Quan Thuật

Như Xương Cá Mắc Họng (1,2)


trước sau

Thứ này nếu đã không thức thời như vậy, thế thì cứ giáo huấn y một chút. Nhưng mà, cậu em Diệp à, hiện giờ cậu đang ở thời kỳ quan trọng, cũng không thích hợp để kết thù nhiều quá, có chừng có mực thôi là được rồi. Đợi người ta họp xong, vị trí Chủ tịch huyện ngồi cho ổn định xong xuống tay cũng không muộn mà. Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, huống hồ thời gian chỉ có vài tháng là đã có thể trị được tên đó rồi.

Hạ Hải Vĩ suy xét cho Diệp Phàm.

- Haha, y kiến của anh là chuyện bình thường, anh là người quản lý chính trị pháp luật mà, quản cả đám công an.

Diệp Phàm bật cười ha hả.

- Chú em, nói thật với cậu, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, dù sao thì tôi với Phó chủ tịch Địa khu Tra cũng chẳng có nhiều giao tình lắm.

Ông đây tốt xấu gì cũng là một Ủy viên thường vụ, nó muốn khoe khoang trước mặt anh chú, vẫn còn non lắm.

Chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch Địa khu thôi, cũng chỉ quản một bộ phận nào đó thôi à. Nghe nói tên nhóc đó có quan hệ rất tót với Chủ tịch Địa khu Vương.

Hơn nữa, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, mấy ngày nay hai lần nhìn thây, tên nhãi chủ tịch huyện Hồng Sa Châu hình như có chơi với Quách Tân Bình.

Hôm trước, nó với Quách Tân Bình uống rượu say mềm ở Cao ốc Đức Hồng, lúc đó cũng vừa hay tôi cũng ăn cơm ở đó.

Vốn chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng, nghe nói Ma Xuyên của ông em tranh giành phát triển kinh tế bất chính với huyện Hồng Sa Châu à?

Chỉ sợ là tên đó lại giở trò gì đó.

Hạ Hải Vĩ có vẻ hơi lo lắng, hiện tại ở Đức Bình, Hạ Hải Vĩ cảm thấy chỉ có Diệp Phàm mới là huynh đệ có thể tin tưởng được nhất.

Những người khác, y vẫn chưa nhìn thấu, nhất thời không nói được. Liên quan đến vấn đề đứng chung hàng, hoặc là ai nói liên minh với ai, rốt cục là Bí thư đại diện phái ngoại lai Trang Thế Thành, hay Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung phái bản địa, hoặc là những phe phái thứ ba khác, cái này y vẫn chưa suy xét xong.

Cho nên, Hội nghị thường vụ địa khu mời họp hơn hai ba lần, Hạ Hải Vĩ đều bỏ phiếu trắng, luôn ngoảnh mặt làm thinh.

- Quách Tân Bình, Chủ tịch huyện Hồng Sa Châu, y với Tra Kế Cương rất thân, có lẽ họ vốn đã thân rồi, làm cấp dưới, muốn kiếm chút ưu đãi chỗ Phó chủ tịch Địa khu Tra thì mời ông ấy đi ăn cũng là chuyện bình thường. Mấy hôm trước Bí thư Chu huyện chúng em cũng đi tìm Tra Kế Cương, nhưng nghe nói lần này toàn bộ khoản tiền đầu tư giao thông của địa khu sẽ chi hết cho quốc lộ La Thủy, cho nên. Ma Xuyên chẳng kiếm được xu nào, mấu chốt xui xẻo là chẳng có tiền thì còn biết phải làm thế nào?

Diệp Phạm suy nghĩ, cười nói, mặt đau khổ.

- Chủ tịch huyện Quách muốn kiếm chút tiền đương nhiên là bình thường, nhưng cậu em, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ, cậu suy nghĩ thử xem, trong đó có chứa đựng chuyện phức tạp gì không?

Hạ Hải Vĩ dù sao cũng già đời, kinh nghiệm hơn Diệp Phàm, dường như đã nhìn thấy được một số vấn đề trong đó.

- Phức tạo khác? Ma Xuyên chúng em với Hồng Sa Châu cạnh tranh, Quách Tân Bình tìm Phó chủ tịch Địa khu Tra ăn cơm, mà cách đây mấy ngày còn đụng phải anh Hạ anh hai lần. Trong chuyện này lẽ nào có cái gì đó chưa nói rõ.

Diệp Phàm lẩm bẩm trong miệng.

- Tôi cũng nghĩ vậy, cậu thử nghĩ đi cậu em. Quách Tân Bình, chắc chắn không muốn thấy Ma Xuyên các cậu vượt qua Hồng Sa Châu bọn họ.

Hạ Hải Vĩ thuận miệng nói một câu, suýt chút nữa làm Diệp Phàm kêu lên.

Thằng nhãi này nói:

- Đúng rồi, Chu Phú Đức lên địa khu chẳng kiếm được một đồng nào, nếu như Quách Tân Bình huyện Hồng Sa Châu có thể kiếm được tiền về thì có vấn đề rồi. Nghe nói huyện Ma Xuyên là đối tượng trọng điểm cần được địa khu chú trọng, hàng năm đều phải cấp xuống mấy trăm ngàn sửa đường, năm nay chẳng có một đồng nào, chuyện này có chút khác thường, lẽ nào có ai động tay động chân sao?

- Đúng đó, người này còn không phải là Quách Tân Bình sao? Y không muốn thấy Ma Xuyên các cậu vượt qua bọn họ, cho nên, đã chặn tất cả mọi ngả đường, sửa đường chính là tấm chắn lớn.

Hạ Hải Vĩ nói.

- Hừ! Nếu thực sự tên đó dám làm khó dễ như vậy, thế thì em cũng chẳng phải dạng ẻo lả. Anh Hạ, có chuyện này em nhờ anh điều tra trước, em nghĩ, chẳng có tường nào mà không có gió lọt qua. Chỉ cần Cục giao thông dám cấp tiền cho Hồng Sa Châu, còn huyện Ma Xuyên chúng em lại không có, thế thì trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Diệp Phàm lạnh lùng.

- Tôi biết, tôi sẽ chú ý. Nhưng, chỉ sợ Phan mặt rỗ Cục công an địa khu kia sẽ làm khó dễ thôi, cậu cẩn thận một chút. Tôi bên này sẽ giả bộ ngớ ngẩn, tên Lâm Thiên đó không dễ đối phó, chỉ sợ cái tên Ngô Đồng huyện các cậu không gồng gánh nổi.

Hạ Hải Vĩ nói ra lo lắng trong lòng.

- Lâm Thiên, người này hình như cũng hơi khó chơi.

Diệp Phàm nói thầm một câu, đột nhiên nói:

- Anh Hạ, em thấy cái hư danh Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật để không cũng khó chịu, hay là cũng nhân cơ hội xuống tay đi.

- Xuống tay, với ai?

Hạ Hải Vĩ biết nhưng cố ý hỏi.

- Anh em chúng ta, còn phải giả bộ ngớ ngẩn lừa nhau sao? Đương nhiên là Lâm Thiên rồi, anh Hạ có cách nào để đuổi tên đó đi không, một mình anh kiêm luôn Cục trưởng Công an càng tốt.

Diệp Phàm cười khan nói.

- Đuổi y đi, cũng tương đối khó, trước mắt không có lý do gì để đưa y đi. Mà, dù có đưa y đi rồi, cấp trên chưa chắc đã để tôi kiêm nhiệm Cục trưởng Công an.

Nghe nói Lâm Thiên có quan hệ tương đối tốt với Chủ tịch Địa khu Vương, thế lực của tập đoàn Chủ tịch Địa khu Vương tương đối mạnh, Bí thư Trang cũng có đấu với ông ta vài lần, nhưng dường như vẫn chưa được gì.

Cũng không thể nói Bí thư Trang không có năng lực, chủ yếu là do nguyên nhân lịch sử trước đây tạo thành. Bí thư tiền nhiệm sắp về hưu, nên cũng không để ý mọi việc.

Để mặc cho Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung nắm quyền, cũng giống như thế thiên tử lệnh chư hầu thời cổ đại, có lẽ hai người này cũng có thỏa hiệp gì đó hay chuyện gì khác.

Cho nên, mới nói nuôi hổ thành họa, khiến Bí thư Trang hiện nay rơi vào thế bị động, ắt hẳn muốn xoay chuyển cục diện cũng hơi khó. Tôi tạm thời chỉ có thể quan sát, thời cơ vẫn chưa chín muồi, mẹ kiếp, buồn quá.

