- Chủ tịch huyện Diệp, con đường đến Ma Xuyên không bằng phẳng rồi.
Hạ Hải Vĩ nói một câu khiến người ta hiểu theo hai nghĩa.
- Tuy nhiên cảnh vật núi Thiên Xa Mạch này không tồi, đáng tiếc là vẫn chưa có cách nào khai thác, tiền đầu tư quá lớn, bằng không, làm cái sơn trang nghỉ dưỡng, sơn trang nghỉ hè… thì cũng phải là tồi đâu
- Việc đó, trước kia ở địa khu cũng có người đề cập qua rồi, có thể lấy du lịch để đưa kinh tế Ma Xuyên phát triển lên hay không, đồng thời để thúc đẩy huyện Quy Nguyên và huyện Hồng Sa Châu không xa đó. Kết quả mời những ‘cao nhân’ của các ngành sản xuất đi khảo sát một vòng, người ta cười nói: Muốn làm du lịch, khoản đầu tư phỏng chừng người địa khu các anh không thể chịu đựng được.
Chỉ riêng việc sửa chữa lại con đường này, đầu tư cũng đến hàng trăm triệu. Về nghe vậy, chẳng còn ai dám đề cập đến chuyện dựa vào du lịch để phát triển huyện nữa.
Năm trước tổng tài chính thu vào của địa khu chúng ta chỉ được trên dưới ba trăm triệu. Việc bỏ ra một trăm triệu để làm núi Thiên Xa, điều này tuyệt đối không thực tế.
Trưởng ban thư ký xem ra cũng có trình độ, nói năng cũng lưu loát hơn.
- Ừ, không có tiền thì đừng nghĩ đến làm cái gì, tiền tài không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì cũng chẳng làm được việc gì cả. Chủ tịch huyện Diệp, đến Ma Xuyên, phải nắm được nền kinh tế. Nếu không, những mặt khác cũng khó làm được lắm. Nói đơn giản như mấy chiếc xe cảnh sát kia, nếu như không có chúng thì công an muốn triển khai hành động gì cũng khó như lên trởi. Đi mấy cái xe kéo kia thì có thể làm được cái gì chứ? Tội phạm có đứng ngay trước mặt mình thì cũng chẳng làm gì được.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Ừ, việc này để ý ai cũng hiểu, mấu chốt là kinh tế nên làm như thế nào. Nếu dễ dàng thì đã chẳng cần chờ đến bây giờ. Tuy nhiên, cái gì cuối cùng rồi cũng đều có cách giải quyết hết.
Diệp Phàm lời nói trung trung nhưng tràn ngập chí khí quyết tâm.
Trước mắt, chính mình bị hai người đứng đầu Trang Thế Thành và Vương Triều Trung đánh từ hai phía, thành tiêu điểm đấu tranh của bọn họ. Làm không ra thành tích thì như vịt xám cút đi. Làm ra thành tích có lẽ còn có đường sống.
Diệp Phàm trong đầu không thể nhịn nói ra bốn chữ “ép đến đường cùng”. Ma Xuyên này, giống như hồ nước Lương Sơn trong Thủy Hử. Diệp Phàm cảm thấy mình không phải là Báo Tử Đầu Lâm Xung thì cũng là Võ Nhị Lang Võ Tòng.
- Mấu chốt vẫn là đường. Cho dù Ma Xuyên có hàng hóa nào tốt, nhưng không đưa ra ngoài được mà tiêu thụ thì cũng có ích gì?
Hạ Hải Vĩ nói ra chủ ý.
- Đường, không phải vừa rồi Thư kí Giang nói, về phương diện này phỏng chừng không làm được. Một trăm triệu, đối với Ma Xuyên mà nói, không khác chuyện nghìn lẻ một đêm. Cho dù là với toàn bộ địa khu Đức Bình, thì cũng chưa chắc đã làm được.
Diệp Phàm vừa lái xe vừa lắc đầu.
- Chủ tịch huyện Diệp cũng không nên nhụt chí, rồi cũng có cách thôi. Chỉ có điều tầm mắt chúng tôi còn hẹp, tư tưởng còn chưa đủ nhận thức, có lẽ ánh mắt của cậu sẽ độc đáo hơn một chút, lão Hạ tôi luôn mỏi mắt mong chờ, ha ha…
Hạ Hải Vĩ lại lấy lại tính cách cởi mở.
Ngày hôm qua Diệp Phàm đoạt lại năm chiếc xe cảnh sát từ trong tay Lâm Thiên, giống như khiến Lâm Thiên phải ăn năm cái tát vào mặt, Hạ Hải Vĩ đương nhiên là trút được cơn giận. Tối hôm qua về nhà còn làm một trận cười sảng khoái.
Khi xe đến đỉnh núi Thiên Xa Mạch, trước mắt lập tức trở nên trống trải.
- Dưới chân núi có một đám sương mù tràn ngập chính là Ma Xuyên, tuy nhiên, thời tiết hôm nay khá tốt, nhìn tương đối xa. Bí thư Hạ, Chủ tịch huyện Diệp, các anh dùng kính viễn vọng thử xem.
Xe dừng lại, Thư ký Giang chuẩn bị thật chu đáo, còn lấy ra kính viễn vọng quân dụng trong túi du lịch.
- Ừ, giống như là một thung lũng lớn, còn có một con sông tương đối rộng chảy xuyên qua. Cảnh sắc thật mê người, cảm giác giống như đang ở cõi bồng lai tiên cảnh. Chủ tịch huyện Diệp, có thể ở lại đây giữa chốn đào nguyên tiên cảnh cũng tốt. Rồi kết giao với vài đạo sĩ cao nhân, du sơn ngoạn thủy,ha ha ha…
Hạ Hải Vĩ cười, đưa kính viễn vọng cho Diệp Phàm.
- Hoàn toàn chính xác, ở giữa có một con sông giống như hình tam giác quanh co. Xung quanh con sông bốn phía tất cả đều là nhà cửa, đáng tiếc là quá xa, bằng không, cảnh gà gáy chó sủa cũng thật thú vị. Về phần giao lưu với đạo sĩ cao nhân, không chừng có lẽ hội ngộ tiều phu sơn dã trước.
Diệp Phàm cười nói, đột nhiên có cảm giác leo lên Thái Sơn mà được thiên hạ.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh xoay người nhìn sang, nhất định là có cái hay.
Thư ký Giang còn chơi thần bí.
Diệp Phàm cũng làm theo, trong chốc lát có chút kinh ngạc, kêu lên:
- Kia không phải là thị xã Đức Bình sao?
- Thị xã Đức Bình, có thể nhìn thấy thị xã Đức Bình?
Hạ Hải Vĩ cũng ngạc nhiên, cầm kính viễn vọng xem xét một lát, có chút cảm thán:
- Quả nhiên là thị xã Đức Bình, tòa nhà Đức Hồng cao hai mươi tầng kia tương đối bắt mắt. Không thể tưởng tượng núi Thiên Xa Mạch cao như vậy, có phải là núi cao nhất ở Đức Bình không?
- Đúng vậy, núi Thiên Xa Mạch này đích thực là núi cao nhất ở Đức Bình. Theo đường quốc lộ chúng ta đi hay là xuyên qua cửa khẩu Lão Hổ, kỳ thật còn chưa lên tới đỉnh núi. Ngọn núi cao nhất núi Thiên Xa Mạch gọi là Dao Trì Phong, nghe nói độ cao so với mực nước biển lên tới 1300m. Chúng ta hiện tại ở trạm Lão Hổ, độ cao so với mặt nước biển khoảng chừng trên dưới ngàn mét.
Thư ký Giang đúng là người Đức Bình, giới thiệu tới danh thắng Đức Bình đúng là thao thao bất tuyệt.
- Dao Trì Phong, chẳng lẽ vẫn còn hồ nước Vương Mẫu nương nương tắm?
Diệp Phàm thuận miệng nói đùa.
- Ha ha ha.. Chủ tịch huyện Diệp, anh nói đúng truyền thuyết Tề Thiên đại thánh Tôn hầu tử, có một ngày đến Dao trì tắm trộm, bị Vương Mẫu phát hiện, miệng mắng chửi hầu tử thối.
Sau đó tức giận phất tay áo, đem phần Dao Trì mà Tôn hầu tử đã tắm đầy xuống hạ giới, rơi xuống liền hóa thành đỉnh Dao Trì Phong ở núi Thiên Xa Mạch.
Kỳ thực đúng là Vương Mẫu tạo ra một tòa Dao Trì, có thời gian Chủ tịch huyện Diệp đi xem đi, nước kia, trong suốt như người ta ca ngợi, rượu ngon không gì hơn cái này, tuyệt đối chuyến đi không tệ.
Lúc này trưởng ban Tôn của ban Tổ chức cán bộ cười ha hả đi tới.
- Trưởng ban Tôn hẳn là đã từng đến đó?
Diệp Phàm cười nói, hỏi việc trong quá khứ.
- Chuyện từ rất lâu rồi, lúc đó tôi mới hai mươi tuổi, đến làng Ma Xuyên, phải đi lên đỉnh Dao Trì Phong một chuyến.
Bên trên có một hồ nước tự nhiên, cây cỏ chưa sinh, nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bầu trời giống như bị đảo ngược, đặt tên là Dao Trì cũng không có gì không đúng.
Tuy nhiên trên này hay nhất chính là tảng đá lớn ở giữa, không biết gì nguyên nhân gì mà sau đó bị vùi lấp xuống dưới.
Các nhà địa chất nói có thể là mảnh thiên thạch rơi xuống va chạm hình thành. Tuy nhiên, bọn họ tìm kiếm hồi lâu, cũng không tìm thấy mảnh thiên thạch trong truyền thuyết.
Có chút đáng tiếc, bằng không Dao Trì của Đức Bình chúng ta đã nổi danh, nói không chừng còn có thể được nhà nước mở viện nghiên cứu địa chất để nghiên cứu khu vực này, ha ha…
Trưởng ban Tôn nói có vẻ rất hứng thú.
- Lúc rảnh rỗi tôi thật muốn đi xem nơi Tôn đại thánh từng tắm một cái, ha ha…
Diệp Phàm cười.
Xe xuống núi càng chậm, phỏng chừng nhanh nhất đến 20 km/h. Xe giống như chạy từ một vách núi thẳng đứng về thủ đô. Một đường cong xuống dưới, mỗi người lái đều phải can đảm mới được. Có khi cảm giác bánh xe kia như đang bay đi nhẹ nhàng.
May mắn tài nghệ lái xe của Diệp Phàm không tồi, tuy nhiên đi cùng xe với hắn là Hạ Hải Vĩ và thư ký Giang có vẻ lo lắng.
Hạ Hải Vĩ vẫn luôn chú ý phía trước, thỉnh thoảng còn nhắc nhở một chút. Anh ta có chút lo lắng Diệp Phàm sẽ không thể chạy xe xuống tới chân núi.
Vốn Hạ Hải Vĩ muốn sắp xếp một lái xe kinh nghiệm, tuy nhiên bị Diệp Phàm từ chối, hơn nữa thằng nhãi này còn mời anh ta và Thư ký Giang ngồi chung một xe.
Làm Hạ Hải Vĩ nhìn đến chiếc Wrangler rác rưởi kia cũng ngây người vài giây, còn nói đùa là Chủ tịch huyện Diệp có thể đổi xe, vừa mới kiếm được năm chiếc xe cảnh sát, tự chọn cho mình một chiếc, đừng có giả mạo cảnh sát là được.
- Anh Hạ, tuyệt đối tiện nghi, so với xe cảnh sát mới kia chắc chắn không thua kém.
Diệp Phàm cười kỳ dị, Hạ Hải Vĩ lúc trước còn không hiểu được, tuy nhiên ngồi một đoạn đường dài như vậy, trong lòng cũng nghi hoặc, cảm giác ngồi xe ngày thoải mái thật, hơn nữa động cơ mạnh mẽ, nhẹ nhàng nhấn ga đã có thể lên đường dốc.
Chỉ có điều không cảm nhận được xe của Diệp Phàm thực ra là xe mới, Hạ Hải Vĩ còn tưởng rằng có phải đã đổi bên trong một lần rồi hay không.
Đồng chí Diệp đương nhiên cũng không bóc trần việc này. Trong lòng cũng hơi có vẻ tự đắc, ít nhất Trương Cường nói đúng, chiếc xe này đã qua ‘cải trang’ của cao thủ Báo Săn, trông giống như chiếc xe hỏng. Đến ngay cả Hạ Hải Vĩ là người chơi xe cũng không thể nhận ra được.
Vất vả, mệt mỏi
Mấy người trằn trọc, vặn vẹo, rốt cuộc cũng nhìn thấy thị trấn Ma Xuyên.
- Thị trấn này lớn thật, phỏng chừng lớn gấp ba Ngư Dương.
Diệp Phàm cảm thán nói. Nơi này chính là nơi mình sắp thi triển quyền cước, trong lòng Diệp Phàm đột nhiên trào dâng lên một sự hăng hái, đây đều là con dân do chính mình cai trị.
Ở giữa có một con sông lớn theo hướng Tây Bắc vờn quanh mà đến, ước chừng đất bồi bên trong thành một hình tam giác rất rộng. Thị trấn Ma Xuyên bị con sông lớn này chia thành vài phần.
Tuy nhiên kỳ lạ chính là không có một cầu cống nào cả, hình như trên mặt sông còn vài chiếc thuyền các loại đỗ.
- Chủ tịch huyện Diệp, quả thực hoàn toàn chính xác. Thị trấn Ma Xuyên là thị trấn có diện tích lớn nhất Đức Bình. Tuy nhiên nơi đây không phải tất cả đều thuộc địa phận của huyện Ma Xuyên.
Thư ký Giang nói.
- Không phải tất cả là của Ma Xuyên, chẳng lẽ còn có huyện khác. Ma Xuyên không phải huyện xa xôi nhất của Đức Bình
hay sao?
Diệp Phàm hỏi có chút kinh ngạc.
- Đúng là huyện xa xôi nhất, địa thế của Đức Bình chúng ta giống như một lá cây rủ xuống, mà huyện Ma Xuyên nằm ở phía trên cuống lá.
Cho nên cách thị trấn Đức Bình rất xa. Anh xem xem, phía Tây Bắc con sông có rất nhiều nhà dân, địa bàn đó kỳ thật là thuộc huyện Giang Tân tỉnh Giang Đô cai quản.
Phía Đông Bắc trên kia thuộc huyện tự trị Xương Châu của tỉnh An Đông. Bọn họ đều có hai thị trấn ở trên địa bàn đó, cũng có khoảng chừng một trăm ngàn người.
Cho nên anh mới cảm thấy lớn như vậy. Giống như vượt qua phủ Đức Bình
Thư ký Giang có vẻ rất quen thuộc, phỏng chừng đã nhiều lần đến Ma Xuyên.
“Ma Xuyên này, thật đúng là phức tạp. Một vùng sát cổng thành, không ngờ còn lẫn cả với bốn thị trấn của hai tỉnh ngoài, nhà nước quản lý huyện Ma Xuyên này như thế nào? Mẹ kiếp, đúng là đau đầu thật.”
Diệp Phàm trong lòng chấn động, có chút cảm giác lạnh, cảm giác huyện Ma Xuyên này không phải phiền toái bình thường.
- Đúng vậy, so sánh một cách đơn giản, ở trong này thường xuyên sẽ sinh ra chuyện như vậy. Một tội phạm ở huyện Ma Xuyên đánh người, người ta hơi chút là chạy, không ngờ chạy ra ngoài tỉnh.
Phòng công an huyện Ma Xuyên trước đây mở ra máy kéo, nhưng phòng công an tỉnh ngoài Giang Tân không vui, nói phòng công an huyện Ma Xuyên quá lợi hại.
Muốn sang tỉnh khác bắt thì cũng phải nói với người ta một tiếng, có đúng không? Cho nên, tranh cãi tương đối nhiều
Vẻ mặt thư ký Giang nghiêm trọng.
- Một khúc xương khó gặm, nơi hỗn loạn. không có cơ quan hành chính thống nhất, làm thế nào để cai quản Ma Xuyên? Giao tỉnh, tìm đề cập đến các mặt đều tương đối phiền toái.
Hạ Hải Vĩ cũng cảm thấy nhức đầu, việc trị an này Chủ nghiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu tạm gác lại.
- Đi từng bước xem từng bước.
Diệp Phàm ừ một tiếng, cũng không cảm thấy thê lương mấy.
Mới từ đường như rắn từ núi cao thấp đến, rốt cuộc thấy một tấm biển dài ghi dòng chữ…Nhân dân Ma Xuyên chào mừng quý khách.
- Tấm biển này, theo lý thuyết phải đặt ở bên kia núi, ở chân núi ranh giới huyện Quy Nguyên mới đúng, làm sao lại đặt ở thị trấn này?
Diệp Phàm cảm giác có chút không hiểu.
- Bên này cho tiện lợi.
Thư ký Giang thốt lên một câu, thiếu chút nữa dọa chết Chủ tịch huyện Diệp.
Không lâu, mở gần, mới hiện tấm biển đang nói chuyện.
Một đám người dài dằng dặc, thư thái đứng bên dưới tấm biển
- Nhiều người xem náo nhiệt quá.
Hạ Hải Vĩ cười nói
- Bí thư Hạ, đó không phải xem náo nhiệt, là Bí thư Chu huyện Ma Xuyên mang theo cán bộ tới tiếp đón.
Thư ký Giang nói.
- Bí thư Chu, còn có nghênh đón cơ à?
Hạ Hải Vĩ thiếu chút nữa thì nói ra ba chữ “không chính hiệu” , ánh mắt không hiểu trao đổi cùng Diệp Phàm.
- Cán bộ huyện Ma Xuyên cho tới bây giờ đều như thế này, nơi này ở đáy, bọn họ cảm thấy cũng không có mục tiêu gì, cho nên một đám …
Trưởng ban thư ký Giang nói nửa chừng.
- Một đám như thế nào nữa, có phải lười nhác quá hay không?
Diệp Phàm nhíu mày, biết Hạ Hải Vĩ tín nhiệm thư ký Giang, phỏng chừng bịt kín miệng anh ta. Rõ ràng nói trắng ra cho xong.
- Con người mà, đã không có hi vọng thì tất nhiên ôm bình ném đi, tính toán được chăng hay chớ. Hơn nữa, nơi này bồng nai tiên cảnh, tiền lương thấp quá. Anh lười nhác thì tôi cũng lười nhác, cuối cùng một huyện tất cả đều lười nhác. Càng lười việc càng không ai làm, dần dà, đi thành tuần hoàn, toàn bộ nhân dân huyện tâm đều đen.
Bọn họ cho rằng chính mình không cứu nổi, thì làm gì còn nói chuyện kinh tế hưng thịnh, trong mắt bọn họ, một tháng chỉ cần giữ vững tiền lương trong tay chính là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Tuy nhiên, nơi này tuy tiền lương chỉ được bảy mươi phần trăm so với cả Đức Bình, nhưng giá cả hàng hóa cũng thấp. Cũng đủ để cán bộ công nhân viên chức ăn cơm ngon, không đến nỗi chết đói.
Tuy nhiên, dân chúng bình thường vẫn còn nghèo, nghe nói hàng năm đều có người già chết vì đói vì bệnh.
Tuy nhiên việc này cũng đã quen ở Ma Xuyên, cũng không ai làm gì. Nhà ai mẹ góa con côi, người già chết đói, được cho mấy đồng tiền, mua ít tiền giấy quan tài, đi lên núi đào cái hố nhét vào bên trong, cái gì cũng vậy. Cũng không ai đi tìm đến cán bộ chính quyền gây phiền toái. Ôi…
Thư ký Giang đau lòng nói.
- Giang, cậu cũng biết không ít đấy nhỉ.
Hạ Hải Vĩ thản nhiên khen ngợi thư ký của mình.
- Tôi ở trong này gần hai năm, đương nhiên cũng nhìn ra được một chút. Chủ tịch huyện Diệp đến nhận chức, tôi nghĩ có thể cố gắng cung cấp tin tức cho anh ấy. Nói thật, ở huyện đại đa số mọi người không muốn thấy điều này, chỉ có điều một người không đủ lực, không có lực hướng tâm ra, cũng thành cái dạng này.
Giang Kiệt trả lời, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, dường như chờ đợi điều gì đó.
- Ha ha, lực hướng tâm, thư ký Giang nói rất hình tượng, sẽ có.
