Đôi mắt đẹp long lanh đột nhiên nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy thù hận. Khi Diệp Phàm giả vờ quay mặt đi, Giang Đào Hồng lập tức kiềm chế được cơn thù hận của mình, mỉm cười, nói:
- Có lẽ là vậy?
Tuy nhiên, với dáng vẻ hơi kỳ lạ, cô gái hỏi:
- Không biết là người anh em của Chủ tịch Diệp tên là gì, được làm công tác điều tra ở Bộ Công an, công việc này chắc hẳn là thú vị lắm đây?
Đây là việc tôi không thể nói cho cô được, các đồng chí công tác ở bộ phận điều tra đều phải giữ bí mật, họ có kỷ luật thép, vì trước đây tôi và cậu ta rất thân nhau, cho nên, ha ha…
Diệp Phàm cố tình thoái thác, tỏ ra bộ dạng rất khó xử, khiến cho Giang Đào Hồng mất hứng thú.
- Khi ấy người anh em của anh đã nói gì?
Dường như Giang Đào Hồng vô cùng nôn nóng, hỏi một cách tường tận kỹ càng.
- Việc này tôi không thể nói linh tinh được.
Diệp Phàm lại tiếp tục thoái thác, một lần nữa hắn mơ hồ cảm nhận được ánh nhìn đầy căm hận của Giang Đào Hồng.
Trong lòng hắn có chút dao động, miệng lẩm bẩm nói:
- Tuy nhiên, việc này…
Vừa thấy ánh mắt háo hức chờ đợi của Giang Đào Hồng, hắn ta lập tức ngậm miệng lại, nhún vai, cười nói:
- Việc này, cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi, không nói nữa, nói tiếp sẽ khiến lòng người hoang mang. Phóng viên Giang, tôi tiếp tục đưa cô đi tham quan nhé.
- Vậy, cảm ơn.
Mặc dù Giang Đào Hồng rất thất vọng nhưng vẫn ra vẻ rất vui mừng.
- Phóng viên Giang, Ma Xuyên quá nghèo, thậm chí, đến bây giờ vẫn có những người dân chết vì đói. Cô là nữ phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình, ở Đức Bình của chúng ta mà nói thì tiếng tăm có ảnh hưởng rất lớn. Liệu có thể nhân làm phim chuyên đề mà tuyên truyền một chút về Ma Xuyên không, giới thiệu hiện trạng Ma Xuyên từ nhiều mặt như nhân văn, địa lý, lịch sử, kinh tế, tình trạng giao thông…
Diệp Phàm đưa ra những ý kiến của mình, mặc cho nó có được dùng hay không, trước tiên cứ nhen nhóm ý tưởng cho Giang Đào Hồng, còn hơn là không nói.
- Việc này hơi khó, chủ đề trọng điểm của phim chuyên đề lần này là về sự hy sinh của quân giải phóng khi xưa, không thể đổi thành phim tuyên truyền cho kinh tế ở Ma Xuyên được, làm như vậy chẳng có gì là đặc sắc, không đặc sắc sẽ không thu hút được sự quan tâm của khán giả, vậy thì bộ phim này còn làm để làm gì.
Giang Đào Hồng liếc nhẹ Diệp Phàm một cái, nói giọng lạnh lùng.
Chắc hẳn trong lòng có chút oán hận, nếu như cô ta thật sự là người nhà của Chủ tịch Giang thì từ chối là phải. Thậm chí, có thể nói, trong lòng cô còn tràn đầy thù hận với Ma Xuyên này, chắc chắn là không hề quan tâm đến sự sống chết của người dân Ma Xuyên.
- Vậy thì thôi, nếu như đã có chủ đề trọng điểm như vậy thì tôi cũng không có lời nào để nói nữa. Có điều, hai ngày nữa, sau khi tổng động viên toàn thể nhân dân Ma Xuyên dốc hết sức lực tu sửa dãy núi Thiên Xa, đến lúc ấy có thể mời phóng viên Giang đến, linh hoạt một chút, giúp chúng tôi tuyên truyền một chút được không?