Hạ Hải Vĩ không kìm nổi mắng mấy câu thô tục.

- Thành sự tại nhân.

Diệp Phàm thốt ra bốn chữ, Hạ Hải Vĩ cũng từng nhắc tới vài lần, đột nhiên ông cười nói:

- Cậu em nói hay lắm, thành sự tại nhân, hahaha… gác máy, lần sau rảnh lại nói tiếp.

“Lâm Thiên…” sau khi gác máy, Hạ Hải Vĩ trong miệng không ngừng nhắc đến tên này. Kỳ thực lời Hạ Hải Vĩ nói không thật, trong lòng ông sớm đã ngầm quan sát Lâm Thiên rồi, có thời cơ tự nhiên sẽ xuống tay thôi.

Tuy nhiên, tên Lâm Thiên này cũng thần bí, người này có lai lịch tương đối lớn ở tỉnh, từ chuyện y chẳng chút hoảng sợ đám Chủ tịch Địa khu Vương có thể đoán ra được chút ít. Hạ Hải Vĩ cũng hơi kiêng kị, làm việc phải luôn cẩn thận.

Chưa nắm chắc chín phần thì tuyệt đối y sẽ không ra tay. Chuyện này, một phát không chúng có lẽ bản thân Hạ Hải Vĩ sẽ rơi xuống nước, ngay cả cái mũ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cũng bị người ta hái mất.

Thế thì mất nhiều hơn được. Dù sao cái mũ quan này Hạ Hải Vĩ phải tốn sức ba bò chín trâu mới kiêm được.

Đương nhiên, y cũng buồn, vì trong chốn quan trường y chẳng có ai. Cái vị trí này cũng là do Diệp Phàm lợi dụng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt và Phó giám đốc sở Lý Xương Hải trả hắn món nợ nhân tình mới có cơ hội đẩy lão Hạ lên được. Cho nên, lão Hạ đương nhiên rất cảm kích Diệp Phàm, đối đãi với hắn như em ruột vậy.

Đương nhiên, giao tình là cái thứ, tuy chỉ có một mã, Hạ Hải Vĩ căn bản chẳng có giao tình gì với hai người này.

Chuyện này chẳng qua, hai vị đại lão trên tỉnh tự nhiên không muốn nhốt Hạ Hải Vĩ , cho nên, Hạ Hải Vĩ kỳ thật chính là một tấm lục bình thôi. Lúc đong đưa có thể bị người ta chen lên trước hoặc bản thân bị gió cuốn đi.

Đương nhiên, y luôn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, thậm chí phải là cán bộ cấp Phó tỉnh mới có chút tác dụng.

Nhưng, vận khí của lão Hạ cực kỳ kém, mãi vẫn chưa kiếm được cơ hội nào. Thế nên hiện nay lão Hạ mới tạm thời đứng nhìn người ta diễn, ngay cả cuộc chiến Trang, Vương cũng chẳng dám nhúng tay vào.

Chỉ sợ làm chuyện gì không tốt lại ảnh hưởng đến mình. Quan trường nhìn thì yên ả, nhưng thực tế lại vô cùng hiểm ác, một bước vô ý, có lẽ ngay cả cái mũ quan cũng bị thổi bay luôn. Muốn đánh đổ Cục trưởng Công an địa khu Lâm Thiên, đối với Hạ Hải Vĩ mà nói, trách nhiệm nặng nề. Hơn nữa, mặc dù có khi Hạ Hải Vĩ muốn ngừng quan sát, không tham chiến, nhưng cũng không được. Anh muốn đứng nhìn người ta đánh nhau, nhưng người ta lại không muốn anh giữ vị trí trung lập.

Cho nên, lựa chon, đó là chuyện lão Hạ sớm muộn phải làm.

- Đại ca, cái lão già Nhật Bản tên Aoi Ichiro nói đã tới Đức Bình rồi, anh nhanh cho người đi tiếp đón đi.

Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng Tề Thiên.

- Tên của công ty Aoi Ichiro là gì? Có mấy người đi theo, có đem theo phiên dịch không? Còn nữa, không phải nói là cuối tuần tới sao, sao giờ lại đến nhanh vậy? Ông đây vẫn chưa chuẩn bị gì cả, phiền phức quá.

Diệp Phàm trong lòng chấn động, thúc giục hỏi, không thể ngờ cái lão này lại đế nhanh vậy. Nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.

- Phiên dịch, có chứ, chắc là có khoảng ba bốn người. Vốn nói cuối tuần tới, nhưng công ty lão đó có việc, nói là thuận đường bay đi Hongkong rồi đến Thủy Châu luôn.

Đi dạo khảo sát thực tế một vòng, trở lại Nhật Bạn sẽ quyết định. Công ty của ông ta tên Tập đoàn An Đạt, cụ thể là kinh doanh cái gì em cũng chẳng rõ lắm. Nghe nói vốn đăng ký kinh doanh đến hai ba tỷ gì đó.

Hình như bọn họ có một nhà máy tre trúc chế phẩm ở Việt Nam, có thể làm ở Việt Nam thì chắc cũng có thể làm được ở Ma Xuyên.

Chỉ cần điều kiện của các anh có thể đánh động được bọn họ thôi. Nhưng nghe nói người này là Phó chủ tịch khu vực Châu Á của tập đoàn An Đạt, bản thân ông ta cũng nắm năm phần trăm cổ phần của tập đoàn, có thể xem là phú ông vài trăm triệu đó.

Tề Thiên nói.

- Đến gấp vậy, chắc không phải chỉ đến xem
tre trúc không chứ?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Đương nhiên không phải là đến để xem không rồi, tre trúc gì đó, nước ta nào có hiếm. Thành phố Kiến Âu tỉnh Phúc Kiến là cố hương của tre trúc, tên tuổi vang dội xếp hàng đầu kia kìa.

Ắt hẳn chủ yếu chạy đến vì Xuân Cung Hoàn của ông anh đó. Chuyện khảo sát nhà máy chỉ là thuận tiện thôi.

Nhưng mà, anh cũng nên nghĩ các để nắm cái lão này, thậm chí là kiếm hắn chút máu mới được. Đã đến một chuyến rồi mà, nếu không đầu tư thì cũng phải để lại cái gì đó mới đúng.

Em đã giới thiệu người rồi, được hay không tì phải trông cậy vào ông anh thôi, hahaha…

Tề Thiên cười điên cuồng, nhỏ giọng nói:

- Anh à, công em lần này hơi lớn đó, thịt trăn thuốc đó có thể nhiều hơn chút không? Hắc hắc, một nắm tay được chứ?

- Nắm tay cái con khỉ ấy, đợi chuyện đầu tư quyết định xong đã, nếu mà làm không xong thì ông đây đòi đòi cả tiền tiếp khách đó, cậu còn ngồi đó mà mơ một nắm tay, đấm cậu một đấm thì có.

Diệp Phàm tức giận mắng.

- Anh à, cái đó cũng đâu phải là em được chỉ định ông ta đầu tư đâu, nhưng mà, không đầu tư cũng phải để lại chút máu, cái lão Nhật Bản đó tiền kiếm được nhiều lắm, mẹ kiếp, được nhiều máu lắm đó.

Tề Thiên nổi giận, đem lửa hận trút lên người Aoi Ichiro.

- Cái này không cần cậu phải lo. Cái tên Nhật Bản đó, vào tay tôi mà còn để cho ông ta thoát được sao. Xương gà thì cùng phải bỏ ra hai lượng dầu chứ. Hứ!

Diệp Phàm gác máy, lập tức sắp xếp bố trí.

- Nông Viện Viện, cô kêu Xa Hồng Quân đến ngay, kêu cả mất Phó chủ tịch huyện đến họp khẩn cấp. Mặt khác, kêu Trưởng phòng giáo dục, Trưởng phòng công an… lập tức đến họp.

Diệp Phàm hét lên.

- Vâng…

Nông Viện Viện trong lòng ngạc nhiên, không thể ngờ anh họ lại có vận may như vậy, lập tức đã được sắp xếp công việc rồi.

Chuyện này ván đã đóng thuyền rồi, vốn Diệp Phàm định gọi anh ta mai đến, giờ thế cuộc tạm thời thay đổi, anh họ kia…

- Bí thư Chu, Phó chủ tịch Khu vực Châu Á Tập đoàn An Đạt Aoi Ichiro cùng với một số người công ty ông đã đến khảo sát tới Đức Bình rồi. Lần này bọn họ là tới khảo sát tre trúc của xã Kháo Sơn Truân Tử chúng ta. Tôi nghĩ, phẩm chất tre trúc của Kháo Sơn Truân Tử chúng tương đối tốt, có thể thuyết phục họ đầu tư là dự định của tôi… nếu có thể thành công thì chúng ta có hy vọng rồi.

