Quan Thuật

Cả Quyết (1,2)


trước sau

Chu Phú Đức sau khi nói xong, nhìn ra bên ngoài cửa gọi:

- Tiểu Chu, vào đi, dìu Chủ nhiệm Mã ra ngoài, bảo ông ta đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận, xem có phải xương đùi bị tổn thương hay không. Nếu bị thương thì phải kiểm tra kỹ lưỡng không thể qua loa.

- Tôi... Tôi không sao...

Mã Vân Tiền vừa mới hô lên đã bị thư ký Chu túm lấy kéo ra ngoài.

Bởi vì thư ký Chu biết xếp tức giận, cho nên xuống tay khá nặng. Lão Mã đi đứng không tiện, hơn nữa tuổi đã trung niên, lại thêm mất sức cả ngày lẫn đêm vất vả cày trên bụng của đàn bà, nên thân thể gầy gò. Hiện tại thì phỏng chừng chỉ còn lại bộ xương khô.

Cho nên, thằng nhãi này giằng co vài cái nhưng vẫn không lại thư ký Chu cao to lực lưỡng, dương khí cường thịnh, thế là giống như con chó bị tóm cổ kéo ra ngoài vậy.

Tuy nhiên, sau khi xuống lầu thì bị vài cán bộ ở huyện nhìn thấy, còn tưởng là Chủ nhiệm Mã có lẽ là bị người cắn bậy nên mới ra hình dạng bi thảm thế này. Tất nhiên, Mã Vân Tiền lại trở thành đề tài đàm tiếu cho các cán bộ nhỏ ở huyện khi trà dư tửu hậu.

- Được rồi, nói vào chuyện chính đi. Như vậy đi, con lộ Thiên Tường kia thì khẳng định là phải được tu sửa, sẽ do tất cả chúng ta, các ủy viên thường vụ có mặt ở đây phụ trách.

Mỗi một ủy viên thường vụ đều phải nghĩ ra biện pháp, hợp mưu hợp sức, một người bỏ ra một trăm ngàn, con số này không nhiều lắm nên tin rằng các vị nếu đã có khả năng ngồi ở vị trí này thì một trăm ngàn hẳn là không quá khó để tìm về. Cá nhân tôi dẫn đầu làm gương, bỏ ra 300 ngàn.

Như vậy hợp lại, phỏng chừng cũng có hơn 2 triệu, cộng thêm con số 300 ngàn mà Bí thư Trang cấp cho dùng mua thuốc nổ, huyện lại chúng ta sẽ đến ngân hàng vay thêm mấy trăm ngàn nữa, gom góp vào cũng gần đủ 3 triệu đủ để tự lực cánh sinh, mở rộng và tu sửa con lộ Thiên Tường.

Chu Phú Đức khí phách vô cùng, nói xong đưa tay đấm một quyền lên bàn.

Vừa nói dứt câu, các ủy viên thường vụ khác toàn bộ mặt tỏ vẻ cay đắng, tuy nói dựa vào các mối quan hệ của bọn kiếm về một trăm ngàn thì khả năng kiếm về được là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, cũng không được dễ dàng như như Chu Phú Đức nói. Bản thân Chu Phú Đức đến địa khu, cùng lắm đập bàn vài cái là có thể kiếm ra 300 ngàn, cũng không phải đặc biệt khó khăn, còn những người khác thì khác, khá phiền toái.

Đương nhiên, như Tôn Minh Ngọc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng không phải lo lắng, bởi vì y có Trưởng ban Tôn của địa khu chống lưng, dựa vào cái chức Trưởng ban Tổ chức Địa ủy của bố y còn sợ không có người đem tiền đến tặng sao? Cho nên, Tôn Minh Ngọc vẻ mặt khá thoải mái ngồi nhìn thái độ mọi người.

Vi Bất Lý, Bí thư Đảng - quần chúng ngồi bất động không lên tiếng. Phỏng chừng với gã kiếm ra một trăm ngàn cũng không phải khó khăn gì to tát, thằng nhãi này vì thế nên ngồi rất ngay ngắn.

Chỉ Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Tiểu Lan cau mày, tay đặt lên vùng dưới ngực, có vẻ giống như không được khỏe.

Đó là bởi vì cảm thấy một trăm ngàn này rất nhiều và khó kiếm. Ban Tuyên giáo vốn chỉ là cái khung rỗng, phụ trách về các cơ cấu như văn hoá giáo dục, y tế nên nghèo xơ nghèo xác.

Đi đâu kiếm ra một trăm ngàn bây giờ, hơn nữa, Đỗ Tiểu Lan lúc trước ngồi vào được vị trí này cũng nhờ cái gọi là nữ quyền, đó là vào thời điểm Đảng ủy Địa khu hưởng ứng kêu gọi của đảng ủng hộ và nâng đỡ nữ cán bộ.

Trên thực tế, cô không có chỗ dựa nào vững chắc sau lưng. Hơn nữa Đỗ Tiểu Lan lại là một phụ nữ tính tình cao ngạo, về giao tiếp cũng không ra sao, cho nên, việc này đương nhiên là khó khăn rồi.

Tuy nhiên, việc này do bá vương vùng này, Bí thư Chu một quyền đấm xuống ra lệnh nên cô cũng không thể đứng ra phản đối. Trừ phi cô không muốn làm chức Trưởng ban Tuyên giáo này nữa.

Phương Hồng Quốc trừng mắt nhìn, sau chợt điềm tĩnh trở lại. Mặc dù chuyện một trăm ngàn này cũng rất nặng ký, nhưng gã cũng sẽ không để cho đối thủ của mình là Chu Phú Đức chê cười. Tục ngữ nói bị đánh gãy răng cửa thì cũng phải nuốt vào trong bụng chính là nói đến tình cảnh của Phương Hồng Quốc vào giờ phút này.

" Hừ, bố mày cũng kiếm ra 300 ngàn cho mày xem, đừng tưởng rằng chỉ một mình mày mới kiếm ra 300 ngàn rồi khoe khoang, tự đắc..." Phương Hồng Quốc âm thầm cao ngạo nghĩ.

Bởi vì Chu Phú Đức kia ánh mắt lơ đãng nhìn y liếc mắt một cái, hai người vốn là đối thủ của nhau, chuyện gì cũng đấu, thế nên việc này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

- Một trăm ngàn, không nhiều lắm, tôi bỏ ra 200 ngàn.

Bí thư Thiết Đông nhiệt của Thị trấn Thanh Sơn nhiệt liệt hưởng ứng, sau khi nói xong còn cố ý nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, ý muốn nói bố mày đây, một Bí thư Đảng ủy của thị trấn cũng bỏ ra 200 ngàn, còn cậu đường đường là đại Chủ tịch huyện, tôi xem cậu bỏ ra bao nhiêu?

Thị trấn Thanh Sơn là thị trấn duy nhất được tham gia vào hội nghị thường vụ Bí thư Đảng ủy, đó là bởi vì thị trấn Thanh Sơn quả rất chói mắt, nổi danh ở khắp địa khu Đức Bình.

Tất nhiên là bởi vì mỏ đồng. Hơn nữa, Thiết Đông bản thân người này giao tiếp cũng rất rộng người cũng có năng lực. Tất nhiên, có tiền là có giao hảo.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên tất nhiên không có dị nghị gì, việc này là giúp Diệp Phàm, y làm thế nào cũng phải kiếm ra tiền.

- Ha hả, cảm ơn các vị, đặc biệt là Bí thư Chu, bí thư Thiết đã ủng hộ. Nếu bí thư Thiết ủng hộ 200 ngàn thì tôi cũng phải tỏ thái độ, tôi bỏ ra 250 ngàn.

Diệp Phàm cười nói, thản nhiên đối mặt với Thiết Đông.

