Quan Thuật

Đấm Ủy Viên Thường Vụ Tỉnh Ủy


trước sau

Điện thoại cầm trên tay Tào Chính Đức lập tức rớt xuống đất, cơ thể run lên bần bật như sốt rét, cảm giác xương cốt mềm nhũn ra ngã xuống đất, may mà bên cạnh có một sĩ quan nhanh tay đỡ, vội đưa đi bệnh viện.

- Taị sao, tại sao, tại sao…

Tào Chính Đức nằm trên xe cấp cứu vẫn còn đang thì thào mấy chữ này.

Một trung tá phụ trách hiện trường cũng nhận được điện thoại của quân khu, lập tức vung tay lên, toàn bộ binh sĩ sĩ quan tiến lên trước bắt đầu tiến hành lái xe tải tránh ra.

- Đồng chí Vạn Sơn, lập tức quay lại, không được gây cản trở chấp hành pháp luật tỉnh.

Giọng nói nặng như núi trong điện thoại vọng đến Bí thư tỉnh ủy Quách.

- Tại sao, một tên phạm nhân giết người, ông là Bí thư tỉnh ủy cũng muốn bao che?

- Bí thư Quách, đó không phải là con trai ông, hôm nay ai nói cũng vô dụng, hừ.

Hứa Vạn Sơn tức giận hồ đồ rồi, việc này liên quan tới con đẻ của mình, cũng khó mà giữ cho đầu óc được minh mẫn, cộng thêm chính kiến bất hòa với Quách Phác Dương, cho rằng Quách Phác Dương dung túng bao che, cho nên căn bản là không nghe hết câu nói của Quách Phác Dương thì đã dập máy rồi.

Đường phố thì đã bị cảnh sát và binh sĩ dọn dẹp xong.

Diệp Phàm nổ máy Wrangler định đi thì điều bất ngờ xảy ra.

Hứa Vạn Sơn liếc mắt nhìn cảnh sát và binh sĩ quanh mình, cảm giác mất hết mặt mũi, mình đường đường là một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, không ngờ lại không sai nổi đám người này. Thế này thì ông đây còn lăn lộn thế quái nào được?

Thằng nhãi này gầm lên giận dữ, bỗng nhiên như điên rồ, bước từng bước dài tiến thẳng tới đứng trước Wrangler, quát:

- Mẹ nó, có bản lĩnh thì nghiền qua xác Hứa Vạn Sơn tao đây này.

- Hứa…bí thư Hứa, bình tĩnh chút nào.

Lúc này, Chung Chính Lương vội vàng chạy lại khuyên nhủ, giơ tay định kéo Hứa Vạn Sơn sang, thế nhưng bị Hứa Vạn Sơn hất tay hừ nói:

- Cút ngay ra cho tao, hôm nay ai nói cũng vô dụng, một lũ khốn nạn hung ác chúng mày, sau này sẽ trừng phạt chúng mày.

Diệp Phàm lùi lại mấy bước, điều chỉnh lại vị trí xe định vòng qua, dù sao năng lượng của Hứa Vạn Sơn cũng quá lớn, nhượng được thì nhượng một chút, không nhất thiết phải chỉnh gì cả.

Thế nhưng ý tốt của Diệp Phàm Hứa Vạn Sơn lại không cảm kích, lùi lại vài lần mà đều bị Hứa Vạn Sơn đến chắn trước xe.

- Mẹ kiếp ông thực sự nghĩ rằng ông to nhất thiên hạ à?

Diệp Phàm nổi nóng, nghĩ tới sinh mạng của anh Thiết đang gặp nguy ở Sáng Tích, không thể nhịn thêm được nữa, mở cửa xe, một bước tới trước mặt Hứa Vạn Sơn.

Thình thịch thình thịch thình thịch...

Ngắm chuẩn bụng Hứa Vạn Sơn đá một phát, thuận tay câu một quyền vào mặt Hứa Vạn Sơn, sau cùng một cước hung hăng thẳng xuống, trực tiếp đạp thẳng vào mông Hứa Vạn Sơn, thằng nhãi giống như đạn pháo bay ra xa hơn ba mét, ngã bệt xuống đất không thể đứng dậy nổi nữa.

Cảnh sát và sĩ quan bên cạnh co rụt cổ, không ai dám tiến lên, chỉ sợ xui xẻo ăn đòn của đồng chí Tiểu Diệp, hơn nữa, trong lòng thì lạnh toát mà trán cứ đổ mồ hôi nóng.