Diệp Phàm nắm chặt tay lái.
Rốt cuộc chạy tới chỗ có tấm biển lớn.
Thật đúng là quân không chính hiệu, nhóm cán bộ huyện Ma Xuyên sống chân thật. Có tám phần cán bộ đều hai tay đút túi quần đón tiếp lãnh đạo. Bởi vì trời lạnh, đây cũng là một nguyên nhân. Nhưng điều này không phải nguyên nhân chủ yếu, mà đây đã thành một thói quen của họ rồi.
Phía sau một loạt xe cũng ngừng lại, đánh thẳng trước xe một đồng chí, phỏng chừng là Bí thư Huyện ủy Chu Phú Đức, một chiếc sơn một nửa Santana, tất nhiên không phải hai hình.
Phía sau xe có một xe tải Kim Bôi cũ kỹ, sau đó cơ bản đều là xe không chính hiệu. Hơn nữa đều là xe cũ kỹ, nhìn qua như sắp hỏng.
Đương nhiên máy kéo cũng có bảy tám cái, phỏng chừng là vừa sơn lại, nhìn qua có vẻ mới. Một nửa xe còn phun chữ công an, hóa ra đúng là của công an huyện Ma Xuyên.
Nghe Giang Kiệt nói loại này cũng rẻ, một chiếc chỉ mấy ngàn đồng. Phía trên một thùng dầu ma rút, thình thịch thình thịch vang lên là có thể đi phá án.
Hơn nữa cũng phù hợp với đường đi ở Ma Xuyên, đường ở nơi này cũng chẳng khác là bao so với đường ‘cày bằng máy’ ở các khu phát triển khác, xe kéo thì còn dễ chạy hơn, hơn nữa không dễ bị mắc trong bùn. Nếu có một chiếc Mercedes Benz, phỏng chừng người ta phải mang trâu lớn ra kéo lôi đi.
Đồng chí Chu Phú Đức vẻ mặt cũng không dám hưởng ứng, Diệp Phàm vừa thấy đúng là sợ nhảy dựng.
Người này phỏng chừng trên dưới 50 tuổi, vẻ mặt đồ tể, da mặt thô ráp, tuyệt đối có thể so sánh với da trâu, nhưng thật ra vẻ mặt giống bần nông và trung nông.
Hơn nữa, trên mặt bắp thịt nổi thành khối, không nghĩ là ai đùa xếp gỗ mới làm ra cái hình tượng này. Hơn nữa, gương mặt còn rất dọa người, vết sẹo dài đến bảy tám centimet.
Nhìn thấy Trưởng ban Tôn Quốc Đống của ban Tổ chức cán bộ Địa khu và Bí thư Hạ Hải Vĩ của Ủy ban Chính trị Pháp luật, lão này cũng không cung kính giống như cấp dưới nhìn thấy cấp trên, hơn nữa tương đối cao ngạo, tùy tay đem thuốc lá ngậm trong miệng ném xuống đất, còn lấy chân dẫm vào mẩu thuốc lá chà xát xuống đất, sau đó, mới bắt đầu đi chậm về phía hai vị lãnh đạo chào hỏi.
“Kẻ lõi đời khó chơi đối thủ”. Diệp Phàm đã sớm quan sát tướng số của người này, trong đầu nghĩ ra chính là vài chữ này. Trong lòng đầy áp lực, đối với người lão thành như thế này, mọi thứ đều không quan trọng, đối phó với lão già này quả thật không dễ.
Mà Trưởng ban Tôn Quốc Đống biết rõ bản tính của người này, cũng không bắt tay cùng ông ta nữa mà cầm tay tương đối thân thiết.
Trong lòng Hạ Hải Vĩ thầm nhủ, tuy nhiên, mặt ngoài không thể hiện ra, vẻ mặt tươi cười, vươn tay theo ông ta cầm. Bởi vì lần trước Chu Phú Đức lên xin xe cảnh sát thì đã đến Ủy ban Chính trị Pháp luật tìm Hạ Hải Vĩ, cho nên hai người cũng nhận ra nhau.
- Lão Chu, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là đồng chí Diệp Phàm, quyền Chủ tịch huyện Ma Xuyên các anh.
Tôn Quốc Đống cười giới thiệu nói.