Diệp Phàm cười nói, tỏ vẻ hòa nhã, điềm đạm.
- Hừ, tôi chúa ghét bị ép làm cái thể loại chỉ được cái mẽ ngoài, thực chất chỉ làm hao tài tốn của của những người dân nghèo, xin lỗi, sắp cuối năm rồi, đài truyền hình chúng tôi không rảnh rỗi.
Giang Đào Hồng chẳng kiêng nể Chủ tịch Diệp tí nào, khiến cho hắn ta có vẻ hơi xấu hổ. Ít nhất, Giang Đào Hồng không phun ra bốn chữ “công trình thể diện” cũng coi như là để cho Diệp Phàm chút sỹ diện.
Trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ kiếp đúng là vênh váo, đài truyền truyền hình thì có cái quái gì ghê gớm chứ. Ông đây tốt xấu gì thì cũng là một Chủ tịch huyện, đã vứt bỏ sỹ diện hạ mình cầu xin cô, không nể nang gì thì thôi, ít nhất cũng phải nói năng kheo khéo một tí chứ…”
Trong lòng hắn chẳng thoái mái chút nào, miệng vẫn cười nói:
- Ha ha, chắ là phóng viên Giang cho rằng tôi đang làm công trình chiến tích, công trình thể diện rồi.
Nói thật một câu, làm quan chức, có lúc đúng là phải làm những việc hào nhoáng, có như thế thì lãnh đạo cấp trên mới có thể thấy được thành tích của anh ta.
Có điều, lần này tôi hoàn toàn không phải làm vì mục đích như vậy, núi Thiên Xa, phóng viên Giang phải ngồi xe đi trên núi thì mới có thể cảm nhận hết được.
Ở đó hàng năm đều có vụ lật xe làm mất đi 20, 30 mạng người, có người thành cô nhi, mẹ mất con, vợ mất chồng, chồng mất vợ, ôi… Nhân lần sửa đường để kể ra thôi.
Nhà nước củ chúng ta chỉ có thể đưa ra chút ít tiền trợ cấp lương thực, còn những thứ tiền trợ cấp khác thì không có. Nói toạc ra là nhân dân trăm họ tự mình bỏ công bỏ sức ra, họ làm không công, sửa đường bằng sự nhiệt tình của mình, lẽ nào không trở thành tin trọng điểm của đài truyền hình được sao?
Diệp Phàm bộc bạch rất chân thành.
Tuy nhiên, Giang Đào Hồng như thứ ung nhọt đáng ghét, cứ trơ như đá, đối với việc như vậy mà lãnh đạm, thờ ơ, không quan tâm, lạnh lùng nói:
- Tôi vẫn phải nhắc lại câu nói khi nãy, đài truyền hình không rảnh rỗi. Công việc lãnh đạo giao cho còn làm chưa xong, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà đi chụp các ông sửa đường. Hơn nữa, Chủ tịch Diệp không phải vì đây là công trình thể diện thì còn quay làm gì?
Ánh mắt Giang Đào Hồng lộ rõ vẻ khinh thường.
- Trong lòng cô cho rằng, kẻ làm quan ai cũng như vậy phải không? Vậy thì tôi cũng nói rõ cho cô biết, ít nhất thì đối với Diệp Phàm tôi, việc này không phải như vậy, hừ!
Diệp Phàm tức giân, hừ một tiếng lạnh lùng không thèm để ý đến cô ta.
Hắn rời khỏi gian phòng, lại quay về nằm trên ghế, tiếp tục cuộc sống của mình. Vốn dĩ hắn có chút thông cảm nhưng trong chốc lát tất cả đều tiêu tan.
Thậm chí, hắn còn có những suy nghĩ độc ác, nếu cô gái này đúng là con gái của Chủ tịch Giang, hắn ta còn điều tra lại vụ án, điều tra lại toàn bộ.
- Ừ, tôi đang ở chỗ Chủ tịch Diệp, mọi người đến đây đi.
Sau khi nghe điện thoại xong, bỏ máy xuống, Giang Đào Hồng tiến lại và nói:
- Chủ tịch Diệp, có lẽ ông cho rằng tôi là người vô tình, nhưng đây là nguyên tắc của tôi, chắc Trưởng ban Tôn sắp đến đây rồi.
Vừa dứt lời, từ phía ngoài vọng vào tiếng cười nói của Trưởng ban Tổ chức cán bộ khu vực Tôn Quốc Đống:
- Chủ tich huyện Diệp, thật là có nhã hứng!
- Nhã hứng, khó mà được như vậy, người ta thường nói trộm được kiếp phù du, nửa ngày nhàn, nói thật, đến Ma Xuyên
lâu như vậy rồi, đến ngày hôm nay mới được nghỉ ngơi một chút. Thời gian trước tôi chạy ngược chạy xuôi, các vị lãnh đạo khu vực thấy tôi ở đâu, giống như lũ ruồi nhặng trong chớp mắt đã bâu đến rồi. Ha ha, Ma Xuyên này, cuộc sống gian nan Trưởng ban Tôn nhỉ? Mời ngồi!
Diệp Phàm cười ha hả, chào đón khách.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp diễn mà, Ma Xuyên này bao nhiêu năm nay vẫn vậy. Đừng quá nóng vội, chuyện gì phải đến sẽ đến, nóng vội cũng không thể uống được tào phớ nóng đâu.
Tôn Quốc Đống ngồi xuống một cái ghế khác.
Chỉ chốc lát sau, Nông Viên Viện, Xa Hồng Quân cũng đến. Người đến cuối cùng là Trưởng ban Tôn Ngọc Minh. Tuy nhiên, đi cùng hắn còn có một cô gái xinh đẹp mặc một bộ đồ màu tím, hơi giống với Nông Viện Viện, có lẽ đây là cô nàng Nông Liên Liên khiến cho Tôn Ngọc Minh đau đầu.
- Ha ha ha, Trưởng ban Minh Ngọc, còn mang được cả người đẹp về à?
Diệp Phàm cố ý kích Tôn Minh Ngọc, vì vừa rồi Xa Hồng Quân đã lén báo cho hắn rằng Trưởng ban Tôn Quốc Đống ra mặt cũng không ích gì, hình như là người nhà Nông Liên Liên ở huyện Giang Tân bên bờ sông đối diện phản đối vô cùng kịch liệt, không nể nang Trưởng ban Tôn một chút nào.
Chuyện này cũng là bình thường, mặc dù ở Đức Bình, Tôn Quốc Cường có thể hô phong hoán vũ, nhưng đối với gia tộc nhà họ Nông bên bờ sông đối diện thì lại không có cách nào để lay chuyển. Họ là người huyện Giang Tân, tỉnh Giang Đô, quyền lực của Tôn Quốc Đống có lớn đến đâu cũng không thể vượt sang tỉnh khác.
Vừa rồi lúc ở nhà Nông gia, Nông Liên Liên đã khóc như mưa như gió. Mẹ của Nông Liên Liên thì lấy cái chết để đe dọa, ồn ào ầm ĩ không ngớt.
Nông Liên Liên bị kẹt ở giữa, tự nhiên khổ sở, thái độ của Nông Các Đông, anh trai của Nông Liên Liên cũng không tẹ, luôn luôn khuyên cha mẹ, có điều chẳng có tác dụng gì. Bởi lẽ chuyện này ảnh hưởng đến cuộc cưới xin khác.
Bạn gái của Nông Các Đông cũng là người huyện Giang Tân, hình như bố cô gái cũng có chút địa vị ở huyện Giang Tân. Ông ta đưa ra một điều kiện duy nhất với Nông Các Đông là lúc nào hắn ta thăng quan tiến chức mới được đến cửa nhà này.
Cho nên, vì chuyện trọng đại cả đời của con trai nên mẹ Nông Liên Liên đành phải nhẫn tâm làm khó con gái.
Vi Hồng Mai mẹ của Nông Liên Liên vốn nghĩ rằng dựa vào địa vị của Tôn gia ở Đức Bình, việc giúp cậu con trai Nông Các Đông làm chức Phó chủ tịch thị trấn không phải là khó, ai mà biết được, việc này lại dây dưa, phiền phức.
Tôn Quốc Đống đến huyện Giang Tân tìm người, tuy nhiên hình như không được thuận lợi. Bọn họ ai cũng tỏ ra khách khí, cái gì mà cứ huyện láng giềng, tỉnh anh em… Vừa thấy bóng dáng Tôn Quốc Đống, người ta đã không nhận người rồi.
- Ôi, để Chủ tịch Diệp chê cười rồi.
Tôn Minh Ngọc có chút ủ rũ, mặt mày ủ dột khiến người ta buồn cười. Nông Liên Liên đứng bên cạnh mắt đỏ hoe, nước mắt lại trào ra.
- Hỏi thế gian tình là chi, mà người ta sống chết không màng, ôi…
Diệp Phàm đột nhiên thốt ra câu nói, và Diệp Nhược Mộng như hiện ra trước mắt.
Mọi người ở đó nghe thấy những câu nói đầy bi ai này, cũng rơi vào một cảm xúc mơ hồ tương tự, không một ai phát ra tiếng động nào.
Một lúc lâu sau.
Diệp Phàm ngoảnh lại, cười nói:
- Khiến mọi người chê cười rồi, Trưởng ban Tôn, đi qua huyện Giang Tân à?
- Sang không dưới ba lần rồi, tìm gặp tất cả mọi người rồi, vô dụng, ôi…
Trong chốc lát Tôn Quốc Đống như già đi nhiều, có vẻ như bất lực, cũng có việc mà Trưởng ban Tổ chức cán bộ như ông ta không thể làm được.
- Sao lại có thể thế được?
Diệp Phàm có chút không hiểu, thầm nghĩ, Tôn Quốc Đống không phải là một Phó chủ tịch thị trấn, hắn ta chỉ cần xuất hiện quẳng tiền ra, một vạn không được thì hai vạn, hai vạn không được thì năm vạn, còn không thể xong việc sao, lẽ nào trong việc này còn có uẩn khúc gì?
- Haiz… Chủ tịch Diệp, kể cho cậu nghe cũng không sao, dù sao cũng không phải là chuyện gì mất mặt cho lắm.
Vốn dĩ sự đã thành rồi, sau đó lại có một tên ở đâu chui ra, Thái Đông, con trai của Thái Trung Minh Bí thư Đảng ủy huyện Giang Tân, cũng có ý với Liên Liên.
Lần đó hắn ăn cơm cùng với anh trai Liên Liên, lúc đó Liên Liên cũng có ở đó, vốn quan hệ giữa Thái Đông và anh trai Liên Liên, Nông Các Đông khá tốt, hắn mập mờ đưa ra ý này.
Các Đông biết chuyện giữa Liên Liên và Minh Ngọc, vì vậy từ chối thẳng, ai ngờ tên Thái Đông này lại là kẻ thù dai, làm ầm lên đòi cha hắn là Thái Trung Minh ra mặt làm khó dễ.
Đương nhiên là Bí thư Lưu của huyện Giang Tân không thể vì người Đức Bình chúng tôi mà đắc tội với Thái Trung Minh. Việc này, chắc là khó mà thành rồi.
Không ngờ, Tôn Quốc Đống tôi làm công việc tổ chức cán bộ mấy chục năm rồi, quan chức do tôi đề bạt không phải hàng nghìn thì cũng phải mấy trăm.
Kết quả thì sao? Đến chức vụ Phó chủ tịch thị trấn cũng không làm gì nổi. Người ta nói, cách nghề như cách núi, tôi cũng muốn nói, cách tỉnh như cách trời!
Tôn Quốc Đống than thở.
- Thì ra là thế!
Diệp Phàm thốt ra một câu, điện thoại chợt vang lên.