Hình như nhớ là chú của Tề Thiên Tề Phóng Hùng là Chủ tịch tỉnh Giang Đô, hiện nay chẳng biết có còn tại chức hay không, nếu còn đang tại chức thì đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu có thể nhờ chuyện này mà được Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Tôn Minh Ngọc cảm kích, thế thì sau này ở Hội nghị thường vụ sẽ có thêm được một phiếu rồi.
- Lái xe Lý, đợi cút nữa tìm chỗ gọi điện thoại ngừng lại một chút, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.
Diệp Phàm nói với lái xe.
- Chủ tịch huyện Diệp, phía trước cách đây không xa nữa là đến xã Đồng Kiều, đến Ủy ban nhân dân xã đó gọi cũng được, tín hiệu điện thoại trong khe núi này của chúng ta kém lắm, căn bản là một thứ trang trí thôi.
Tài xế Lý gật đầu đáp.
- Không cần đến Ủy ban nhân dân xã đâu, lần này chúng ta không thông báo cho các xã trấn bên dưới, tôi muốn tự do đi dạo một chút, để quá nhiều người biết không tốt. Hơn nữa, cũng không thấy được mặt chân thực nhất, làm mấy chuyện giả dối ra cho xem thì có ý nghĩa gì chứ.
Diệp Phàm thận trọng giải thích.
- Tôi hiểu rồi.
Lái xe Lý gật đầu. Lái xe Lý cũng không tệ, có điều là chỉ có tai thôi, trên đường đi đều không nói một lời nào. Đối với lãnh đạo mà nói, miệng của lái xe và tài xế là quan trọng nhất. Hai người này trên căn bản là người thân cận nhất của lãnh đạo. Lãnh đạo muốn làm chuyện riêng tư gì, lái xe còn quan trọng hơn thư ký nhiều.
- Không còn cách nào khác, vì chuyện này, cha tôi cũng đích thân đến Giang Tân một chuyến, chẳng ai thèm để ý, nói cho dễ nghe, chúng ta đều là huyện lân cận, bán anh em xa mua láng giềng gần gì đó, đều chỉ là cái rắm. Trong chớp mắt, người ta không quen anh rồi. Chỉ trách Đức Bình chúng ta nghèo quá, nếu có tiền thì chỉ cần vài trăm ngàn đập ra đưa cho họ, xem thử họ có còn vênh mặt gì lên nữa không.
Tôn Minh Ngọc tức giận. Hiện rồi, cũng chẳng còn gì quan trọng nữa rồi.
- Ừ.
Diệp Phàm trả lời, chưa đưa ra dự định của mình. Đợi liên hệ với Tề Thiên trước rồi hãy nói. Cái thứ này, chỉ khi nào nắm chắc chắn trong tay rồi thì mới nói được.
Không lâu sau đã đến bưu điện xã Đông Kiều rồi, Diệp Phàm đi gọi điện, may là có thể gọi đến Hongkong
- Tề Thiên, nghe nói gần đây cậu lăn lộn cũng không tệ à.
Diệp Phàm nói đùa.
- Hong kong này cũng được, mẹ kiếp, đúng là ngợp trong vàng son. Có tiền đúng là ông nội, không tiền thì chỉ đáng là ăn mày. Tuy nhiên, chuyện Hongkong gần đây cũng có khá nhiều, phải thêm vài tháng nữa mới về được, trung ương vẫn đang ở đây liên hệ kết nối. Tổ công tác được phái đến khá nhiều, bọn em bên này bận đến nỗi mông cũng sắp gãy rồi đây này, mệt quá.
Tề Thiên vui vẻ kêu lên.
- Chú em, vượt qua được thì sẽ là một cơ hội lớn, chắc hẳn là gặp không ít nhân vật lớn đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, mấy ngày nay cũng có vài quan lớn cấp trung ương đến, bên trên có giao phó yêu cầu tụi em phải phân bố nhau ở Hongkong, nhất định phải bảo vệ an toàn thật tốt cho những người này,em đây trong khoảng thời gian này phải làm vệ sĩ, thực ra là một người hầu, giống như mấy tên giang hồ đi theo các đại ca xã hội đen trong phim vậy đó.
Tề Thiên luyên thuyên nói những lời thô tục, nhưng là vui vẻ mắng, trong lòng thực sự rất đắc ý.
- Chi bằng bảo Trương Cường rút vài người của Báo Săn về, để đảm bảo an toàn, hơn nữa các cậu cũng rảnh hơn một chút, thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Không thể nào. Báo Săn có chuyện của Báo Săn, anh Trương cũng bận lắm, nếu muốn đem vài người bên này về, may mắn thì được về, bằng không, lại không bận chết em à.
Tề Thiên hét lớn lên.
- Được rồi, cậu ‘vặn’ nhỏ cái âm lượng xuống chút đi, lỗ tai tôi sắp rách tả tơi rồi đây này. Bác cậu vẫn còn làm ở tỉnh Giang Đô chứ?
Diệp Phàm hỏi, tung ra chủ đề chính.
- Đúng vậy, sao thế?
Tề Thiên sửng sốt hỏi.
- Haha, đại ca cậu đang gặp khó khăn, bị người ta đẩy tới xó xỉnh huyện Ma Xuyên, Đức Bình nghèo khốn, thảm lắm.
Diệp Phàm cố ý than khổ.
- Khốn cùng, không phải chứ đại ca, anh đừng có lừa em, địa phương đó nghèo thì nghèo thật, nhưng chắc chắn anh được thăng quan đúng không nào? Hắc hắc…
Tề Thiên không ngốc, không mắc mưu, một câu đã vạch trần được Diệp Phàm rồi.
- Một Chủ tịch huyện nghèo.
Diệp Phàm tức giận hừ giọng nói.
- Chủ tịch huyện, trời ơi, ông anh, anh mới bao nhiêu, năm nay ắt mới tròn hai mươi thôi, thiên tài.
Tề Thiên không ngừng thở dài, ngữ khí của tên nhãi này không ngờ lại có chút chua xót.
- Không nói chuyện này nữa, tôi có chuyện muốn nhờ cậu làm này?
Diệp Phàm nói.
- Được, chỉ cần em làm được.
Tề Thiên nói rất rõ ràng.
- Huyện Giang Tân tỉnh Giang Đô có hai thị trấn, một là thị trấn Sư Vương, một là thị trấn Lang Hoàng đều là huyện sát cạnh huyện Ma Xuyên chúng tôi. Tôi có một người bạn gái…
Diệp Phàm đem chuyện Tôn Minh Ngọc kể đơn giản lại. Không giấu diếm gì Tề Thiên.
- Chuyện nhỏ, khi nào anh cần em sẽ về dạo một vòng Giang Tân. Chỉ cần lộ chút bóng của bác em ra í à, chuyện này chỉ là bữa ăn sáng.
Tề Thiên cười khan, không coi trọng chuyện này.
- Cảm ơn người anh em.
Diệp Phàm thuận miệng cảm ơn.
- Chẳng cần cảm ơn, cho em mấy cái viên kia là được rồi, hahaha…
Tề Thiên lại cười khan.
- Lại nữa, không có. Xui xẻo.
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Sao nữa rồi đại ca, ai lại chọc giận anh rồi?
Tề Thiên cảm thấy hơi khó hiểu.
- Nguyên liệu luyện thuốc kia bị một con trăm ba trăm năm nuốt mất rồi. Ông đây đi hái thuốc suýt chút nữa lại bị rơi vào bụng trăn, xui xẻo.
Diệp Phàm thở dài.
- Gì? Con trăn ba trăm tuổi á, lợi hại, còn có cả loại này à. Thế… đại ca…haha…
Tên nhãi này lại lớn tiếng cười, chắc chắn không có ý tốt.
- Sao? Có phải muốn nếm thử một miếng thịt trăn không?
Diệp Phàm chỉ cần đoán một chút đã ra, tất thảy những người luyện công, ai lại không thích cái thứ này. Đây là loại đại bổ thiên nhiên cực phẩm, còn tốt hơn nhiều sâm lộc nhung hươu đông trùng hạ thảo kia. Vì thịt trăn có thể tiêu hóa được, càng dễ dàng hấp thu.
- Đại ca biết rõ ý em quá rồi, không hổ danh là đại ca, em phục anh quá.
Tề Thiên vỗ mông ngựa.
- Không còn nhiều nữa đâu, bị Đoàn trưởng Thiết, đám Trương Cường ăn hết một phần lớn rồi, giờ chỉ còn một chút, anh đây tự giữ cho mình.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- A, anh. Anh cũng phải cho em một miếng nhỏ chứ, không cần nhiều lắm đâu, khoảng một mét là được rồi.
Tề Thiên kêu lớn, gấp gáp.
- Một mét, cái này mà cậu cũng dám nói ra à, nhiề nhất chỉ cho cậu một bàn tay, muốn nhiều hơn nữa cũng không có đâu.
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Được rồi, một bàn tay thì một bàn tay, keo kiệt.
Tề Thiên nhỏ giọng nói thầm.
- Keo kiệt, cậu em, cái thứ này chắc chắn là hàng tốt, trong thịt không chỉ chứa mấy thứ dược liệu, mà con trăn này còn nuốt mấy cấy thái tuế trăm ngàn năm đó. Một đốt ngón tay thịt trăn nấu canh cũng đủ cho cậu thể hiện hoành tráng rồi, một đêm với hai cô em chắc chắn súng vàng cũng không ngã đâu.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Thế thì được, khi nào anh cần em sẽ về một chuyến, tuy nhiên phải nắm chắc thời gian, bên này bận lắm.
Thịt trăn kia, anh nhớ phải giữ lại cho em đó. Kỳ thực đại ca, em đã đưa viên Xuân Cung Hoàn của anh cho một tiểu phú ông Nhật Bản, tên đó bị liệt dương cấp độ thấp. Dùng thử xong cứ bám riết lấy đòi em cho, nhưng em chẳng có hàng. Xem ra thì huyện Ma Xuyên các anh cũng không giàu nhỉ, hắc hắc…
Tề Thiên đưa ra ý đồ đen tối.
- Cậu nói dùng viên thuốc đó dụ tên quỷ Nhật Bản đầu tư, bỏ chút máu à?
Diệp Phàm vừa nghe, cảm thấy hứng thú, đang lo không kiếm được tiền nên có chuyện tốt đương nhiên không thể buông tha rồi.
- Đầu tư, cái này thì phải xem vào điều kiện Ma Xuyên các anh. Mấy người làm ăn này tinh lắm, nếu nói họ bỏ tiền ra mua thuốc chắc chắn họ bỏ, chứ còn đầu tư, phải xem anh có nói được họ không đã. Chuyện này, một ngựa về một ngựa, khó nói lắm.
Tề Thiên thành thật nói.
- Khi nào được tôi báo cậu, còn cái vấn đề cậu nói với tôi, thịt trăn kia còn tốt hơn cả thuốc, thuần thiên nhiên, được nấu với dược liệu, chắc chắn sẽ kêu thích mà.
Diệp Phàm cười lớn gác máy, trong lòng đang suy nghĩ, nếu mà túm được mấy hạng mục để đưa cho khách hàng Nhật Bản lựa chọn mới được. Nhưng, nếu tên quỷ Nhật Bản kia thực sự đến đây, đầu tiên là phải để cho y bỏ chút máu chút tài chính mới được.
Sau khi quyết định hắn ra khỏi bưu điện, mọi người tiếp tục lên đường.
Khoảng ba giờ rưỡi, cả quãng đường nói chuyện
linh tinh, mông ngồi nên nỗi mỏi hết cả lên rồi mới đến được xã Kháo Sơn Truân Tử.
Cái xã này đúng là xứng danh xã rác rưởi, địa bàn Ủy ban nhân dân xã chỉ là một nơi trống trải.
Nếu có tiền khai thác thì làm một hình mẫu trấn huyện cũng được, đáng tiếc là ở đây trên mảnh đất thoai thoải dốc này toàn bộ chỉ có lầu gỗ tường đất, thậm chí trong đó có không ít lầu trúc. Tùy tiện đắp lên chút hồ, ắt là mùa đông gió thổi vào là lạnh thấu xương.
Trên đường đi, không nhìn thấy được mấy tòa nhà gạch. Nếu ngẫu nhiên có mấy tòa nhà gạch hiện ra thì tương đối lóa mắt, giống như hạc lạc giữa bầy gà vậy.
- Không thể tưởng tượng được, ở những nơi khác lầu đất, gỗ người ta giống như hạc giữa bày gà, còn ở huyện Ma Xuyên chúng ta hình như ai cũng vậy. Chỉ có nhà gạch mới là vậy hiếm hoi thôi.
Diệp Phàm thở dài khuôn mặt ngưng trọng.
- Dừng xe, chúng ta xuống dạo một chút.
Mấy người xuống xe, đi đến chỗ Ủy ban nhân dân xã.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng khóc ré lên của một đứa trẻ.
- Ai lại đánh con nữa rồi.
Tôn Minh Ngọc nói, mấy người đi vài bước, phát hiện một phụ nữ mặc áo vải xanh, đầu rối như tổ quạ đang cầm cái chổi đánh cậu con trai quần đã tụt xuống, cái chổi thô to cứ thế quất lên người cậu con trai, trên mông lập tức xuất hiện mấy vệt hồng đáng sợ.
- Xem mày có còn ồn ào nữa không, học cái gì, học mấy cái thứ đó thì có cơm mà ăn không, học cái trứng ấy.
Người phụ nữ vừa đánh vừa mắng chửi thô tục.
- Con muốn đi học, con muốn đến trường.
Đứa trẻ vẫn ngang bướng hét lên, cách đó không xa là mấy cuốn ngữ văn nhăn nhúm, bẩn thỉu.
- Dừng tay, sao lại đánh cậu bé?
Diệp Phàm chụp cái chổi trong tay người phụ nữ lại.
- Quản cái rắm, tôi đánh con tôi, anh quản cái gì?
Từ miệng người phụ nữ phun ra những câu thô tục có thể làm nghẹn chết đám đại lão gia, ròi rút tay ra, còn muốn đánh tiếp.
- Anh ấy là…
Nông Viện Viện vừa định nói rõ thân thận Diệp Phàm thì Diệp Phàm can lại, nói:
- Cậu bé muốn đi học, có gì là sai? Cô là người lớn chẳng những cấm cản, lại còn hung hăng. Cái này nếu theo pháp luật là mắc tội ngược đãi trẻ con, ngăn cấm trẻ con đi học, phải bị tạm giam đó.
- Luật giáo dục phổ cập, hiểu không? Bà chị?
Tôn Minh Ngọc cũng nói thêm một câu, nhíu mày.
- Luật pháp cái rắm, không có cơm ăn, học cái gì mà học? Tiền học phí một học kỳ cũng phải gần hai trăm, nhà có nuôi một con heo mà không đủ tiền học phí, lấy cái khỉ gì mà học?
Người phụ nữ hung hăng, căn bản không thèm để Diệp Phàm và Tôn Minh Ngọc vào mắt.
- Chị à, đứa trẻ tự muốn đi học, cậu bé rất thông minh. Chị làm thế không thấy tiếc sao, không chừng sau này cậu đỗ đại học đấy, lẽ nào chị nhẫn tâm để cậu bé thất học à?
Nông Viện Viện vội khuyên nhủ.
- Em gái ơi, không phải là tôi không muốn cho nó đi học, con tôi nó thông minh, thầy cô nói nó có thể học lên đại học.
Năm nào cũng đứng đầu lớp, đáng tiếc là có ích gì chứ? Tôi không có tiền, học phí không đóng được, trước kia mỗi năm trường đều miễn ba bốn chục tiền học phí, năm nay hiệu trưởng nói trường sắp sập vồi, phải gom tiền xây trưởng mới, trên lại chẳng cấp tiền xuống.
Xã cũng mặc kệ, hiện tại trường còn thiếu khoản rắm gì đó, cho nên năm nay không miễn giảm học phí nữa, tim người làm mẹ như tôi tôi cũng là thịt, lẽ nào không muốn cho nó đi học?
Đứa con của tôi có khiếu học hành. Năm nay học lớp ba rồi, không có tiền học tự nó lên rừng đào măng đi bán, rồi mua lại sách cấp ba cũ của bạn học năm trước về học, trong nhà chẳng còn cách nào.
Ba nó thì bệnh nằm trên giường, tôi là đàn bà, giờ đến ăn còn không có mà ăn, sao mà đi học đây, tôi vô dụng….
Người phụ nữ nói đến chuyện thương tâm, ngồi bệch xuống đất mà khóc. Vừa hết sức đấm vào ngực mình.
- Cậu bé cầm đi, chú đưa con đi học, chúng ra đến trường nào.
Trong lòng Diệp Phàm chua xót, nhặt sách giáo khoa vỗ hết bụi bên trên, nhét vào tay đưa trẻ rồi dắt cậu đi.
- Chú, con không học nữa, nhà con không có tiền.
Cậu bé lai nước mắt, lắc đầu.
- Chú cho con học phí, đi!
Diệp Phàm trong lòng chua xót.
- Thật không ạ?
Hai mắt của đứa trẻ đột nhiên mở to, dường như không thể tin được, nói:
- Không cần, con không học nữa.
- Không lừa con đâu, trong cặp con có sách đó. Chỉ với một điều kiện là con phải đứng top năm người đứng đầu lớp, có làm được không?
Diệp Phàm hiền hòa nói.
- Được ạ!
Cậu bé mắt lóe lên một tia hung dữ.
Đúng lúc này, đột nhiên có mười mấy đưa trẻ chạy đến, lớn nhỏ đều có, trên cơ bản đứa nào cũng bẩn.
Chạy về phía Diệp Phàm, ta trái có ba đứa trẻ chụp lấy, tay phải cũng có một đứa, ngay cả ống quần cũng có vài đứa lôi kéo, cả đám kêu to:
- Chú, chúng cháu cũng muốn đi học, chú cho chúng cháu học phí được không ạ?
- Đừng làm ồn, mau buông ra.
Nông Viện Viện và Tôn Minh Ngọc trợn tròn mắt, vội đến giải nguy cho Diệp Phàm. Nhưng xem ra tình hình tương đối khó. Những đứa trẻ này, bọn họ không dám mạnh tay, không dám làm bị thương chúng.
Diệp Phàm trong chốc lát cũng đau đầu, không thể ngờ một đứa trẻ lại kéo theo một đám trẻ. Lúc này lái xe Lý đằng sau nhìn thấy, nhấn kèn xông lên, đám trẻ nghe thấy tiếng kèn, sợ quá tản hết ra.
- Chủ tịch huyện Diệp, nhanh lên xe.
Lái xe Lý lo lắng hô lên rồi vội mơ cửa xe.
- Không sao đâu lái xe Lý, tôi giải quyết chuyện phiền phức này rồi lên liền.
Diệp Phàm quay đầu cưới, tự nhiên không xem đám trẻ này là gì. Một cao thủ Quốc thuật thất đẳng, ngay cả chuyện này còn không đoán ra thì lăn lộn cái quái gì.
Nhưng, nghe thấy tiếng ầm ĩ của đám trẻ, một số cha mẹ không biết có chuyện gì, nghĩ là con mình bị bắt nạt gì đó, toàn bộ đều cầm chổi, cày, cuốc xông đến.
- Dám đánh con tao, tao đập chết mày.
Một người mặt vàng vọt, cao to có vẻ đang mắc bệnh cầm cuốc xiêu vẹo xông lên, nhắm về phía Diệp Phàm.