịch một chỉ tiêu, yêu cầu các đồng chí trong hai năm, đầu tiên là thoát khỏi huyện nghèo nhất tỉnh, hơn nữa, chỉ tiêu kinh tế cũng phải đạt đến thứ 5 toàn tỉnh.
Ở địa khu, Ma Xuyên là yếu nhất, cũng là thay đổi, ít nhất đạt đến 11/12 huyện của địa khu.
Thế nào? Nếu Kế Diệu Phương và Diệp Hương Vượng có thể cam kết làm được việc đó. Tôi giơ tay đồng ý.
Trang Thế Thành lấy thành tích đè người, quyết đoán đưa ra chỉ tiêu…