- Diệp Phàm, ông ấy là chủ tịch tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông, tiên sinh Nam Cung Hồng Sách.
Đội trưởng Lý Xương Hải đứng lên giới thiệu, liếc sang Nam Cung Hồng Sách thấy lão gật đầu liề nói tiếp:
- Là như vậy, công tử Nam Cung Cẩm Thần của tiên sinh Nam Cung Hồng Sách mở công ty ở huyện Hồng Thạch thì bị Điêu Lục Thuận bắt cóc, đòi tiền chuộc 200 vạn. Tiên sinh Nam Cung vì an toàn của Cẩm Thần nên không báo cảnh sát, xuất 200 vạn chuẩn bị trao thì phát hiện không liên lạc được người.
Lúc ấy Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử đang thu xếp tổ chức đánh bạc tại miếu Ma Cô ở Lâm Tuyền. Sau khi bị vây bắt thì bỏ chạy cho đến khi bị giết chết. Sau khi tra hỏi mấy tên đồng bọn còn lại thì khai là Nam Cung Cẩm Thần đã ngộ hại, nói là thủ hạ của Điêu Lục Thuận tức giận vì bị lộ tin tức ở miếu Ma Cô nên đã giết chết con tin, ai!
Nói tới đây, đội trưởng Lý thở dài:
- Tiên sinh Nam Cung nghe chuyện của cậu nên nhất định muốn tới cảm ơn. Nói là cậu đã trả thù cho con trai ông ấy nên hôm nay đặc biệt từ Thủy Châu tới.
- Tiên sinh Nam Cung, là một công dân Hoa Hạ, mỗi người đều có trách nhiệm và nghĩa vụ này, đổi lại là người khác cũng sẽ làm như vậy. Vì thế đây là việc cháu phải làm, xin ngài đừng bận tâm.
Diệp Phàm vội vàng đứng lên từ chối, ông lão đang đau khổ vì mất con, bản thân mình sao còn dám nghĩ đến việc bắt người ta cảm tạ.
Diệp Phàm nhìn sang đội trưởng Lý mới nhớ ra chuyện điện thoại di động, vội vàng nói:
- Đội trưởng Lý, không hay rồi, điện thoại di động đã bị hỏng, hay để tôi lấy một phần tiền thưởng để thay nhé.
Nói xong mở phong bì tiền thưởng định đưa, hiện giờ Diệp Phàm từ việc buôn bán Tiên Vân Ti kiếm được 20 vạn nên cũng không đến nỗi túng thiếu, quan trọng là có thể kết giao với một người như đội trưởng Lý.
Trong quan trường Hoa Hạ, có quan hệ là điều cực kỳ quan trọng, chọn cán bộ cũng muốn tìm người biết nghe lời mình hoặc có dây mơ rễ má. Diệp Phàm tuy chưa từng trải nhưng nhìn cuộc đời của cha hắn cũng hiểu được rất nhiều ngóc nghách quan trường. Đội trưởng Lý giờ chưa có tác dụng trực tiếp nhưng sau này thì chưa biết, vì thế để lại cho y một ấn tượng tốt cũng là gieo một hạt mầm về sau.
- Lần trước cậu chẳng phải đã nói nếu lỡ may hỏng cũng không cần bồi thường sao. Anh đã báo lên chuyện điện thoại của em rồi, cũng không cần cậu phải bồi thường. Tiền này cậu cứ giữ đi, đây là tiền của cậu mà.
Đội trưởng Lý tỏ vẻ thân thiết:
- Thật ra có hư hay không thì tôi cũng không lấy lại, lần này cậu giúp chúng tôi quá nhiều rồi. Có muống gia nhập ban cảnh sát hình sự của tỉnh chúng ta không, nửa năm sau tôi bảo đảm sẽ thăng cậu lên phó phòng.
- Phó phòng.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn đội trưởng Lý:
- Anh Lý nói đùa sao, em đâu phải tốt nghiệp đại học công an.
- Cậu mặc dù không phải tốt nghiệp đại học công an nhưng lại là sinh viên của trường đại học nổi tiếng Hải Giang, chủ yếu là mọi người thấy được biểu hiện của cậu lần này. E là rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học công an chính quy cũng không có năng lực như cậu.. Suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ rồi thì gọi điện thoại cho tôi, cứ điện thoại là cậu có chỗ, ha ha!
Lý Xương Hải giống như con sói đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ là Diệp Phàm gia nhập đội cảnh sát hình sự.
- Được rồi! Để em suy nghĩ một chút!
Diệp Phàm gật đầu.
- Anh bạn trẻ, chuyện của con tôi phải cảm tạ cậu, dù thế nào cũng là do cậu báo thù. Đây là một chút lòng thành, cậu nhất định phải nhận lấy.
Nam Cung Hồng Sách nói xong thì có một người trung niên vẻ lão luyện tiến lên đưa cho Diệp Phàm một tấm thẻ màu xám.
- Tiên sinh Diệp! Đây là chủ tịch Nam Cung đặc biệt cảm tạ ngươi. Bên trong có 20 vạn, mật mã là 666666, mời nhận lấy. Mấy người đội trưởng Lý làm chứng, đây là tặng cho ngươi, ngươi đừng lo lắng gì.
Người trung niên sợ Diệp Phàm không nhận còn kéo mấy người làm chứng, bởi vì Diệp Phàm là nhân viên chính phủ, chỉ sợ người ta nói là nhận hốii lộ thì phiền toái. Cho nên khi xuất tiền còn đặc biệt đi công chứng để Diệp Phàm không lo lắng, nói rõ đây là thành tâm của nhà Nam Cung muốn cảm tạ, không phải để quan hệ.
- Không được! Tiên sinh Nam Cung, cháu đã sớm nói là tiền này không thể nhận.
Diệp Phàm vội vàng từ chối, không chịu nhận tấm thẻ kia.
- Diệp Phàm, nhận lấy đi! Đây là một chút tâm ý của tiên sinh Nam Cung. Người ta là lão đại từ Hồng Kông tới chỉ để biểu đạt lòng thành
thôi đấy.
Lý Xương Hải mỉm cười giải vây.
- ...... Như vậy đi! Cháu nhận một vạn coi như là tâm lĩnh, còn lại 19 vạn sẽ lấy danh nghĩa chủ tịch Nam Cung hiến cho việc sửa đường của thôn đập Thiên Thủy. Con đường này đang cần sửa chữa, chỉ đang thiếu tài chính. Tấm thẻ này cứ để ở chỗ tiên sinh Nam Cung, sau đó lại chuyển tới ủy ban nhân dân Lâm Tuyền. Tuy nhiên phiền tiên sinh Nam Cung bỏ chút thời gian, hi vọng có thể chỉ đích danh cháu toàn quyền sử dụng số tiền này để sửa đường, có thể để đội trưởng Lý giám sát. Đương nhiên đội trưởng Lý bận nhiều việc nên sau khi sửa đường xong cứ đưa hóa đơn chi tiêu lên cho đội trưởng Lý xem là được.
Diệp Phàm nhấn mạnh điểm mấu chốt, chỉ e số tiền này lại bị Thái Đại Giang vặt đi, lần trước vất vả mới xin được một vạn hai mà phải đập bàn đập ghê mới đòi lại được một nửa. Khoản tiền lần này lớn như vậy, Thái Đại Giang không động tâm mới là lạ.
- Thằng ranh, lằng nhằng quá! Không cẩn thận đã bị cậu dụ dỗ rồi.
Lý Xương Hải khẽ mỉm cười, biết Diệp Phàm sợ số tiền kia đến thị trấn Lâm Tuyền thì bị bí thư, chủ tịch bớt xén liền nói với chủ tịch Nam Cung:
- Tiên sinh Nam Cung, tôi thấy cách này rất tốt. Đồng chí Diệp Phàm luôn là một nhân viên tận tâm, tôi rất kính phục cậu ta.
- Tốt! Cứ làm như thế. Tuy nhiên tấm thẻ này là tôi cảm tạ anh bạn nhỏ Diệp Phàm nên không thể tặng cho ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền.
Nam Cung Hồng Sách nói rất kiên quyết, quay sang ra lệnh cho người trung niên bên cạnh:
- Đông Điều, anh làm thêm một chi phiếu lấy danh nghĩa công ty tặng cho ủy ban nhân 100 vạn, điều kiện như anh bạn nhỏ Diệp của tôi vừa nói. Tiền nào việc ấy, toàn quyền do anh bạn nhỏ chi dùng, không ai có quyền can thiệp và bớt xén, đương nhiên bao gồm bí thư, chủ tịch và các cán bộ của thị trấn. Nếu như ủy ban nhân dân làm trái với quy định thì công ty có quyền kiện lên tòa án, đồng thời cũng mời đội trưởng Lý Xương Hải toàn quyền giám sát tài chính.
Cuối cùng Diệp Phàm bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhận khoản tiền lớn 20 vạn.
- Ai! Đông Điều, gọi bà chủ mang thức ăn lên. Tôi uống một chén với anh bạn nhỏ Diệp và đội trưởng Lý. Báo cho chi nhánh công ty ở huyện Hồng Mạch, sáng sớm ngày mai tôi muốn đến. Ai...... Nhìn xem Cẩm Thần...... Nó...... Từng...... Công tác chỗ đó.
Nói tới đây ông lão luôn luôn kiên cường này bất giác cũng chảy nước mắt, một cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng mọi người.
Rượu đã uống được ba vòng, thức ăn đã dọn lên năm món!
Mọi người đều hơi ngà ngà, lúc này bà chủ Hoa Mị Lan của quán Tử Vân đích thân bưng lên một món ăn hết sức sặc sỡ như trăm hoa đua nở, nói là món ăn mà quán vừa sáng tạo “Hoa đón chào người” (Hoa nhân diêu)!
Nhìn món ăn mà nghĩ đến tên gọi thì đúng như vậy, nghe nói vật liệu để nấu nó đều là hoa dại hái từ trên núi, phối hợp khéo léo với nhau, vừa thơm ngon vừa đẹp mắt, lại rất lạ miệng khiến mọi người đều tấm tắc.
- Bà chủ Hoa, món Hoa đón chào người này có chút giống cô à! Tươi đẹp như hoa đào! Ha ha......
Triệu Thiết Hải đùa giỡn, bởi vì bà chủ Hoa đúng là xinh đẹp như hoa. Gương mặt đỏ hồng trông rất quyến rũ, đôi môi xinh xắn, cặp mông tròn trịa và bầu ngực căng phồng khiến bất cứ đàn ông nào cũng phải thầm nuốt nước miếng.
- Lại là một yêu tinh! Hoa đón chào người chẳng lẽ là bà chủ làm riêng cho mình, cái cô này, thật lợi hại.-
Diệp Phàm thầm oán, trong đầu chợt nhớ ra lúc Lý Đức Quý sắp chết có nói là Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử thường hay nói “Hồng mạch hoa nhân diêu”, con trai lớn của tiên sinh Nam Cung Hồng Sách bị bắt cóc ở huyện Hồng Mạch, trong chuyện này nói không chừng có ẩn khuất gì đó.