- Cao thủ tam đẳng thật sự khó tìm, hơn nữa, có môn phái có gia tộc còn không được, những người đó đều lo lắng.
Trần Khiếu Thiên vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Ừ, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, không đáng tin.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Nghiệt tử.
Trần Khiếu Thiên đột nhiên kêu lên một tiếng, Diệp Phàm kinh ngạc khi người đi vào là một hòa thượng, không có giới sẹo. Người này mặt một bộ màu xanh, cao chừng mét tám.
Tuy nhiên, Diệp Phàm quan sát lập tức kinh ngạc. Bởi vì người này có đến sáu phần giống Trần Khiếu Thiên, khó nói không phải là người thân của Trần lão.
- Trần lão, đây là…
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi có duy nhất một đứa con, nó là đứa khốn khiếp, không có tiền đồ, ôi…
Trần Khiếu Thiên nói ra lời đầu tiên thiếu chút nữa làm rơi cằm của Diệp Phàm.
Vốn tưởng Trần Khiếu Thiên không có con, hiện tại đột ngột xuất hiện một đứa con, hơn nữa, lại là hòa thượng. Việc này quá bất ngờ.
- Trần Quân, còn không chào công tử.
Trần Khiếu Thiên tức giận đến mức các ngón tay cũng run rẩy.
- Bần tăng xin chào Diệp công tử.
Trần Quân làm lễ, giống như một ký hiệu.
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Diệp Phàm đưa mắt nhìn Trần Quân một cái hỏi, thầm nghĩ trong này chắc chắn có ẩn tình gì.
- Việc này,
Trần Quân nhìn Diệp Phàm khó mở lời.
- Hiện tại biết thẹn thùng nữa, sao không biết sớm đi, còn bỏ nhà đi, sao không chết ở bên ngoài, nghiệt tử, tôi tức chết.
Trần Khiếu Thiên không kìm nổi mắng.
- Ba, ba là cao thủ thất đẳng, gọi ba ra tay một lần cũng không chịu, việc này không thể trách con.
Trần Quân nhịn không tranh luận.
- Con còn dám nói, vì một người con gái, gia đình cũng từ bỏ, phụ nữ quan trọng như vậy sao? Suy nghĩ của con sao lại thế?
Trần Khiếu Thiên quát lên.
Hóa ra là vì con gái, xem ra không thoát khỏi chữ tình. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, chỉ nghe Trần Quân cãi lại nói:
- Ba, cô ấy là con dâu tương lai, dù sao cũng không muốn nhà họ Trần tuyệt tự.
Trần Quân nói một câu rất lợi hại, Trần Khiếu Thiên nghẹn lời không nói được nữa.
- Ông nó à, đừng lo lắng không tốt cho sức khỏe.
Bà xã của Trần Khiếu Thiên Dương Tố Mai vội vàng khuyên, quát con trai:
- Còn không xoa bóp cho ba con, muốn ba con tức chết sao? Rất xin lỗi công tử để cậu chê cười.
- Không việc gì, để tôi.
Diệp Phàm đến gần Trần Khiếu Thiên, lấy ra một tia khí trong kinh mạch của Trần Khiếu Thiên, xem ra Trần Khiếu Thiên tức giận làm bệnh cũ tái phát, tuy nhiên không phải đặc biệt nghiêm trọng. Trần Quân cũng vội chạy đến, xoa bóp, thật ra cậu nhóc này còn rất hiếu thuận.
- Trần lão, ông nghỉ ngơi một chút, tôi và Trần Quân nói chuyện.
Diệp phàm nói.
- Được rồi…
Trần Khiếu Thiên hung hăng trừng mắt nhìn con trai một cái, hừ nói:
- Không nghe lời công tử ta sẽ đánh cho, đánh chết coi như Trần Khiếu Thiên này không có con trai.
Trần Khiếu Thiên vừa ra cửa viện, Mai tử đã mang rượu và thức ăn lên.
Diệp Phàm việc đáng làm không nhường ai, chỉ vào ghế đối diện nói:
- Ngồi đi Trần Quân.
- Công tử, tôi… Tôi đứng cũng được.
Trần Quân lại giữ lễ, về phương diện lễ tiết khá chu đáo. Xem ra là người biết cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa hiếu thuận. Với người như vậy trong lòng Diệp Phàm có chút yêu quý.
- Đừng khách sáo, cậu là con trai của Trần lão, tôi cùng Trần lão tình cảm như cha con.
Diệp Phàm cười nói, lấy thuốc ra hỏi:
- Có hút không?
Trần Quân nhận thuốc nhưng vội vàng nói :
- không được, công tử, ngài là ân nhân của cha tôi, làm như vậy thất lẽ, Trần Quân tôi không phải người như vậy, công tử nói vậy sẽ khiến tôi là người vô tình vô nghĩa, tuyệt đối không được, tôi còn gọi anh là công tử. Nếu không thì cha tôi đập tôi chết.
Thấy thái độ kiên quyết của Trần Quân, Diệp Phàm nghĩ đến tính tình quái dị của lão Trần, xem ra Trần Quân thực sự không nghe lời mình Trần lão sẽ đuổi anh ta đi.
Nếu vì việc xưng hô mà cha con họ bất hòa cũng không ổn. Cũng không tranh cãi nữa, nói cũng vô dụng:
- Vậy cậu ngồi xuống, chúng ra uống mấy chén rồi nói sau.
- Được, trước tôi kính ngài một ly.
Trần Quân không từ chối, dù sao cũng là thời đại hòa thượng mới. “Rượu thịt mặc tràng quá, phật tổ ở trong lòng”
Cách cách, hai người uống liên tục ba chén, nhấm nháp đồ ăn, cũng không còn xa lạ. Trần Quân không nói gì, vẫn buồn như đầu bữa, buồn ngẩn người.
- Trần Quân rốt cuộc sao lại thế này, giải thích mọi chuyện có lẽ tôi còn có cách giúp cậu
Diệp Phàm nói.
- Ngài là ân nhân của nhà chúng tôi, tôi không dối ngài, việc này nói ra thật mất mặt, ôi…
Trần Quân có chút u uất.
- Việc xuất gia của cậu liên quan đến một người đàn bà, nói rõ ràng xem, hừ.
Diệp Phàm đang ngồi tức quá tự nhiên hừ nói.
Bị Diệp Phàm chấn động, Trần Quân giật mình thầm nghĩ “Diệp tiên sinh chẳng lẽ là cao nhân, nghe cha nói người này công lực sâu không lường được, chẳng lẽ đó là sự thật? Một thiên tài 21 tuổi, không thể nào…”
Cậu nhóc này trong lòng nghĩ nhưng miệng nói:
- Vài năm trước, tôi vừa mới tốt nghiệp đại học liền đạt đến tam đẳng, cũng chính là Thuần Hóa chi cảnh. Vốn tưởng rằng có thể đi khắp cả nước, lúc đó rất hăng hái, cha tôi lại chỉ trốn trong nhà luyện côn, với tôi thì việc gì cũng không quan tâm. Nhân dịp nghỉ hè không có công việc, tôi định đến tỉnh Việt Đông chơi, nghe nói nơi đó kiếm tiền tốt, cho nên, phải đi.
- Tốt nghiệp đại học, cậu học trường gì?
Diệp Phàm hỏi.
-Oxford.
Trần Quân vừa nói ra hai chữ đó Diệp Phàm kinh ngạc không nói nên lời, thầm nghĩ “Mẹ kiếp, cũng quá lợi hại, không ngờ Trần Khiếu Thiên là một đồ cổ lại có thể nuôi dưỡng một đứa con đi học nước ngoài, hơn nữa còn tốt nghiệp Oxford”
Thói đời thật sự không thể biết hết được, ai dám tin một hòa thượng đã từng đi học mà còn là Oxford.
Diệp Phàm nghĩ, nâng chén rượu lên không ngờ bên trong không có rượu nhưng cũng đưa lên miệng làm Mai Tử thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, vội vàng đến giúp hắn rót rượu.
- Lúc đó tới thành phó Ngư Đồng của Tỉnh
Việt Đông, ven bờ biến quen với Hạnh Nhi. Qua một thời gian, chúng tôi thân thiết. Lúc đó tôi giấu chuyện học đại học. Tuy nhiên Hạnh Nhi cũng không ghét bỏ tôi, vẫn rất tốt với tôi. Sau đó có phân công công tác, tôi cũng không đến nhận, ở thành phố Ngư Đồng, tìm nhà xưởng đi làm.
Một năm sau.
Tôi cảm thấy thời cơ chín mồi, mang lễ vật lần đầu tiên đến nhà họ Đoàn. Ôi không thể tưởng tượng được, cha của Hạnh Nhi không ngờ là Chủ tịch thành phố Ngư Đồng Đoàn Hải Thiên, đường đường là cán bộ cấp Sở.
Nói đến đây Trần Quân kêu lên, uống non nửa bình Mao Đài, mặt lập tức đỏ lên.
- Đoàn Hải Thiên, hình như đã nghe nói qua.
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng và lục lại trí nhớ, không lâu thì nhớ ra.
Lúc đó ở thị trấn Ngư Dương, khi Lâm Tuyết là Chủ tịch thị trấn, Bí thư thông Quy Lĩnh vì bọn nhỏ hủy tường đè chết, lúc đó chính mình vội về Quy Lĩnh chịu tang, gặp một ông già, người này có biệt hiệu “Bắc Sơn nhất tiều tử ” hình nưh gọi là Âm Vô Đao.
Khuôn mặt tròn, công lực sâu không lường được, lúc đó chính mình đã cùng tỷ thí mấy chiêu, ông lão giả thua mình, còn tặng một tượng điêu khắc gỗ chính mình.
Sau đó ông lão có nhắc đến Chủ tịch thành phố Ngư Đồng Đoàn Hải Thiên là một cao thủ lục đẳng. Không phải là cha của Đoàn Hạnh Nhi bạn gái của Trần Quân chủ tịch thành phố Ngư Đông Đoàn chính là Âm Vô Đao Đoàn Hải Thiên. Tên và chức quan đều giống nhau hẳn là cùng một người.
- Đoàn Hải Thiên là một cao thủ, xem ra cậu đánh không lại ông ấy?
Diệp Phàm hỏi.
Trần Quân đột nhiên tròn xoe mắt, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bởi vì Trần Quân biết cha mình cũng không đem chuyện của mình nói cho Diệp Phàm. Hình như Diệp Phàm còn không biết nhà họ Trần có con trai đi. Vị ân công này sao lại biết Đoàn Hải Thiên?
- Ha ha, đưng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chỉ nghe người khác nói.
Diệp Phàm cười cười.
- Ừ, tôi lúc đó công khai quan hệ giữa tôi và Hạnh Nhi muốn Đoàn Hải Thiên đồng ý, không ngờ Đoàn Hải Thiên căn bản khinh thường tôi.
Trần Quân vẻ mặt u ám.
- Bình thường, người ta đường đường là quan lớn cấp Sở, cậu chỉ là một học sinh.
Diệp Phàm nói.
- Không phải, thật ra nếu Đoàn Hải Thiên không đồng ý tôi còn có thể nhưng hình như là bà xã của ông ta không thích tôi, hình như chê tôi xuất thân thấp hèn.
Trần Quân vẻ mặt bối rối.
- Sao cậu lại không kìm nổi, động nắm tay không ngờ đến cửa sắt đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ừ, lúc đó tôi cũng có chút hung hăng, bóp nát một chén thủy tinh. Thầm nghĩ có bản lĩnh làm kinh sợ đến nhà họ Đoàn. Tưởng người nhà họ Đoàn sẽ kinh ngạc đứng lên, ai ngờ, không như mong muốn, bọn họ tất cả đều lộ vẻ khinh miệt.
Trần Quân cúi đầu.
- Xem ra cậu nói cậu là người có bản lĩnh, Hạnh Nhi theo mình không thiệt, sẽ được hạnh phúc… có phải hay không? ha ha.
Diệp Phàm cười.
- Ừ, luccs đó tôi không phải uy hiếp nhà họ Đoàn, mà là suy nghĩ như vậy. Sau đó Đoàn Hải Thiên nhìn con ông ta, tên là Đoàn Trác, cậu nhóc này cười nói;
- Thằng nhóc muốn khoe khoang cũng phải chọn đúng chỗ. Quan công trước mặt cũng dám đùa giỡn.
Tôi đương nhiên không phục, đưa ra lời thách đấu. Kết quả, đương nhiên là thua thảm hại. Đoàn Trách là cao thủ từ đẳng thứ hai, tôi mới tam đẳng.
Trần Quân nói đến đây, vẻ mặt nhăn nhó.
- Cậu thua sau đó nói là muốn thì đánh thắng rồi trở về tìm Hạnh Nhi đúng không?
Diệp Phàm.
- Ừ, sau khi về nhà tôi tìm cha tôi, ông ấy không để ý đến tôi, nói là vì một người phụ nữ không đáng. Tôi cãi nhau ầm ĩ với cha rồi bỏ nhà đi. Du lịch khắp nơi, chính là muốn bái sư học đạo. Sau khi tới Ngũ Đài sơn, nghe nói đại sư Hồng Lâm của Định Quang tự là cao thủ liền đến đó, muốn học võ công.
Trần Quân nói tới đây Diệp Phàm thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, thầm nghĩ “thằng nhóc này cơ bản là không ngốc, vì muốn cưới Hạnh Nhi mà đến Hòa thượng cũng muốn vào.”
- Hiện tại học được những gì rồi?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.