- Mã Hồ Tử, có nghe nói qua.
Một tia lạnh trong ánh mắt ông chợt lóe lên rồi biến mất, rất biết che dấu, nhưng vẫn bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện. Trong đầu đã nghĩ sẵn, có lẽ ông này chính là Tống Gia Xuyên.
- Nghe nói qua là tốt rồi, hậu nhân của ông ta có một người tên là Mã Vân Tiền, là do chính tôi tống vào nhà giam đấy.
Diệp Phàm hơi có vẻ tự đắc, nói.
- Ôi, còn có chút bản lĩnh cơ đấy, cậu ở huyện Ma Xuyên làm chức quan gì, không phải là trưởng phòng Công an chứ? Hẳn là không có khả năng, chỉ tuổi tác của cậu thôi, nếu đảm đương chức cục trưởng, cán bộ ban Tổ chức hẳn là đầu óc không bị rối rắm chứ?
Lão già hình như đang lầm bầm lầu bầu, còn khẽ lắc đầu nữa chứ.
- Ha hả, để ông thất vọng rồi. Bản nhân tôi không phải là Trưởng phòng Công an.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, đưa một điếu xì gà qua.
Lão già nhận lấy, thấy Diệp Phàm bật bật lửa châm mồi, ông xem xét nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hừ nói:
- Xem ra tôi đoán đúng rồi, phỏng chừng cậu chỉ là một cảnh sát quèn bên dưới thôi.
- Hoàn toàn ngược lại, là Chủ tịch huyện của huyện Ma Xuyên, quyền bí thư. Một cảnh sát quèn có thể đi vào nơi này sao, ông lão ơi, ông nhìn bằng ánh mắt gì thế này?
Diệp Phàm phun một vòng khói, vẻ mặt khinh thường, nhìn chằm chằm lão già.
- Cậu... Chủ tịch huyện... Còn thêm quyền Bí thư, ban Tổ chức cán bộ Đức Bình này, thật sự rối rắm.
Lão già lắc lắc đầu, sự trên mặt kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất.
- Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì? Đừng tưởng rằng giở chút thủ đoạn nham hiểm ra là có thể khiến lão già này mơ hồ, cậu còn quá non.
- Không có việc gì, lần này đến Bắc Kinh làm chút việc công, nhân dân đồng hương nghe nói tôi đến, cho nên, bảo tôi tặng cây dù này cho Đại đội trưởng Tống. Còn bảo tôi nhắn them một câu, nói là người trong nhà nhớ ông ta.
Diệp Phàm nói.
- Quê nhà... Ma Xuyên... Ôi...
Lão già đứng dậy, trên tay còn dính bùn, hít một hơi thuốc, hai mắt nhìn về phương xa, thâm trầm. Lập tức, cứ như thay đổi thành người khác vậy.
Thật lâu sau, nhìn Diệp Phàm hừ nói:
- Lấy qua đây?
Diệp Phàm đưa chiếc hộp thô ráp qua, ông lão mở ra, một cây dù màu vàng, ông lão chậm rãi bung ra, nhìn những chữ ký đầy trên cây dù.
- Hừ, cẩn thận thế cơ à, còn làm dù vạn dân tán.
Ông lão hừ lạnh nói, một lời thôi đã nói toạc ra thủ đoạn nham hiểm của Diệp Phàm, nói:
- Có gì yêu cầu nói thẳng. Con người tôi không thích ướt át bẩn thỉu, phiền toái.
- Tôi muốn tiền.
Diệp Phàm nói trắng ra.
- Quả thế, hừ.
Ông lão trên mặt treo đầy sự khinh bỉ, chăm chú nhìn Diệp Phàm thật lâu sau, khoát tay, thở dài, nói:
- Bỏ đi, cần bao nhiêu, một trăm ngàn có đủ hay không, cầm rồi đi đi.
- Phí tống khứ ăn mày có phải không.
Diệp Phàm thản nhiên nói, dừng lại ở trên người ông lão.
- Cái tôi muốn chính là một con đường.
- Ăn nói không vừa, dựa vào cái gì tôi cho cậu một con đường?
Ông lão tức giận, hừ nói.
- Dựa vào việc ông là người được nhân dân Ma Xuyên cứu.
Diệp Phàm thanh âm lớn lên không ít.
- Người được nhân dân Ma Xuyên cứu, đó là câu chuyện của hồi lâu rồi.
Ông lão lắc lắc đầu, bộ dáng ra vẻ không cho là đúng.
- Kẻ nhát gan, đến Ma Xuyên cũng không dám trở về, hừ.
Diệp Phàm dùng biện pháp xưa nhất, đó là bắt đầu kích tướng.
- Ha ha ha...
Ông lão đột nhiên điên cuồng mỉm cười, cười đến thắt lưng nghiêng ngửa, Diệp Phàm sợ ông ta cười quá hóa rồ, đợi ông lão nín cười, nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói:
- Trung Quốc này còn có nơi mà Tống Gia Xuyên tôi không dám đi sao? Tên nhóc thối tha, chơi trò kích tướng với tôi cũng vô dụng, qua thời rồi.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cũng đột nhiên điên cuồng mỉm cười, hồi lâu mới thôi cười, nhìn Tống Gia Xuyên liếc mắt một cái, trên mặt cũng treo đầy sự khinh bỉ, hừ thanh nói:
- Nói ông là kẻ nhát gan chính ông còn không tin, 40 năm rồi, trong lòng luôn có sự hổ thẹn, cho nên không dám trở về, cho dù là trở về xem một cái, liếc mắt một cái. Nơi đó sơn thủy, cả trai lẫn gái đều cho ông cảm giác sợ run. Đừng cho là tôi không hiểu được, ông có tâm bệnh.
- Ha ha ha...
Đột nhiên từ cửa truyền đến một giọng cười châm biếm vang dội, Diệp Phàm đảo qua nhìn, lại tiến vào thêm một ông lão, hình như so với Tống Gia Xuyên thì trẻ hơn một chút, vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
Cười nói:
- Lão Tống, nhìn thấy chưa, hôm nay bị hậu sinh nhìn thấu có phải không? Thẳng thắn, người thanh niên, nói rất hay, nên nói như vậy. Tâm bệnh chính là có tâm bệnh, bị nhiễm bệnh rồi thì không ai trị được, ha ha ha...
- Ôi... Lão Chu, khiến ông chê cười, tên nhóc thối tha nói mà ông cũng tin.
Tống Gia Xuyên thở dài, giọng điệu dịu đi không ít.
- Cậu là ai? Sao lại nói ba tôi như vậy
Lúc này, từ cửa bước ra một cô gái với hai búi tóc to, hướng về phía Diệp Phàm hừ thanh nói.
Người trẻ tuổi đứng bên cạnh lão Chu vừa nhìn thấy cô nàng, lập tức tiến lên, nhìn Diệp Phàm nói:
- Kẻ điên gặp qua rồi nhưng chưa thấy qua người nào trẻ như thế, không ngờ dám mắng bác Tống, muốn chết cũng không nên tìm cái chết như vậy.
Người thanh niên lão thành nhìn Diệp Phàm rống xong liền quay đầu nhìn cô nàng nói:
- Xuân Liên, tôi tát hắn hai tát tay cho em hết giận, dám mắng bác trai, phản thiên rồi.
Thằng nhãi này vừa nói xong, nhanh chân muốn động thủ.
- Vệ Quốc, xuống tay nhẹ thôi, đừng tát đến nổi gây ra thương tích.
Lão Chu hờ hững nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, người này có chút quái dị, như cười nhạo Tống Gia Xuyên, giúp đỡ Diệp Phàm.
Tuy nhiên, khi thấy người trẻ tuổi muốn tát Diệp Phàm thì lại tỏ ra rất hờ hững, cho rằng Diệp Phàm cũng nên bị giáo huấn một chút mới đúng. Tống Gia Xuyên nhíu mày, không hé răng.
- Ba yên tâm, thân thủ của con ba mà ba còn lo lắng sao, con công tác ở địa phương nào. Nói đánh má trái thì tuyệt đối sẽ không đánh nhầm má phải, nói chỉ cho bị thương ngoài da tuyệt sẽ không làm bị thương đến xương cốt. Tuy nhiên, tên nhóc này thật ngông cuồng, đánh cho sưng như cái bánh bao là được. Bằng không, con chó nào cũng dám ở trước mặt Xuân Liên nhà chúng ta cười điên cuồng.
Chu Vệ Quốc đắc ý giơ giơ nắm tay, giống như khoe thành tích, một cái tát uy vũ quạt qua.
- Đáng đánh, xuống tay mạnh chút...
Lúc này, phía hàng rào lại truyền đến một âm thanh lạnh lùng, Diệp Phàm cảm giác có chút quen tai, nhìn lướt qua, trong lòng lập tức kinh ngạc, hoá ra cô này không ngờ là người mà ngày đó
ở gặp ở đập nước Thiên Thủy, Phượng Thiên Diêu cháu gái của Phượng Khuynh Thành.
- Là cô bé Phượng à, có phải lại tới tìm chị Xuân Hương hay không.
Lão Chu vừa thấy, cười tủm tỉm.
Trong nháy mắt.
Bàn tay của Chu Vệ Quốc tát ngang qua.
- Hừ...
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, cảm giác rằng Chu Vệ Quốc cũng luyện qua vài đường, tiện tay đỡ lấy.
- Bốp…
Một tiếng bốp vang lên, Chu Vệ Quốc bị một cái tát mạnh đến té nhào vào đám rau mà Tống Gia Xuyên vừa trồng.
- Rau của tôi.
Tống Gia Xuyên đau lòng lên tiếng, Chu Vệ Quốc ngã vào giữa đám đất trồng rau, mông chết dí vào đó.
Những người khác, lập tức đứng ngây như phỗng. Đặc biệt là lão Chu, dùng đôi ánh mắt cổ quái nhìn Diệp Phàm.
Thân thủ con trai là Chu Vệ Quốc ông biết rõ, lúc nhỏ từng bái đại đệ tử của Trần Vô Ba ở Trần thị phái Thái Cực Quyền làm thầy, luyện hơn mười năm, nghe nói đã tới tam đẳng Quốc thuật, Khai Nguyên Chi Cảnh. Có thể đá bể ba khối gạch chất cùng một chỗ, đến bản thân Chu lão đầu cũng phải khâm phục.
Sao thế này, không ngờ bị gã thanh niên đến từ Ma Xuyên tát một cái bay xa đến năm thước. Mất mặt quá.
Tống Gia Xuyên cũng dùng vẻ mặt quái dị quét nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, đột nhiên mỉm cười, hô:
- Rất thú vị, nhóc con, rất bản lĩnh. Cậu nếu đã có thể đánh cho Chu Vệ Quốc nằm úp xuống thì tôi sẽ suy xét một chút về vấn đề của con đường mà cậu nói.
- Lão Tống, không cần phải nói chuyện ác độc như vậy chứ, Vệ Quốc dù sao cũng là con rể tương lai của ông, về sau Xuân Liên về làm dâu nhà tôi, Vệ Quốc không phải đã trở thành con của nhà họ Tống rồi sao.
Chu lão đầu hắng giọng cười nói.
- Tay này, muốn kết hôn với Xuân Liên của nhà tôi, cần phải có bản lĩnh, muốn có được cái vị trí kia cũng không dễ đâu, hừ.
Tống Gia Xuyên đột nhiên đắc ý.
- Ông...
Lão Chu tức đến nghẹn lời, chỉ vào mặt Tống Gia Xuyên, thật lâu sau mới hừ nói:
- Vị trí kia, nếu dễ có như vậy thì ông đi mà lấy thử xem.
- Tôi mặc kệ, đây là điều kiện duy nhất.
Tống Gia Xuyên có vẻ ngang ngược, Chu lão đầu mắt trừng lên, nhìn Phượng Khuynh Thành đang đứng bên cạnh không lên tiếng liếc mắt một cái, cười nói:
- Cháu Phượng, chuyện của anh Vệ Quốc cháu làm xong chưa?
- Anh Đại Sơn nói không hoàn thành được, lãnh đạo của bọn họ không đồng ý.
Phượng Khuynh Thành hơi ngượng ngùng, lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
“ Anh Đại Sơn, chẳng lẽ là Phượng Đại Sơn? Lúc trước nhìn thấy đứng bên cạnh Phượng lão đầu còn có một người mặc áo xanh, hình như tên là Phượng Đại Sơn. Chẳng lẽ người mà Phượng Khuynh Thành vừa nói chính là Phượng Đại Sơn, xem ra, Phượng Đại Sơn rất có thể là đội viên của cục Cảnh vệ Trung ương do Lang Phá Thiên phái đến, để bảo vệ Phượng Thiên Diêu. Không phải là con của Chu Vệ Quốc thì cũng là cục Cảnh vệ Trung ương, ai cũng muốn có được chức vị đó...” Diệp Phàm trong lòng nói thầm.
Đúng lúc này, từ dưới đám rau Chu Vệ Quốc đứng lên, mặt lập tức biến thành màu màu xanh, một chân duỗi ra, quát:
- Đánh chết mày, tôn tử nhà rùa.
Diệp Phàm tung một cước, phịch một tiếng, Chu Vệ Quốc lại ngã vào đám đất trồng rau, lần này càng thảm hại hơn, ngã chỏng vó, toàn thân đều dính bùn.
Phượng Khuynh Thành hé miệng cười, Tống Xuân Liên đau lòng chạy qua đỡ Chu Vệ Quốc, giúp y lau bùn trên người.
Chu lão đầu không hé răng, Tống Gia Xuyên cười, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lại cổ vũ nói:
- Vệ Quốc, không tranh được vị trí kia cũng được, chỉ cần cậu có thể đánh ngã tên nhóc của huyện Ma Xuyên này, tôi lập tức đồng ý cho cậu cùng Xuân Liên đi đang ký, bằng không, hừ...
- Được...
Chu Vệ Quốc hất tay Tống Xuân Liên ra, điều khí giơ chân ra, bước lên đằng trước, nhắm thẳng đầu Diệp Phàm mà đá. Chỗ hàng rào cạnh cửa có mấy người cảnh sát có vũ trang đang đứng coi náo nhiệt.
- Ha hả...
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn Phượng Khuynh Thành đang hung hăng trừng mắt với mình liếc mắt một cái, thằng nhãi này cố ý làm thế, nhìn Phượng Khuynh Thành chớp mắt vài cái, tiện tay hất luôn một cái.
Chu Vệ Quốc dùng hết sức đá chân ra, sau khi Diệp Phàm dùng nắm tay đập lên, cả người gã bị tác động bay thẳng vào người của Phượng Khuynh Thành.
- Mau tránh ra.
Chu Vệ Quốc hoảng hồn, khẩn trương kêu to, nhưng khoảng cách quá gần, gã căn bản khống chế không được bản thân mình.
Nhìn thấy chân sắp đá vào thắt lưng nhỏ bé và yếu ớt của Phượng Khuynh Thành, Tống Gia Xuyên và lão Chu đang đứng bên cạnh đều nghĩ cách chạy tới kéo cô nàng ra xa, nhưng, khoảng cách quá xa. Nếu như bị đá trúng, không còn gì để nói, hai lão già bỗng luống cuống, sắc mặt xanh mét.
- Diệp Phàm, mau kéo ra.
Tống Gia Xuyên hô.