- Mẹ kiếp, chơi chiêu với ông đây à, may là chưa bắn chết mày đó.

Diệp Phàm chửi một câu rồi nhanh chóng lên xe, phóng điên cuồng.

Để lại dưới đất cặp kính, một loạt mấy chục cảnh sát và sĩ quan đều ngơ ngác như gà gỗ, miệng không hẹn mà đều đồng thanh thốt lên hai chữ.

- Lợi hại.

- Đây là ai? Chẳng lẽ là cháu trai Chủ tịch nước…

- Lợi hại hơn cả Ủy viên thường vụ tỉnh ủy điên cuồng, tỉnh thành số 1

- Chắc chắn đây là mấy người của Bộ Chính trị…

- Đưa đi bệnh viện thôi.

Chung Chính Lương nhíu mày, cho rằng tên tiểu tử này cũng hơi chút độc ác. Không ngờ lại dám đánh cả Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hơn nữa mặt của lão Hứa đã thành đầu heo rồi, trên mặt xuất hiện một cục u to màu xanh tím, mũi miệng đều chảy máu.

Đương nhiên, Diệp Phàm có chừng mực, chỉ là động chút ngoài da, xương cốt hẳn không sao, đây chính là kỹ thuật thành thạo của cao thủ thất đẳng đỉnh.

Thế nhưng, nội thương chắc chắn là có, hơn nữa thủ pháp của Diệp Phàm tương đối thâm hiểm, không có cao thủ đặc nhiệm kiểm tra rất khó tìm ra nguyên do. Đồng chí Vạn Sơn khó có thể khỏi bệnh hoàn toàn trong mấy tháng.

- Tướng quân Trấn, Hứa Vạn Sơn nhất định không chịu nhường đường, ngang tàng dùng thân thể ngăn cản đường xe chạy, rơi vào đường cùng nên tôi chỉ xử lý anh ta một chút, xin lãnh đạo phê bình, xử phạt hành vi lỗ mãng của tôi.

Diệp Phàm vừa lái xe vừa báo cáo công tác.

- Xử phạt cái rắm, bị hắn làm cho lỡ gần một giờ đồng hồ, nếu thành viên tổ A vì sự việc này mà bị tổn thất nghiêm trọng, tôi bắn chết, hừ.

Trấn Đông Hải hằm hằm sát khí cúp điện thoại. Đến cả Diệp Phàm cách xa mấy ngàn dặm còn cảm nhận được sát khí của thượng tướng Trấn từ tổng bộ Bắc Kinh truyền tới.

Xe vừa tới căn cứ vịnh Lam Nguyệt, hai bên cửa sơn môn đã sớm được mở ra, sĩ quan đứng đầu hai bên lực lượng binh sĩ hùng mạnh, vừa thấy Wrangler của Diệp Phàm đi qua, toàn thể theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội hô một tiếng:

- Chào thủ trưởng.

Đương nhiên Diệp Phàm cũng không rảnh đến nỗi nói được câu ‘chào các đồng chí’, đi thẳng sâu vào chỗ bộ tổng tư lệnh trung tâm của Báo Săn.

Phó đoàn trưởng Mã cùng đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ Quân và những người liên quan đang ngồi chờ. Đứng đầu tiên là một ông già quyền thế, người khoác bộ quân phục trung tướng, đằng sau còn có một thiếu tướng trung niên đi theo, đều không quen biết.

- Phó soái Diệp, xin chào, tôi là Tổ phó tổng bộ Cố Toàn.

Ông già vẻ mặt nghiêm túc đưa hai tay ra, chỉ vào người thiếu tướng trung niên đằng sau giới thiệu nói:

- Vị này là đồng chí Tưởng Đại Hải Tổ trưởng tổ đặc nhiệm Liên lạc quân ủy. Tình huống khẩn cấp, chúng ta vào trong nói chuyện.

- Chào thủ trưởng.

Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội.

Mấy người vào một phòng họp bí mật.

- Tất cả đứng dậy

Ở trong vọng ra tiếng hô hùng hồn.

Bá lạp một tiếng

Trong phòng hội nghị bảy tám vị thượng tá đại tá toàn bộ đứng lên, quân dung chỉnh tề, quyền thế phi phàm, mắt nhìn phía trước, sừng sững như núi Thái Sơn.

- Mời ngồi phó soái Diệp.

Trung tướng Cố Toàn giơ tay làm động tác mời ngồi, tuy nhiên Diệp Phàm không dám, chẳng lẽ để người ta đường đường một trung tướng ngồi cạnh một tên nhóc con như mình?

Đúng lúc đang nhường thì Cố Toàn mặt nghiêm nghị nói:

- Hôm nay anh là chủ soái, ngồi đi.

Diệp Phàm đành phải ngồi lên, cảm giác chiếc ghế bình thường Thiết Chiêm Hùng ngồi này dường như có lông rậm đâm ra, hơi kẹp vào mông.

- Ngồi đi.

Diệp Phàm chỉnh lại người, khí thế của cao thủ đỉnh bậc thất đẳng phát ra, dùng tay ra hiệu, bá lạp một tiếng, Thành viên tổ A ngồi hết xuống.

- Trưởng phòng Tưởng, anh giới thiệu qua về tình hình đi.

Trung tướng Cố nói.

- Vâng thủ trưởng.

Tưởng Đại Hải lập tức đứng lên, chào theo nghi thức quân đội, nói:

- Ngày mùng ba, du thuyền Hoàng Nhã trong lúc vận chuyển qua chỗ sâu ở Thái Bình Dương phát hiện một vật thể hình đĩa không rõ ràng rơi thẳng trên đảo Rắn ưng Glasgow. Đảo này ở xích đạo…

- Vào đêm hôm đó, đợt sóng công kích thứ nhất của tổ đặc nhiệm A chúng ta đã
xuất phát, tối mùng bốn đến Rắn ưng Glasgow, phát hiện diện tích của đảo đó tương đối lớn, một rừng cây cối rộng như biển cả, người đi vào căn bản không nhận biết được hướng Đông Nam Tây Bắc nữa.

Hơn nữa, bởi vì trên đảo không có người ở, dân chúng thường trú là đại bàng và rắn. Và, tương đối hung tàn, chim ưng phi tới công kích có thể làm người ta trọng thương. Rắn còn đáng sợ hơn, bị cắn trúng mấy tiếng sau mà không trị liệu kịp thời rất có khả năng chết luôn.

Đợt sóng công kích thứ nhất gồm 30 đồng chí hiện bị thương nặng đang lui về, 10 đồng chí hiện tai tung tích không rõ. Chắc rằng đang kiên trì trên đảo chờ đợt sóng công kích thứ hai đến cứu trợ.

Bởi vì các loại sóng điện vân vân không được sử dụng dễ dàng, sợ bị chặn lại, cho nên bộ đội đặc biệt của các quốc gia đều rất ít sử dụng tới, tình huống khẩn cấp mới dùng để nói vài phút, chỉ sợ bị đối phương phát hiện ra phương vị.

Vốn tưởng phát hiện thiên thạch Uranium khoáng thạch từ ngoài bay tới, tuy nhiên qua kiểm định của các chuyên gia tổ đặc nhiệm A phát hiện trên đảo không có hiện tượng các loại bức xạ hạt nhân.

Vì vậy khoáng thạch từ thiên ngoại rất có khả năng là một loại vật chất khác mà người trái đất chúng ta chưa từng phát hiện, bởi vì hôm đó khi rơi xuống sinh ra năng lượng dao động quá lớn. Cách vài trăm dặm ở ngoài Hoàng Nhã Luân còn cảm nhận được.

Toàn bộ bộ đội đặc chủng phái đoàn tinh anh của các quốc gia đều bước vào cuộc chiến cướp đoạt, tuy nhiên gần đây trải qua vài ngay chiến đấu kịch liệt, ám chiến, các quốc gia cũng hình thành một nhận thức chung là không thể tiến thêm bậc nữa, có nghĩa là tất cả quân hạm chi bằng cách ra xa khỏi đảo này chừng 200 hải lý, cấm bất kì các quân hạm cập bờ.

Tinh anh mà các quốc gia phái tới không được vượt quá bốn mươi người, cơ bản là dùng máy bay vận chuyển đến chỗ khoảng không rồi trực tiếp hạ xuống. Nếu phải vận chuyển những người trọng thương về thì dùng tàu nhỏ chữa bệnh của quốc gia đó dưới sự giám sát của quan sát viên cập vào bờ của hải đảo.

Hơn nữa, nghiêm cấm sử dụng vũ khí có uy lực lớn, nói cách khác là chỉ cần người có thể vác được vào, ví dụ như loại ống phóng rốc-két loại nhỏ cũng không được mang vào.

Chiến tranh trong rừng rậm, hoàn toàn là thực binh dã ngoại đối kháng, dùng vũ khí là súng lục, súng tiểu liên v.v…các loại vũ khí khinh hình, nhưng các quốc gia đều trang bị theo vũ khí hiện đại nhất, có uy lực nhất để chuẩn bị cho đội viên đặc chiến, không thể qua loa được.

Đương nhiên, còn có phi tiêu, cung nỏ, dây móc, bẫy v.v… các loại binh phẩm ứng dụng lạnh .Lựu đạn có thể dùng, địa lôi cũng có thể dùng.

Đây chính là trận chiến tay không, đảo Rắn ưng Glasgow đã trở thành vũ đài để bộ đội đặc chủng của các quốc gia biểu diễn huyết sát của mình.

Thế nhưng, vũ đài này lại dùng mạng để biểu diễn, chứ không phải là diễn tập nữa. Lần này các cậu xuất phát là đợt sóng công kích thứ hai, tổng cộng có mười thành viên.

Thành viên của tổ đặc nhiệm A khẩn cầu, để tiếp cận chọn người, đặc biệt xin chỉ thị của tổng bộ, do phó soái Diệp làm tổ trưởng tổ công kích thứ hai, tự mình đi chọn ba thành viên trong tổ dự bị đi trước…

Đúng lúc này, một quân lính từ ngoài đi vào báo cáo:

- Thủ trưởng, quân cơ đã đến, xin ra lệnh.

- Phó soái Diệp, anh hạ lệnh đi.

Cố Toàn vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Hai mươi phút sau xuất phát, chuẩn bị hết những vật thiết yếu.

Diệp Phàm vừa đứng lên, âm thanh trên ghế ba lạp một tiếng.

- Vâng

Bên trong sáu thành viên của đợt sóng công kích thứ hai hét lớn, ánh mắt đều sáng như sói.

- Đồng chí Diệp Phàm, tinh anh của tổ đặc nhiệm A không còn nhiều, trọng trách lớn anh gánh vác là phải dẫn được bọn họ sống sót trở về.

- Tinh anh tổ A chúng ta không để thua được, quốc gia của chúng ta không để thua được, đợt sóng công kích thứ hai phó tổ trưởng Trương Hùng vừa đạt lục đẳng, anh ta toàn lực phối hợp với anh dẫn đội theo. Năng lực ngũ đẳng chỉ có một là Đinh Hương Thủy, còn lại các đồng chí khác đều giống như Trấn Đông Tà, Triệu Thắng v.v… chỉ mới đạt tới tứ đẳng thôi.

Đẳng cấp cao đều tham gia vào đợt sóng công kích thứ nhất rồi, tổn thất thiệt hại nặng nề. Đến cả vương bài thượng tướng Lý Khiếu Phong của tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng bị thương, hiện tại chắc cùng với mấy người Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên đang trong khổ chiến chờ tổng bộ trợ giúp.

Lần này các anh đi không thể không đạt được mục tiêu, đây là nhiệm vụ chính. Quặng thiên thạch rất quan trọng đối với an ninh quốc gia chúng ta.

Thế nhưng, các quốc gia khác cũng vậy, thuyền chữa bệnh của họ cũng đến vài lần, tổn thất cũng không ít so với chúng ta.

Ắt hẳn họ cũng phái đội ngũ đợt sóng thứ hai đến rồi. Lần này là tử chiến, nếu không đoạt được thì không có đợt sóng thứ ba đâu.

Đồng chí Triệu Thắng vốn là ở tổ tình báo cũng phải ra trận rồi. Tổ đặc nhiệm A của quốc gia đã rơi vào thế không còn người có thể sử dụng.

Bằng không, chúng tôi cũng không dùng đến vương bài cuối cùng là anh đâu.

Lão tướng quân Cố Toàn vẻ mặt ngưng trọng, nhẹ vỗ vỗ vai Diệp Phàm nói:

- Nghe nói anh thắng cả Lang Phá Thiên, tổng bộ ký thác kỳ vọng cao vào anh đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện