Trong quá trình tiến vào, chân bị vật gì mềm mềm vướng vào, hắn sợ tới mức chạy vào bụi cỏ nhanh như sấm đánh..
Một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, bèn dùng đôi mắt chim ưng cộng thêm kính viễn vọng hồng ngoại liếc qua, mới phát hiện ra người chết. Bước tới gần lật thân người ra, phát hiện ra là một tên người Mỹ, bởi vì biểu tượng lá cờ có hình ngôi sao tuy chỉ rộng hai đốt ngón tay nhưng dưới đôi mắt chim ưng thì vẫn khá chói mắt.
“Mẹ nó, một tên người Mỹ, chết đáng lắm, không biết đối thủ là ai, có vẻ như không phải một tên, chắc là một cuộc hỗn chiến, đây không phải là vùng trung tâm viên đá chết tiệt bên ngoài kia rơi xuống đấy chứ…” Diệp Phàm trong lòng nghi hoặc nghĩ ngợi, đảo mắt qua một vòng.
Quả nhiên tìm ra đầu mối. Vì mảnh đất thung lũng trung tâm này dường như có dấu vết của cháy nổ. Nhưng vì cách quá xa nên cũng không nhìn rõ, có lẽ vết cháy nổ kia chính là do cuộc chiến kịch liệt vừa rồi gây nên.
Đang nghĩ ngợi thì…
“Ầm ầm…”
..Mấy tiếng vang lên, mấy quả lựu đạn đã vẽ lên nhiều đường cong chết người trên không trung, sau khi tạo thành lưới rơi xuống đất thì tự nhiên bùng nổ đầy trời.
“Cái nơi chết tiệt này, nhỡ mà rơi xuống người ông đây còn gì nữa, thân thể thất đẳng này suy cho cùng vẫn là thân xác máu thịt…sao có thể chống lại được sự giáng xuống của một quả lựu đạn đặc thù uy lực tương đối lớn chứ…”
Diệp Phàm vội nghĩ trong lòng, lại mở to đôi mắt chim ưng và giang rộng đôi tai dơi, sợ để lỡ mất một tia bất thường, biết đâu cái tia bất thường kia sẽ kết thúc cái mạng sẽ lấy mất cái mạng duy nhất của mình chứ.
“Hu..”
Những gì lo sợ đã đến rồi. Một quả lựu đạn thật sự đã bay đến, màu tro kèm màu xanh lục phả ra làn khói nhẹ.
Cái thứ đáng sợ đó còn nhào lộn cân đẩu vân trên không trung, từ tay cao thủ đặc chiến tung ra, cự ly có thể đạt được là hai ba trăm thậm chí là năm sáu trăm mét.
“Chắc là mục tiêu ở cách mình không xa…” Diệp Phàm nghĩ bụng, vừa trượt vừa tiện tay lượm một hòn đá lớn xem qua, một tiếng thình thịch lớn vang lên, quả lựu đạn kia nổ cách thân mình chừng mấy chục mét.
“Nguy hiểm thật! Mẹ nó, nơi này quả thực là địa ngục ma quỷ. Cái đầu này cũng không biết có phải của mình hay không nữa…” Gã này thầm chửi một câu đã lĩnh hội thâm hậu câu nói “đầu đừng đặt ở lưng quần” rồi. Tuy nhiên, mạo hiểm luôn có báo đáp, cuối cùng thì ở cách xa khoảng ba trăm mét có hai người đang chuyển động.
“Hình như là trúng đạn rồi, trên người có vết máu.” Thằng nhãi này giật mình, muốn chạy qua tìm hiểu tình hình, thừa cơ bổ nhào ra từ bụi cỏ.
Hai tên mặc áo xanh nghe thấy chút tiếng động, đang muốn đánh trả nhưng Diệp Phàm đã đến bên cạnh chúng rồi, đang hạ một chân xuống, phần bụng tức khắc lộ ra hốc máu, dưới cú đá bảy tám ngàn cân của Diệp Phàm thì thân xác nào có thể gánh đỡ được.
Một tên đang muốn tìm lựu đạn thì nắm đấm thép kia của Diệp Phàm đã đập lên cái đầu nó rồi. “Ầm” một tiếng giống như là tiếng kim loại va chạm vào nhau truyền đến, cái đầu đó máu chảy không ngừng, tên còn lại cũng mềm nhũn xuống.
- Diệp Phàm một tay kéo cái bảo hộ mềm trên đầuy , lật trước ngực, chửi một câu:Là người Nhật Bản, cờ biểu tượng mặt trời, chắc là đợt sóng thứ hai rồi.
Diệp Phàm tiện thế mở một góc miệng ra, tìm thấy trong miệng một cái răng giả gắn vào đó. Đây là cái răng giả mà chúng dùng để uống thuốc độc tự sát. Vừa cắn là có thể tự kết liễu rồi.
Động tác vừa xong của Diệp Phàm quá nhanh, tên này còn chưa kịp cắn cái thứ đồ đó, cho nên để Diệp Phàm lục được. Sau đó ghé sát tai tên này, dùng cái thứ tiếng Nhật gượng gạo để hỏi sự tình.
Tuy nhiên, miệng tên này rất cứng, mắt, mũi, miệng đều chảy máu, không hừ ra được, xem ra là muốn moi cái gì cũng khó.
Diệp Phàm tức giận kéo một tay, kéo cánh tay vốn cứng nhăng nhắc này bị kéothành một cây thịt mềm nhũn, bởi vì xương cốt đã bị Diệp Phàm rút ra rồi. Con người đâu chịu đựng nổi sự đau đớn dữ dội ấy.
Cơ mặt tên đội viên Tổ Thần Đạo đó lập tức phập phồng như sóng biển cuồn cuộn, run rẩy, răng va vào nhau cầm cập không hé ra tiếng.
“Anh bạn, vẫn còn rất ngoan cố đấy! Không phải là thành viên đội cảm tử Nhật Bản đào tạo trong Chiến tranh thế giới thứ hai đó chứ.”Diệp Phàm bứt rứt nghĩ ngợi trong lòng, túm chặt tay, lại chặt đứt cánh tay còn lại.
Mặt khác, một chân cứng rắn đè lên đùi của tên kia, âm thanh răng rắc rất nhỏ phát ra, tên này đau đến mức phải há miệng ra.
Mấy chỗ bị đau, thật không chịu đựng nổi, há miệng nói:
- Người Trung Quốc, tranh giành đá với người Mỹ, người Nga, người Anh ở bên trái.
Tên này vừa phun xong lời này, chân Diệp Phàm lại dùng sức đạp chết hắn, cho hắn được sảng khoái, cũng coi như là đối tốt với hắn rồi.
Nghĩ bụng, họ Diệp ta đây là người còn khá nhân từ đấy, thứ lỗi cho chúngta nhé!
Diệp Phàm nhanh chóng lui trở về.
- Tướng quân Lý và Đoàn trưởng Thiết đang tranh giành đá với người Mỹ và người Nga ở phía Đông, chúng ta cũng không thể đợi thêm nữa, xông lên…
Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, bóng sáu thân hình tăng tốc độ rõ rệt.
Diệp Phàm lặng lẽ thủ thế, Tề Thiên lúc này rất hiểu chuyện, cố ý giả bộ như rất hăng hái, hiển nhiên là đứng ở sau lưng Diệp Phàm, thầm nghĩ có đại ca đây che chở cái mạng rồi.
Ai cũng có tâm trạng riêng, cho dù là vào lúc này, nhưng tâm trạng này không phải mải việc tư quên việc công, chỉ là một loại tư tình mà thôi.
Lúc sau đến rừng cây trong thung lũng, tình hình chiến sự phía Đông vẫn đang tiếp diễn, chỉ có điều hiện tại tiếng súng đạn lại rất ít, thưa thớt, chắc là đổi thành cuộc vật lộn.
Bởi vì trong rừng cây bụi cỏ thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng rung giật một hồi như chấn động, có lúc còn lộ ra bóng người, chắc chắn là cao thủ đang đánh giáp lá cà, vận dụng quyền cước.
Diệp Phàm thử liên lạc với Đoàn trưởng Thiết và Tướng quân Lý, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Lúc này quả hơi phiền phức. Trong rừng cây này, tuy quân đội đặc chiến các nước đều có biểu tượng trên người, nhưng cái cờ tổ quốc đó chỉ rộng hai đốt ngón tay, chỉ có đứng gần người mới có thể nhìn thấy.
Nếu đánh bị thương nhầm người của mình thì sẽ là nỗi đau suốt đời. Đó là lý do mà
khiến cho những kẻ tinh anh của các nước đều cố hết sức, dù có súng cũng không dám bắn bừa bãi, nếu bắn vào quân đội mình thì sẽ hối hận mãi.
Tuy nhiên, thông thường thì mọi người đều dùng cách đặc biệt để liên lạc, hơn nữa một đội người ngựa của mình đều cắm trong một phạm vi có thể khống chế được.
Cho nên việc đánh bị thương nhầm đó tuyệt đối rất ít, nếu không thì ai dám xưng là tinh anh, hơn nữa còn là tinh anh hàng đầu.
- Phía trước có chuyện…
Đội phó Trương Hùng đột nhiên dùng tay ra hiệu.
Cả đoàn yên lặng tiếp đất quan sát.
Đúng là đến rồi.
Âm thanh sột soạt liên tục động đậy trong bụi cỏ truyền đến.
- Không xong rồi, con mẹ nó, là rắn độc…
Diệp Phàm nói trong micro, bây giờ cũng không kịp vạch trần mục tiêu rồi.
Trong tình huống đặc biệt này, quân đội các nước cũng hơi hỗn loạn, dù đã lộ ra một chút, trong nháy mắt người ta cũng đã rời vị trí, cho nên cũng không cần thiết phải quá lo lắng.
- Nhiều quá, chắc phải có đến mấy trăm con, từ đâu đến vậy, lẽ nào là nổ vào hang rắn..
Tề Thiên thì thầm sau lưng Diệp Phàm.
- Có thể, có lẽ nơi đây vốn là hang rắn, chúng bị lưu đạn kia làm nổ nên chui ra…
Diệp Phàm mắng chửi một câu, tìm đối sách.
Những con vật dài này thật khó xử lý, vì chúng quá nhiều. Hơn nữa con nào cũng rất độc, cắn cho một nhát là phiền phức lắm.
- Lên cây!
Trương Hùng đề xuất.
- Chỉ có thể như thế, nếu rắn bò lên cây thì chúng ta mới dễ xử lý được một chút, nhưng lên cây thì độ nguy hiểm tăng lên không ít, mục tiêu nhiều quá. Hơn nữa cũng không có chỗ nấp…
Diệp Phàm nhíu mày, xua tay quả quyết nói:
- Mấy người tìm cây trèo lên hết đi, tôi và số 2 cùng nhau thủ ở dưới, chú ý lựu đạn trên không đấy…
Soạt soạt vài tiếng, Tề Thiên , Mai Diệc Thu, Đinh Hương Hoa, Kiều Viên Viên trèo lên cây như mèo rừng, nấp trong những chỗ tán lá dày, nhưng cũng khó phát hiện thấy.
Chỉ có điều nếu lựu đạn bay qua thì cực kỳ đen đủi, tạm thời chỉ có thể đánh cuộc một phen với định mệnh.
Hai người Diệp Phàm và Trương Hùng nhặt một đống đá trong tay, lúc sau tiếng sột soạt kia tới gần.
Diệp Phàm khua tay thủ thế, hòn đá bắn ra giống như lý đao, con bị trúng giãy giụa mấy cái, lúc sau thì vểnh lên.
Động tác của Trương Hùng cũng nhanh, nhưng không chuẩn bằng Diệp Phàm, vả lại độ mạnh không chuyên nghiệp, điêu luyện như Diệp Phàm. Thường phải mất hai ba hòn đá mới giết chết được một con rắn độc.
Kỳ lạ là càng bắn thì rắn lại càng nhiều như chó đẻ, mãi không hết.
Diệp Phàm thầm chửi một câu, đôi mắt chim ưng đảo xung quanh, nhìn thấy chu vi hai dặm đều là những tên đáng ghét này. Nếu xông qua phía Đông tụ tập cùng Đoàn trưởng Thiết thì chắc chắn là không kịp rồi.
Mà rút lui thì dễ để lộ mục tiêu, những con rắn này, hình như ai cũng biết, dùng đá ném cũng không ai ra phá rối.
Chắc tình hình mọi người cũng tương tự, đều bị ông anh rắn quấy rầy, dù là dùng súng bắn cũng không hết, đạn súng, lựu đạn trong tay những kẻ tinh anh của các nước cũng không còn nhiều nữa.
Vì căn bản không có tiếp viện. Quy tắc ngầm là anh có thể tiếp viện, nhưng không thể phái hậu cần tiếp tế cho bộ đội, chỉ có thể do đội viên của anh tham gia vào cuộc chiến đoạt thạch trở về gánh đi thì được. Bộ đội hậu cần của nước mình chỉ có thể tiếp tế đến cách ruộng rắn thôi.
Nguyên tắc ngầm này thể hiện rõ ở chỗ nào, căn bản là không có cách nào tiếp tế cả. Đặc điểm của mỗi quốc gia là đội viên vốn không nhiều, nhiều nhất còn lại 20 người. Sao có cách nào để tập trung ra tinh anh để gánh đạn dược đi được. Cho nên khi hết đạn thì chuyển sang vật lộn vậy.
Lương thực cạn thì lại không sợ. Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được để ăn. Đương nhiên là món ăn hoang dã. Và cơ bản là đều phải ăn sống, muốn nấu ư, đó chỉ là một tham vọng xa vời, trừ phi anh không muốn sống nữa. Một chút khói thôi, còn chưa thành đống lửa thì tên ngốc nào cũng có thể phát hiện ra anh rồi.
- Con này to thật, hèn gì, chắc là rắn chúa rồi.
Diệp Phàm ra hiệu nói với Trương Hùng bên cạnh.
Trương Hùng tập trung ánh mắt nhìn, lập tức toàn thân suýt đổ mồ hôi lạnh. Một con rắn lớn dài bảy tám mét, miệng to bằng cái bát hình như áp sát phía sau, cứ muốn đi hướng này, mà Diệp Phàm và Trương Hùng thì lại thành chướng ngại vật.
Nghe nói rắn độc không biết tên như loại này tính rất hanh bạo, hơn nữa lại ngang ngược, cứ luôn bò ngang trên đảo này, ai cản đều bị nuốt hoặc hạ độc chết.
Diệp Phàm và Trương Hùng chính là người cản đường, hơn nữa loại rắn này rất độc ác, vừa ngửi thấy sinh vật sống là sẽ liều mạng triển khai tấn công. Nếu chỉ có mười con rắn thường thì Diệp Phàm không sợ, nhưng bây giờ giống như là không có điểm cuối, cũng không biết còn bao nhiêu nữa.
Huống hồ, rắn chúa của bọn chúng lại ở đây, cũng sẽ điên cuồng để bảo vệ binh lính của nó.