Diệp Phàm sung sướng báo với Bí thư uyện ủy Chu Phú Đức.

- Aoi Ichiro không phải bảo cuối tuần mới đến sao. Thế này, cậu lập tức sắp xếp đi, cần gì cứ nói, tất cả đều do cậu phụ trách, nhất định phải giữ các vị khách Nhật Bản ở lại Kháo Sơn Truân Tử mới được, mặc kệ tốn kém bao nhiêu.

Chủ tịch huyện Diệp, huyện chúng ta chẳng có bao nhiêu cơ hội thế này, Ma Xuyên, không thể cứ nghèo mãi được.

Xây nhà máy, chấn hưng kinh tế, đó là con đường duy nhất.

Chu Phú Đức tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ,

- Còn nữa, cần các Ủy viên thường vụ phối hợp thì cậu cứ lập tức sắp xếp, nếu có người nào từ chối thì cậu cứ báo cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với họ.

- Được.

Diệp Phàm thốt lên một chữ.

Trong huyện lập tức náo nhiệt hẳn lên, ban vệ sinh làm vệ sinh, các đồng chí ban Tuyên truyền cũng bắt đầu hành động, cả huyện giống như một bộ máy đang vận động.

Nhưng, cũng hơi lộn xộn một chút, vì từ khi xây dựng huyện Ma Xuyên đến nay, căn bản là chưa từng đón tiếp khách nước ngoài bao giờ. Nhất thời chân tay hơi luống cuống, không biết nên sắp xếp từ đâu.

Diệp Phàm suy nghĩ mãi, cảm thấy chuyện này cũng phải thông qua địa khu một tiếng. Nhưng, thông qua ai cũng là một sự lựa chọn.

Theo quy củ mà nói chuyện này trước tiên cần báo với Phó chủ tịch thường trực Địa khu phân quản Địa ủy Ủy ban nhân dân Địa khu Triệu Xa Thành một tiếng, dù sao thì ông ta cũng quản chuyện này, nhưng, Diệp Phàm vẫn còn hơi lo lắng gì đó.

Hắn không gọi cho ông ta, mà trực tiếp gọi đến chỗ Trang Thế Thành. May là Bí thư Trang đang rảnh, Diệp Phàm đem chuyện có khách Nhật Bản ghé đến báo cáo một lượt.

- Ừ! Thế thì phải lập tức nắm chặt thời cơ, nếu cần địa khu phối hợp gì, cậu cứ trực tiếp tìm lãnh đạo phân quản. Nếu bọn họ dông dài thì gọi điện ngay cho tôi. Còn nữa, chuyện này cậu nhất định nắm cho chặt, tìm cách giữ Phó chủ tịch Aoi ở lại, đây là nhiệm vụ tôi giao cho cậu. Phải đối đãi thận trọng như đối đãi với các nhân vật chính trị, tuyệt đối không cho phép bất kỳ sơ suất nào. Tiểu Diệp, cơ hội không nhiều đâu, đừng để thoát, Ma Xuyên, không kéo lên nổi, coi như thua đó.

Bí thư địa ủy Trang Thế Thành không nói dông dài, trực tiếp dặn dò.

- Bí thư Trang, chuyện này tôi có cần báo cho Chủ tịch địa khu Vương không?

Diệp Phàm cẩn thận hỏi.

- Tự cậu quyết định đi.

Trang Thế Thành gác máy.

“Tự mình quyết định, tạm thời không nên nói. Chỉ sợ lại có nội quỷ, đem đào của ông đây chạy đi mất.” Diệp Phàm thì thào.

Không lâu

Mấy Phó chủ tịch huyện cùng với mấy nhân viên phụ trách bộ môn có liên quan đã đến Phó chủ tịch thường trực vụ lý Phó chủ huyện Phương Hồng Quốc, Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương, Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Tiểu Lan sau khi nghe điện thoại của Diệp Phàm cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đến.

Kỳ lạ là Diệp Phàm không gọi Bí thư Đảng - quần chúng Vi Bất Lý và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền, nhưng không ngờ họ cũng đến góp vui. Nói là tiếp đãi khách khứa quan trọng, cũng là trách nhiệm của bọn họ gì đó.

“Mã Vân Tiền được phân quản Chính trị pháp luật đến còn có lý, vấn đề công an bảo vệ cần y phụ trách, nhưng Vi Bất Lý đến làm gì, chuyện này đâu có sắp xếp thay đổi nhân sự gì đâu. Mẹ kiếp, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.” Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười chào đón.

Trưởng phòng công an Ngô Đồng sau khi nhận lệnh, lập tức quay về sắp xếp, một lát sau, cùng với Nông Viện Viện, dưới sự dẫn đầu của Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương, đã lái xe đến Đức Bình.

Bọn họ, đương nhiên là do Diệp Phàm cử đi đón đoàn rồi. Diệp Phàm vốn định tự mình đi, nhưng chuyện bên này cũng cần người sắp xếp.

Hơn nữa, chủ yếu nhất vẫn là xã Kháo Sơn Truân Tử, phải thể hiện rõ mục đích này, bằng không, dùng cái gì để thu hút ánh mắt của Aoi Ichiro.

Người này tuy nói mục đích đến đây lần này tám phần là nhờ mình chữa bệnh, nhưng đây là người làm ăn, cũng không thể bỏ qua chuyện đầu tư, là một người có chủ ý khôn khéo, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.

Xét thấy Liễu Mi Phương dù sao cũng là Chánh văn phòng Huyện ủy, phong phú tiếp đãi kinh nghiệm, người con gái này lại có dáng dấp xinh đẹp, dù nói Diệp Phàm không khinh thường sử dụng mỹ nhân kế với lão già Nhật Bản Aoi Ichiro, nhưng dung nhan người con gái cũng có phần quyết định thành công lớn.

Đàn ông mà, mặc dù không ăn, nhưng thưởng thức một chút cũng được. Hơn nữa, dù công năng tình dục của Aoi Ichiro không được tốt, nhưng mà vẫn rất thích trêu chọc phụ nữ, bởi vậy, cử cô ấy đi là tốt nhất.

Ủy ban nhân dân huyện đang nghiêm túc họp hành.

Lúc này, thư ký mới nhậm chức của Diệp Phàm , Xa Hồng Quân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp, nhẹ nhàng bước vào bàn họp hình tròn chỗ Chủ tịch huyện Diệp, anh ta nói thầm bên tai:

- Chủ tịch huyện, xã Kim Đào đang xảy ra đánh nhau tập thể có dùng vũ khí, nghe nói hai thôn có đến trăm người, đang đánh nhau. Loạn xà ngầu hết rồi, chính quyền xã không khống chế được thế cục, nói nguyên nhân bởi vì chuyện quả đào, đang xin phái công an huyện đến giúp đỡ.

- Ừ!

Diệp Phàm gật gật đầu, hỏi:

- Chuyện này có thật không? Đã xác minh chưa?

Sắc mặc thằng nhãi lập tức khó giữ được bình tĩnh, âm trầm quét nhìn mấy Phó chủ tịch huyện và đám Mã Vân Tiền một cái, thầm nhủ: “Đúng là xui xẻo, thời khắc quan trọng này lại có người gây rối, vì quả đào…”

- Chắc chắn đúng, là thư ký Thái Đại đích thân gọi đến, gọi trực tiếp vào điện thoại của ngài. Tôi nói ngài đang họp, anh ta hối thúc nếu không đi nhanh sợ là không kịp.

Xa Hồng Quân vẻ mặt lo lắng, những chuyện đánh nhau tập thể thế này nếu là thật thì có thể gây nên thảm án, hoặc có nhiều người bị thương thì phiền phức.

Diệp Phàm đương nhiên không dám chậm trễ, quay người nói với Mã Vân Tiền:

- Chủ nhiệm Mã, trưởng phòng Ngô đi Đức Bình rồi, nghe nói ở xã Kim Đào xảy ra đánh nhau trong thôn có vũ khí, phiền anh cùng với đội công an nhanh chóng đến xã, bình ổn tình thế. Khuyên bảo bằng lời là chính, chú ý đừng để ảnh hưởng. Nhất định đừng áp bức quá mức chọc cho dân chúng kích động.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện