- Đương nhiên, Mã Hồ Tử đã chi là sẽ rất rộng rãi, lễ hỏi đó chả tốn một đống tiền ý chứ.
Tuy nhiên, nghe nói tên này đã khiến bảy tám cô gái phải chết cho nên khi đó thiệp cưới của nhà họ Mã được ví như thiệp mời của Diêm vương.
Liễu Mi Phương dở cười dở khóc nói, còn liếc nhìn Diệp Phàm.
- Haha. Xem ra Mã Hồ Tử thật là kẻ biết hưởng thụ, sắp sánh kịp mấy ông vua thời xưa rồi đấy, có cả Tam cung Lục viện với mười sáu phi tần, thật là có mầm mống phong lưu.
Diệp Phàm liếc xéo bộ ngực Liễu Mi Phương, trêu chọc.
- Là bệnh chung của đàn ông thôi mà. Lẽ nào Chủ tịch huyện Diệp lại không muốn có được thành tích như Mã Hồ Tử?
Liễu Mi Phương bất ngờ nói đùa.
- Nếu bảo không thì bị cho là nói dối. Tuy nhiên bây giờ đã là thời đại nào rồi. Luôn có một khoảng cách giữa ý muốn và thực tế. Chúng ta từ trước đến nay luôn là kiểu có ý đồ nhưng không có gan thực hiện ý đồ đó.
Diệp Phàm mỉm cười nói, đùa vui cũng thoải mái hơn nhiều.
- Phải không vậy? Người vừa trẻ tuổi lại có địa vị cao như Chủ tịch huyện Diệp đây còn phải lo không…
Liễu Mi Phương nói nửa chừng, ánh mắt đầy ngụ ý.
“ Nếu cứ tiếp tục nói chuyện phiếm với cô gái này thì sắp thành…rồi”. Diệp Phàm giật mình. Nhưng cũng may, đã đến tầng cao nhất rồi.
Tầng cao nhất này thật ra chính là một căn gác xép.
Ở giữa là đại sảnh, bên cạnh là một phòng, hai bên là hai phòng. Khá giống căn hộ hiện đại với hai căn bốn phòng.
Trong đại sảnh đã dọn xong bàn hội nghị khá lớn từ lâu. Một bên đại sảnh có mấy cái ghế dựa khắc hổ, bình thường dùng khi bàn việc với cấp dưới. Cái ghế dựa kia hình như là do Mã Hồ Tử trước kia giữ lại, thật ra như vậy thật là rẻ rúng Diệp Phàm.
Phòng làm việc còn tạm chấp nhận được. Bên trong cũng có một chiếc bàn cho sếp, một giá sách, mấy cái ghế xoay.
- ừ, cũng không tồi. So với phòng làm việc hiện đại hóa còn thoải mái hơn. Hễ mở cửa sổ trệt là có thể nhìn thấy cá bơi lội trong giếng.
Diệp Phàm khen.
- Nếu Chủ tịch huyện Diệp hài lòng thì hãy ở lại đây luôn. Thật ra bên kia còn có tòa nhà lớn hơn, chỉ là bên đó lại không có ai ở.
Liễu Mi Phương cười nói.
- Không ai ở. Sao lại thế?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi. Trong lòng thầm nghĩ phải chăng tòa nhà đó là nơi trước kia chủ tịch Giang từng ở.
Quả nhiên,
- Vì trong tòa nhà đó có phòng làm việc của một vị chủ tịch bị điên, và một vị đã chết. Người ta đồn đại nơi đó có ma. Huyện ta còn mời cả đạo sĩ bắt ma. Tuy nhiên, sau đó vẫn không ai chịu làm việc ở đó. Tận bây giờ tòa nhà vẫn để không.
Liễu Mi Phương hơi nhíu mày nói.
- Ô, còn có chuyện như vậy sao. Tôi thật sự thấy tò mò đấy, đi xem xem.
Diệp Phàm nổi hứng, trong lòng vốn không tin chuyện quỷ thần gì đó. Vừa tiện nhớ ra mối quen biết qua lại với Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật tỉnh Thiết Thác, muốn trước tiên đi thăm dò tình hình.
- Tòa nhà đó cả năm nay không có ai đi vào, có lẽ rất bẩn, chuột gián hoành hành, có xem không hay là thôi đi?
Liễu Mi Phương càng nhăn mặt nhíu mày, có vẻ không muốn đi.
- Không sao đâu, chỉ
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy để tôi sắp xếp phó chủ nhiệm văn phòng Uỷ ban nhân dân đi cùng anh.
Liễu Mi Phương không muốn đi, đành tìm người khác đi cùng Diệp Phàm.
- Làm phiền chủ nhiệm Liễu rồi. Tôi thấy phòng làm việc này cũng khá ổn.
Diệp Phàm gật đầu.
- Còn vấn đề thư kí của anh, trước mắt có vài người ở văn phòng huyện ủy là thích hợp. Tôi đã để tư liệu của họ trên bàn, anh rảnh thì xem qua. Chọn ai thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ sắp xếp. Tạm thời tôi cử phó chủ nhiệm Nông đến giúp anh mấy việc vặt.
Liễu Mi Phương liếc Diệp Phàm một cái, nói.
- Được, lại làm phiền các vị rồi
Diệp Phàm cười gật đầu, nhìn Liễu Mi Phương quay mông đi xa, nhẹ giọng nói:
- Cô gái này xem ra đối đãi với người khác cũng không tệ. Liệu có phải với ai cô ấy cũng vậy?
Không lâu sau,
Nông Viện Viện ôm một đống tài liệu vào.
Nói:
- Chủ tịch, chủ nhiệm Liễu sắp xếp tôi tạm thời giúp anh giải quyết mấy việc vặt. Anh có việc gì cứ trực tiếp nói với tôi là được.
Nông Viện Viện nói, tiện tay cầm chén trà lên, hỏi:
- Chủ tịch, anh thích trà Ô Long hay gì. Vùng này có các loại trà xanh, thục trà bình thường. Còn có loại chỉ huyện Ma Xuyên có thôi chính là trà Thanh Vụ.
- Trà Thanh Vụ? chủ nhiệm Nông, trà Thanh Vụ chỉ Ma Xuyên có mà cô vừa nói có gì đặc biệt vậy?
Diệp Phàm như vừa nghĩ ra điều gì, hỏi.
Bởi vì hắn chợt nhớ ra năm ngoái khi còn ở Ngư Dương. Khi đó Cổ Bảo Toàn có bảo hắn đi tới Sở Nông nghiệp tỉnh ra sức thực hiện dự án nghiên cứu vể vùng đất liên quan đến một loại trà có lợi cho sức khỏe.
Sau đó lúc đến học ở trường Đảng vốn muốn cùng bạn học lúc đó, phó giám đốc sở Nông nghiệp, Vệ Thiết Thanh bàn bạc vấn đề này.
Tuy nhiên sau đó ông anh Vu Kiến Thần lại nhắc nhở hắn phải khiêm tốn, đừng có giành lấy nhiều thành tích quá sẽ khiến Cổ Bảo Toàn trong lòng không vui, đây được gọi là ” công cao lấn chủ”. Sau đó Diệp Phàm liền tạm gác chuyện này lại.
Bây giờ tới Ma Xuyên rồi. Nếu hạng mục này trong tỉnh vẫn chưa có ai thực hiện, nếu trà Thanh Vụ của Ma Xuyên thực sự đặc biệt, cũng có thể làm thử xem sao.
Có Vệ Thiết Thanh giúp, nói không chừng có thể giành được dự án này. Ma Xuyên chẳng có gì để đầu tư cả, Diệp Phàm tạm thời chỉ có thể lập chỗ đứng vững chắc từ nông nghiệp mà thôi. Xem ra không thể tìm ra con đường nào khác. Bởi vì về cơ bản Ma Xuyên không có thu nhập gì từ ngành công nghiệp cả, đến nhà máy cũng chỉ vài cái, nói gì đến chuyện phát triển công nghiệp.
- Đây chính là loại trà Thanh Vụ chỉ có ở Ma Xuyên chúng ta. Nó sinh trưởng ở độ cao tám trăm mét so với mực nước biển. Nơi càng cao so với mặt nước biển thì trà càng ngon. Vì loại trà này sinh
trưởng ở vùng thường xuyên có mây mù bao phủ, chúng lắng đọng lại thêm vào nữa là trà pha ra có màu xanh ngọc nên được gọi là trà Thanh Vụ.
Phó chủ nhiệm Nông vừa biểu diễn tài nghệ về trà của cô vừa chỉ cho Diệp Phàm đạo pha trà.
- Phó chủ nhiệm Nông, hình như cô là một người giỏi trong việc pha trà, có phải từng học qua?
Diệp Phàm tủm tỉm cười hỏi.
- Sao phải học chứ? Cái này là do ở Ma Xuyên chúng ta có rất nhiều nông dân trồng trà. Tôi nhìn họ và học theo, còn không lên tới mặt bàn, chỉ là vài phương pháp thủ công.
- Ừ, xem ra không khác mấy loại trà xanh bình thường nhỉ? Hơn nữa hình như vị còn nhạt hơn một chút, còn không bằng trà xanh của bản địa
Diệp Phàm nói sau khi nhấp một ngụm, hơi có vẻ thất vọng, không thèm nhíu mày.
Nếu chính là loại trà này thì đừng nói đến việc đi tỉnh thực hiện dự án gì đó, đến mình còn chả thèm uống loại trà rác rưởi này. Xem ra để tìm được con đường làm giàu không dễ vậy.
- Chủ tịch, anh đừng vội, hãy nhắm mặt lại và thưởng thức, cảm nhận đầu lưỡi anh một chút, có phải có vị rất lạ đúng không?
Nông Viện Viện hình như biết rõ vị trà, cười nhẹ nói.
Diệp Phàm làm theo, mấy giây sau, cuối cùng hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm Nông Viện Viện chờ cô giải thích.
- Có phải cảm thấy nơi đầu lưỡi có vị vừa ngọt vừa chua. Vị ngọt chua này không giống đường trắng với cam, cũng không giống đường đỏ và dấm, mà là vị ngọt chua tinh khiết của thiên nhiên.
Hơn nữa, càng để lâu, vị ngọt chua kia sẽ càng đậm, tản ra theo đầu lưỡi, hương thơm cũng dần lan ra…
Nông Viện Viện mỉm cười giải thích. Một thứ hương thơm như hoa lan tỏa ra từ người cô tỏa về phía Diệp Phàm.
- Tốt
Cùng lúc đó một tiếng “ thịch” vang lên. Diệp Phàm vỗ tay một cái vào bàn làm việc.
Diệp Phàm nhất thời quá hưng phấn…vô tình dùng nội lực, cái bàn làm việc cũ không chịu được, suýt đổ.
Tuy nhiên, đã khiến Nông Viên Viên, người đang mỉm cười vừa giải thích vừa pha trà sợ quá, chén trà rơi loảng xoảng xuống bàn, hơn nữa còn vô tình bị bỏng ở tay, đau đến miệng cô mở lớn mà không dám kêu lên.
- Để tôi xem nào
Diệp Phàm vội quýnh lên, bước một bước đến chỗ Nông Viện Viện, nâng bàn tay bị bỏng hơi đỏ lên. Hơi vận động bàn tay, hơi ấm từ bàn tay tỏa ra, nắm lấy bàn tay Nông Viện Viện vừa xoa nhẹ vừa nâng lên.
- Đừng…tôi…
Nông Viện Viện hoảng hốt, muốn rụt tay lại, nhưng lại e rằng không nể mặt chủ tịch Diệp, không dám lên tiếng.
Hơn một phút trôi qua.
- Đỡ hơn chút nào chưa?
Diệp Phàm trị thương xong ngẩng đầu lên mới nhận ra hành động vừa rồi của mình hình như có chút hơi quá.
Nắm tay một cô gái lại còn xoa nắn. Bởi vì khuôn mặt Nông Viện Viện lúc này như đang nở đầy hoa đào, ngượng đến nỗi cổ cũng ửng hồng.
- Haha. Vừa rồi tôi có chút cuống quít.
Hắn ngượng ngùng nói.
- Không sao đâu, chủ tịch…chỉ là quan tâm cấp dưới thôi.
Nông Viện Viện cúi đầu không dám nhìn thằng vào Diệp Phàm, giọng nhỏ chỉ hơn tiếng muỗi.
Tuy nhiên trong lòng lại thầm trách: “ xem ra chủ tịch Diệp này cũng không tốt đẹp gì. Đàn ông đều không thể thoát khỏi chữ ‘sắc”. Sau này phải cẩn thận mới được, trong phòng làm việc, lần đầu gặp mà dám làm vậy, thế này vể sau, trước khi anh ta chọn thư kí, vậy cứ phải im lặng chịu đựng anh ta ư, làm sao bây giờ?
Diệp Phàm không thể ngờ chỉ vì bản thân nhất thời quá tốt bụng quan tâm người khác đã để lại trong lòng phó chủ nhiệm Nông ấn tượng về một chủ tịch háo sắc.
Cách đó không xa chính là tòa nhà có phòng làm việc của một vị chủ tịch điên một vị chủ tịch chết mà Liễu Mi Phương nói. Đầy cái cửa gỗ nặng trịch, bên trong là cảnh vật thật thê lương.
Khắp nơi là tơ nhện và phân chuột rải khắp nơi. Cỏ dại mọc thành bụi. Một con mèo hoang to tướng nhìn Diệp Phàm nhưng lại không hề có ý định bỏ chạy. Đôi mắt mèo mở to như đang khiêu khích Diệp Phàm.
Diệp Phàm tức giận tiện tay cầm hòn đó ném. Dù con mèo có linh hoạt thế nào, không may hôm nay nó lại gặp phải Diệp Phàm. Bị ném đá vào giữa người, đau quá kêu meo meo, vội chạy đi. Nó còn quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, như là phải ghi nhớ, khiến Diệp Phàm thấy buồn cười. Đây là Diệp Phàm đã nể tình rồi, nếu không nó đã thành món cao rồi.
- Chủ tịch…chủ tịch Diệp, con mèo đó…
Nông Viện Viện phía sau bộ dạng chần chừ, hình như con mèo này có vấn đề gì.