250 ngàn này đương nhiên cũng có cách nghĩ riêng, bởi vì Chu Phú Đức hứa bỏ ra 300 ngàn, đương nhiên bản thân hắn không thể bỏ ra nhiều hơn, vượt qua y, như vậy sẽ làm mất phong thái lãnh đạo của y. Người ta Chu Phú Đức là đại biểu đảng, bản thân hắn có nói sao đi chăng nữa cũng không thể so với đại biểu đảng.

Mà bản thân lại là Chủ tịch một huyện, tất nhiên so với Thiết Đông, một Bí thư thị trấn thì không thể thua kém, tuy hắn cũng là ủy viên thường vụ. Cho nên bỏ ra 250 là hợp lý, không cao cũng không thấp.

"Tức thật, bố mày vừa rồi sao không nói 500 ngàn, bằng không, đã nghẹn chết tiểu tử này rồi." Thiết Đông trong lòng thầm mắng một câu, cũng biết được mặc dù thị trấn Thanh Sơn có tiền nhưng cũng không thể làm mất hào quang của lão Chu được.

- Các người đều là người có tiền, một Trưởng ban chỉ huy Quân sự như tôi sẽ không đến góp vui, ha hả.

Tề Quy Vân nhìn Chu Phú Đức liếc mắt một cái, thản nhiên nói.

Nói ra thì, chỉ có một mình Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện này không quan tâm đến Chu Phú Đức, người ta khoát lên mình chiếc áo da hổ ban chỉ huy quân sự, thêm nữa Tề Quy Vân là do phân khu của quân đội địa khu trực tiếp điều xuống, cho nên, bí thư Chu Phú Đức quản y không được. Y tất nhiên cũng không sợ Chu Phú Đức.

Hơn nữa Tề Quy Vân cùng Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc có quan hệ khá tốt, cho nên, lần này đứng ra mịt mờ phát biểu đề nghị phản đối Chu Phú Đức, nhìn từ phương diện khác mà nói thì đang mịt mờ ủng hộ bạn tốt là Phương Hồng Quốc .

- Ha hả lão Tề, quân đội phân khu giàu nứt khố đổ vách, ông đi một vòng rồi quay về bảo đảm kiếm được nhiều như nồi cơm của Thạch Sanh.

Chu Phú Đức trong lòng sửng sốt, lập tức bật cười ha hả nói, còn Tề Quy Vân thật có chút đau đầu.

- Ha hả, quân đội phân khu Đức Bình cũng không phải nhà của tôi, hơn nữa, huyện chúng ta có năm nào mà không đi xin trợ cấp chút tiền, người ta sớm thấy phiền rồi. Tư lệnh Phượng nói rồi, Quy Vân ơi, năm nay đừng đến nữa đấy, chọc ông đây tức giận thì sẽ một cước đá cho bay đến tận Thiên Tường làm mồi cho chó mèo.

Tề Quy Vân bật cười ha hả, nói ra một câu khiến Chu Phú Đức căm tức không ngừng, lạnh lùng hừ nói:

- Chẳng lẽ bộ đội các người sẽ không đi qua núi Thiên Xa nữa?

- Ha hả, chúng tôi rất ít đi. Một năm không vượt quá vài lần, chỉ đi vào thời điểm trưng binh.

Hơn nữa, chính quyền địa phương ủng hộ công tác kiến thiết quốc phòng là chuyện hoàn toàn chính đáng. Nếu không có quân giải phóng anh dũng như chúng tôi thì quốc gia sao thái bình ổn định?

Hơn nữa, trước kia số lần sửa đường của các đồng chí quân đội phân khu vì Ma Xuyên chúng ta còn chưa đủ nhiều sao? Tôi thì nhớ rõ, năm trước quân đội phân khu từng phái hơn mười chiếc xe đến giúp chúng ta sửa đường, vận chuyển đồ vật, và còn có thêm chiếc máy xúc nữa chứ.

Bí thư Chu, những thứ đó nếu ông thấy không là gì thì năm nay không cần phải phiền đến bọn họ làm chi.

Đức Bình chúng ta không chỉ có Ma Xuyên là một huyện nghèo, dù sao cũng phải chừa lại chút canh cho huynh đệ huyện khác chứ.

Tề Quy Vân không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng thì đến Chu Phú Đức muốn dùng thế mạnh áp chế cũng không tìm được cớ.

- Ha hả, Trưởng ban Tề, không thể nói như vậy. Đảng đã từng nói qua, không sai, chính quyền địa phương phải ủng hộ quân đội làm công tác kiến thiết, nhưng cũng có nói thêm một câu, đó gọi là quân dân cùng xây dựng có phải hay không?

Như vậy, mới có thể thể hiện tình quân dân như tình cá với nước, thời chiến tranh, nếu không có mấy ngàn vạn dân ở phía sau tiếp vận lương thực, nước uống thì trận chiến đó đánh như thế nào. Cho nên, quân đội không rời khỏi địa phương, địa phương tất nhiên cũng không rời khỏi quân đội.

Giữa quân dân luôn giúp đỡ cho nhau, tuy hai mà một, mới có thể chung tay kiến thiết quốc gia giàu đẹp.

Diệp Phàm thấy, cứ thế này thì hơi không ổn.

Tề Quy Vân chỉ khai pháo, nếu người này lôi kéo được các ủy viên thường vụ khác đang có mặt thì toàn bộ sẽ phản pháo, đại kế sửa đường xem như bị phá sản. Cho nên, tất nhiên cũng đứng dậy, ủng hộ Chu Phú Đức.

Đương nhiên, nghe xong trình bày và phân tích của Diệp Phàm, trong lòng Chu Phú Đức khá vừa lòng, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khen ngợi, tỏ vẻ cảm ơn.

Diệp Phàm tất nhiên cũng hơi hơi gật đầu, hai người như hiểu lòng nhau, hai xếp lớn Ma Xuyên tạm thời liên minh phản Tề.

- Tôi thấy cũng không nên ép buộc. Vừa rồi Trưởng ban Tề cũng nói qua, quân đội phân khu của địa khu hàng năm đều chi trợ cho Ma Xuyên chúng ta khá nhiều. Năm nay tư lệnh Phượng đã nói như vậy, nếu lại đi làm phiền người ta chỉ sợ sẽ khiến cho người chán ghét, vẫn còn nhiều thời gian, năm nay không được thì sang năm lại đi, cách nhau một năm thì tư lệnh Phượng sẽ không nói thế nữa. Nói gì thì tư lệnh Phượng người ta là ủy viên thường vụ Địa ủy, nếu làm cho người ta nổi giận lôi đình thì số phận của Ma Xuyên cũng không được may mắn cho lắm.

Phương Hồng Quốc không ngờ cũng tham gia vào, đứng về phía Tề Quy Vân mà nói.

Trong phút chốc hình thành thế cục hai cặp đối nhau, các ủy viên thường vụ có mặt kỳ thật đều không hài lòng vì nhiệm vụ ép buộc mà Chu Phú Đức áp chế phân phối cho mọi người.

Tuy nhiên cũng ngượng ngùng khi mở miệng, tất cả đều đứng một bên xem náo nhiệt, hy vọng tập đoàn Tề Phương có thể làm rối mọi thứ, dứt khoát ném cho được cái nhiệm vụ một trăm ngàn kia là tốt nhất.

Đương nhiên, hy vọng mà mọi người ôm cũng không nhiều, hai xếp lớn kết hợp quá ăn ý
và chặt chẽ, căn bản là Tề Quy Vân Trưởng ban chỉ huy Quân sự cộng thêm Phương Hồng Quốc Phó chủ tịch thường trực huyện, cả hai không có khả năng ngăn cản.

- Hừ, các ủy viên thường vụ có mặt có ai không khó xử? Một trăm ngàn tưởng dễ kiếm lắm sao? Đương nhiên là khó kiếm rồi.

Nhưng mọi người phải nghĩ, chúng ta là ai, chúng ta là một trong số các thành viên trong bộ máy lãnh đạo của huyện Ma Xuyên này.

Chúng ta ai cũng đều ra sức khước từ, còn nói gì đến chuyện mong cầu cho Ma Xuyên phát triển? Các đồng chí, không cần có tâm lý sợ khó, cho tới bây giờ đảng vẫn dạy chúng ta phải đối diện khó khăn, chứ không phải vừa thấy khó khăn đã nghĩ đến tránh né hoặc lui về phía sau.

Trên chiến trường luôn có quy củ, điều này tin rằng lão Tề rõ nhất, làm đào binh thì sẽ bị bắn chết.

Chu Phú Đức nói thao thao, đến chết chốc cũng được đem ra làm ví dụ.

- Đảng tuy rằng dạy chúng ta phải đối diện khó khăn, nhưng cũng nói phải biết lượng sức mà đi, không thể mù quáng lên ngựa. Như vậy là làm ngược lại hoàn toàn, toàn bộ ủy viên thường vụ chúng ta đều đi đòi tiền, phải không là một đám ăn mày thì là gì.

Tề Quy Vân so sánh nói, thiếu chút nữa làm cho mọi người cười vang, tất nhiên, mọi người không cười mà chỉ thấy khó chịu.

- Lão Tề ơi, nghe ông nói như vậy, huyện chúng ta sắp thành ổ ăn mày rồi sao.

Phương Hồng Quốc ngay sau đó còn bồi thêm một câu, Chu Phú Đức vừa nghe, liền muốn phát tác, lập tức hừ nói:

- Không cần nhiều lời, cứ như vậy mà làm.

- Được rồi, tôi lượng sức mà đi, có thể được bao nhiêu thì con số không tính trước được, đến lúc đó cũng đừng trách tôi.

Tề Quy Vân lạnh lùng buông một câu xuống, mặt đanh lại. Phỏng chừng bị thái độ hống hách của Chu Phú Đức làm cho tức giận.

- Ha hả, tôi tin tưởng năng lực của Trưởng ban Tề. Nếu quân đội phân khu không ủng hộ tiền, thì có thể ủng hộ một vài công cụ để mở rộng quốc lộ, tỷ như xe nâng, máy xúc, thậm chí xe tải giúp chúng ta chở người đến công trường cũng được, cái đó cũng được coi là ủng hộ có phải hay không?

Diệp Phàm lên tiếng giảng hòa, đương nhiên cũng không muốn lần đầu tiên tham gia hội nghị thường vụ lại sẽ khiến cho Tề Quy Vân kỵ hận mình.

Tuy nói Trưởng ban chỉ huy Quân sự không nhiều quyền lực lắm, nhưng trong tay y vẫn có quyền, nếu thực sự phân cao thì đúng là phiền toái cũng không nhỏ.

- Công cụ mở đường, đến lúc đó sẽ nói sau.

Tề Quy Vân quét nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, thản nhiên gật gật đầu, cũng không biết trong lòng nghĩ gì. Đoán chắc với Diệp Phàm đã sinh ra một chút khúc mắc nho nhỏ.

- Chuyện sửa đường hy vọng các vị có thể bắt nhanh thời điểm, thương nhân người Nhật Bản cuối tuần sẽ đến, tính toán của tôi là tranh thủ nội trong một tuần có thể động công bắt đầu.

Thực tế không được thì cũng phải tu chỉnh một chút, tranh thủ nội trong tuần sau khởi công, nội trong tuần này phải trình ra phương án cụ thể.

Thời gian không đợi người, nhất định phải hoàn thành trước tết, bằng không, nếu đợi sang năm thì nhiệt huyết của mọi người tan biến hết.

Đương nhiên, mặc dù là góp lại được 3 triệu, đối với con lộ vòng qua núi Thiên Xa dài đến hơn 160 km mà nói thì như muối bỏ biển.

Phỏng chừng dồn vào đó cũng không đi tới đâu, cho nên, tôi còn có tính toán khác, đó là phát động dân chúng cả huyện cùng nhau sửa đường, chính phủ chúng ta cung cấp thức ăn, công cụ, bọn họ bỏ công bỏ sức.

Các vị ủy viên thường vụ phân công nhau ra phụ trách mỗi người một đoạn, mỗi xã tính theo tỉ lệ đầu người do Chủ tịch xã dẫn đầu tạo thành từng tổ phụ trách từng đoạn đường cần sửa, bỏ ra nhân công nhất định.

Gần đây tôi có đi khảo sát qua vài xã, đối với chuyện sửa đường quần chúng nhân dân tích cực hưởng ứng, tình nguyện bỏ ra chút công lao động.

Nếu phương pháp này khả thi thì số tiền ba trăm ngàn chúng ta góp lại kia có thể dùng vào nhiều việc hơn, có thể mua được nhiều thuốc nổ phá đá hơn.

Diệp Phàm lại đưa ra một đề nghị mới.

- Chủ tịch huyện Diệp, việc này nói thì thấy rất dễ làm nhưng khi làm thì lại là một công việc khá phức tạp. Tỷ như sắp xếp nhân công, điều phối, bảo đảm hậu cần, xe vận chuyển, quan trọng nhất là an toàn. Phải biết rằng tuy nói dân chúng tích cực hưởng ứng, nhưng bọn họ chưa từng làm qua công việc sửa đường, chỉ dựa vào chút sức thì cũng vô dụng, có những thao tác công việc cần đến chuyên môn và kỹ thuật. Tỷ như đào lỗ cho thuốc nổ vào nếu thao tác làm không đúng, thuốc nổ bị làm cho nổ tung khiến cho họ bị thương, xe thì bị lật, khi đó sự cố xảy ra thì phải làm sao bây giờ? Lúc đó không phải mũ quan cũng mất hay sao?

Vi Bất Lý mặt nhăn mày nhó, rõ ràng đang không ủng hộ phương án này.

Kỳ thật người này ngại phiền toái, bản thân y là một Bí thư Đảng - quần chúng dẫn đầu cả nhóm công nhân chịu trách nhiệm một phân đoạn nào đó thì cảm thấy rất mệt và vất vả, hơn nữa lại mất sức mà không thu được kết quả tốt.

Nếu thật làm ra được thành tích, phỏng chừng đại công lao đều dồn cả cho Chủ tịch huyện Diệp Phàm và bí thư Chu Phú Đức. Phỏng chừng lợi lộc nằm cả ở trên người Diệp Phàm, một bí thư quản công tác Đảng như y thì có thể kiếm chác được gì trong vụ này?

- Đúng vậy, việc này rất phiền toái, vì nhân công cần đến rất nhiều nên rất dễ xảy ra vấn đề. Trách nhiệm về vần đề an toàn nặng như Thái Sơn, đừng nói là làm chết nhiều người, chỉ cần bị thương vài người thôi, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta cũng đền không nổi rồi. Đến lúc đó các xếp bên trên truy cứu trách nhiệm thì ai có thể đứng ra ghánh được? Dù sao đội ngũ nhân công sửa đường của chúng ta không phải là đội ngũ chuyên nghiệp?

Thiết Đông lên tiếng ủng hộ Vi Bất Lý ngay sau đó.

- Nói thế có nghĩa bên trong cái vấn đề? An toàn, an toàn...

Đến Chu Phú Đức cũng có chút do dự.

Vấn đề an toàn một khi không an toàn thì e rằng cái mũ quan cũng trở nên không đảm bảo theo, mũ mão trên đầu mình giờ đem vào thử nghiệm ở cái chuyện rách phá đường này hay sao, hiển nhiên là không có lời rồi. May mắn là gã Mã Vân Tiền kia không có mặt, bằng không gã đã sớm kêu lên từ nãy giờ rồi.

- Kỳ thật, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, chúng ta có thể mời vài chuyên gia có kinh nghiệm thi công đến chỉ đạo hoặc giám sát, do các đồng chí bên phòng giao thông đường bộ huyện dẫn đầu, phân vùng phụ trách, như thế cũng có thể tạo ra tác dụng giám sát chỉ đạo nhất định.

Tôn Minh Ngọc lên tiếng ủng hộ Diệp Phàm.

- Trưởng ban Tôn, cái này có thể cam đoan an toàn trăm phần trăm sao?

Vi Bất Lý lạnh giọng hừ nói. Tôn Minh Ngọc tất nhiên không tiếp nói, câu nói cam đoan trăm phần trăm khẳng định chẳnng ai dám nói ra cửa biển rồi.

- Nếu cứ sợ như thế này thì còn làm gì được gì? Cứ mặc cho Ma Xuyên nghèo vĩnh viễn là được rồi, như vậy sẽ an toàn tuyệt đối, không làm gì thì đương nhiên an toàn rồi, hừ.

Lúc này, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên thấy không ổn, thấy kiến nghị của Diệp Phàm sắp bị mọi người phủ quyết cho nên phát biểu một câu.

- Đồng chí Phương Viên nói rất có lý, chúng ta không thể vì sợ phiền phức mà cái gì cũng không chạm vào. Có câu nói ở cửa miệng nói thế này, người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.

Ngồi trong nhà cũng có thể bị thứ gì đó từ trên trời rơi xuống nện vào người, huống chi là sửa đường, chúng ta sao có khả năng dám cam đoan trăm phần trăm.

Nhưng không thể vì vậy mà không làm. Chúng ta phải giám sát gắt gao vấn đề an toàn, phân rõ trách nhiệm thuộc trưởng nhóm, cứ vậy mà phân theo tầng theo lớp.

Tỷ như một thôn là một tổ nhỏ, trách nhiệm sẽ do nhóm trưởng của tổ nhỏ này phụ trách. Bí thư chi bộ thì phụ trách vài thôn, Chủ tịch xã phụ trách vài thôn lớn.

Nắm vững từng công đoạn một, giám sát từng công đoạn một, tin rằng nhất định sẽ giảm được tối thiểu nhân tố không an toàn. Vì Ma Xuyên của chúng ta, tôi cảm thấy chúng ta có thể vật lộn lần này.

Diệp Phàm hào sảng nói.

- Vật lộn, vậy thành lập một bộ chỉ huy đi, mời Chủ tịch huyện Diệp đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy trong lần tu sửa mở rộng con lộ của núi Thiên Xa, chúng ta sẽ hiệp trợ Chủ tịch huyện Diệp sửa đường, không biết Chủ tịch huyện Diệp có dám ký vào biên bản chịu trách trách hay không?

Vi Bất Lý nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hơi có vẻ châm chọc, hỏi.

Chu Phú Đức đương nhiên không lên tiếng, cái chức tổng chỉ huy nói ra thật dễ nghe nhưng trách nhiệm lớn ngất trời. Khi xảy ra sự cố thì biết khi lúc đó mọi người đem bảng cam kết gánh trách nhiệm ra, tất cả mọi người ai cũng có đường lui chỉ mỗi tổng chỉ huy là mất mũ quan. Những người còn lại nhiều lắm chỉ bị cảnh cáo, ghi tội là cùng.

- Bí thư Chu, ngài thấy sao?

Diệp Phàm quay đầu hỏi.

- Ha hả, tôi già rồi, chức tổng chỉ huy này thanh niên các cậu làm sẽ tốt hơn. Chủ tịch huyện Diệp nếu là người khởi xướng chuyện sửa đường, vậy chức tổng chỉ huy này đương nhiên không phải cậu làm thì còn ai khác. Như vậy đi, tôi phụ trách công tác hậu cần là được, về chuyện chia công đoạn ra phụ trách thì dành cho các uỷ viên đi.

Chu Phú Đức cười, mặt dạn mày dày tranh phần công việc an toàn và dễ dàng nhất về phần mình turớc tiên.

Các ủy viên thường vụ khác tuy rằng trong bụng thầm mắng không ngừng, nhưng do ngượng ngùng nên không thể cùng Chu Phú Đức tranh phần công việc khá thoải mái này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện