Quan Thuật

Phòng Giám Sát Thứ Năm Thuộc Ủy Ban Kỷ Luật Trung Ương


trước sau



-Lẽ nào anh Thiết chịu thiệt?

Diệp Phàm nói, trong lòng thấy buồn cười, cảm thấy Thiết Chiêm Hùng có lúc cũng như trẻ con, xem ra ai cũng có lúc như thế cả.

-Lần đó Tổ đặc nhiệm A bị chết người là do Cục tình báo quân đội có sơ xuất, tôi đi đập bàn của Cục tình báo quân đội, ai ngờ bị Triệu Bảo Cương nhìn thấy, bị phạt đứng nửa ngày, buồn vệ sinh mà cứ phải nhịn, suýt nữa thì đi ra quần.

Thiết Chiêm Hùng tự nói việc xấu hổ ra, suýt nữa thì khiến Diệp Phàm cười vỡ bụng.

-Cười cái gì, thằng nhóc con, người ta là Phó chủ tịch quân ủy trung ương, không thể so được.

Thiết Chiêm Hùng tự chế giễu.

-Có cười đâu, có gì buồn cười đâu.

Diệp Phàm nói.

- Chú em, anh trai tôi ở Nam Phúc, lúc trước cậu nói có cách thuyết phục Quách Phác Dương, nếu có cách thì cậu nhanh nghĩ cách đi. Tôi trước đây đã đắc tội với Quách gia, bây giờ có mặt dày thì cũng không thể đi xin được.

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Được, anh của anh Thiết cũng là anh của em, thằng em nhất định sẽ làm hết sức.

Diệp Phàm gật đầu.

-Được, anh tôi rất cứng nhắc, sau này cậu cũng không cần sợ anh ấy, có việc gì cứ tìm anh ấy, anh ấy khẩu xà nhưng tâm phật.

Thiết Chiêm Hùng vỗ vai Diệp Phàm:

- Nhưng cậu cũng phải cố gắng đưa Ma Xuyên phát triển lên, còn phải nghĩ cách thay chữ “Quyền” kia đi mới được, nếu không thì vẫn chưa phải là vua chúa một phương. Việc này tôi thấy cậu phải đi tìm lão Tề, chỉ có lão ấy mới có thể giúp cậu, tin rằng người đứng đầu Địa khu cũng phải nể mặt lão ấy.

- Việc này không thành vấn đề, chú Tề rất tốt với em, nhưng có lẽ trước mắt không được, thời gian ít quá, một năm sau xem thế nào.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Phó chủ nhiệm phòng giám sát thứ năm thuộc Ủy ban kỷ luật trung ương Lý Long lúc này đứng lên, giơ một chén rượu đi đến trước mặt Diệp Phàm, nói:

-Bí thư Diệp, tôi kính anh một chén.

-Cảm ơn Phó chủ nhiệm Lý, lẽ ra tôi phải mời anh trước mới đúng, vừa rồi mải nói chuyện với anh Thiết, thật ngại quá, thất lễ.

Diệp Phàm cười nói, biết rằng thượng tướng Lý Khiếu Phong đã về hưu của Tổ đặc nhiệm A bảo con trai tiếp cận với mình, có lẽ là cũng có ý.

- Không được, bố tôi nói rồi, bí thư Diệp là nam nhi thực sự, ngay cả bố tôi cũng rất khâm phục anh.

Vẻ mặt Lý Long rất nghiêm túc.

- Ha ha, vậy thì cả hai cùng uống cạn một ly, không cần biết ai kính ai. Mọi người đều là anh em, không cần phải như vậy, thoải mái một chút.

Thiết Chiêm Hùng cười phóng khoáng.

Keng!

Hai người cùng uống cạn một chén, Lý Long rút danh thiếp ra nói:

- Đây là điện thoại nhà tôi, điện thoại của cá nhân tôi, địa chỉ cũng có rồi. Bí thư Diệp nhớ tới chơi nhé.

Lý Long cười, ngay cả Trương Vệ Thanh và Vụ trưởng Đường Minh ở Ủy ban kế hoạch quốc gia cũng cảm thấy khó hiểu, người này tỏ ra rất cung kính với Diệp Phàm.

Hai người lại nghi hoặc, Lý Long hình như là Phó chủ nhiệm của cơ quan nào đó, có lẽ không phải là Chủ nhiệm cấp phòng.

Trương Vệ Thanh liền đi tới, cười nói:

- Chú em Diệp, vị này là…

- Anh Lý Long, hình như là công tác ở Phòng giám sát thứ năm của Ủy ban kỷ luật trung ương, ha ha.

Diệp Phàm cười nói, sớm đã nghe Thiết Chiêm Hùng nói qua rồi.

-Chào chủ nhiệm Lý, tôi là Trương Vệ Thanh, công tác ở Văn phòng trung ương, đây là điện thoại của tôi.

Trương Vệ Thanh không chút do dự, Đường Minh cũng đi tới, cái danh Ủy ban kỷ luật quá oai phong, có thể kết giao với nhân vật như vậy tuyệt đối có lợi.

Đêm đó, Diệp Phàm cũng có không ít thu hoạch, ít nhất thì cũng thu được mấy tấm danh thiếp, bất kể là thế nào, bước đầu coi như kết giao thêm vài người bạn.

Trong biệt thư Tây Viên.

-Thế nào Phượng Cương, lời của ông không sai chứ?

Phượng Thiên Diêu nheo mắt ngồi trên sô pha nói.

- Dạ, cũng có chút trọng lượng.

Phượng Cương vẫn không muốn thừa nhận, chỉ khẽ gật đầu.

- Có chút trọng lượng, trọng lượng thế nào, nói nghe xem nào, quen với những ai?

Bố của Phượng Cương là Phượng Húc Quốc, đang là Thứ trưởng Bộ tài chính, cũng có chút hứng thú hỏi.

- Một Chủ tịch huyện nghèo rớt mùng tơi thì có thể quen được ai cơ chứ, toàn đồ vớ vẩn.

Phượng Khuynh Thành ở bên cạnh tức giận nghiến cả răng lại, giọng điệu rất bất mãn.

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên khốn này, không ngờ lại còn định trái ôm phải ấp, bản cô nương quyết không để yên đâu.

Nhưng cô Kiều Viên Viên kia rốt cuộc lai lịch thế nào, hình như khí chất không hề thua mình, có lẽ cũng là tiểu thư khuê các của gia đình nào ở Bắc Kinh.

-Sao lại nói vậy Khuynh Thành, Chủ tịch huyện mà là hạng vớ vẩn sao. Con xem người ta mới hơn 20 tuổi đã là Chủ tịch huyện rồi, lại còn là Quyền bí thư nữa, không nói gì khác, ngay cả nhưng công tử thiếu gia xuất thân từ danh gia vọng tộc như chúng ta cũng không có mấy người được như vậy.

Phượng Húc Quốc nhíu mày mắng.

-Chẳng phải chỉ là một Chủ tịch huyện hay sao, bố, đến nỗi thế sao?

Phượng Cương cũng bênh cho em gái.

- Rốt cuộc là gặp những ai? Hừ.

Phượng Húc Quốc hừ nói.

- Một thứ trưởng Bộ công an, một người là Quân đoàn trưởng tập đoàn quân, một người là phó chủ nhiệm Phòng giám sát Ủy ban kỷ luật trung ương, một người là Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, một người là Cục trưởng cục thư ký Văn phòng trung ương, một người là Vụ trưởng Vụ kinh tế Ủy ban kế hoạch.

Phượng Khuynh Thành cả buổi tối đều cảm thấy nhàm chán, nên lắng tai nghe lại chức vụ của tất cả mọi người.

Phượng lão không có phản ứng gì, nhưng khóe mắt Phượng Húc Quốc thì giật giật mấy cái, ánh mắt có chút kinh ngạc, liền hỏi:.

- Đều là những người nào, Khuynh Thành, nói rõ xem nào.

- Thứ trưởng Bộ công an tên là Thiết Chiêm Hùng, Diệp Phàm gọi là anh Thiết. Cục trưởng cục cảnh vệ tên là Lang Phá Thiên, là lãnh đạo trực tiếp của anh Đại Sơn, Diệp Phàm gọi là chú em Lang.

Quân đoàn trưởng tập đoàn quân tên là Đằng Vân Khải, là lãnh đạo trực tiếp của anh trai.

Ông thư ký tên là Trương Vệ Thanh, Diệp Phàm gọi ông ta là anh Trương.

Còn về Vụ trưởng của Ủy ban kế hoạch thì do Trương Vệ Thanh giới thiệu.

Kỳ quái nhất chính là Lý Long ở Phòng giám sát, hình như rất cung kính với Diệp Phàm, còn nói bố anh ta rất khâm phục Diệp Phàm, nói cái gì mà nam nhi thực sự.

Cái gì mà nam nhi thực sự, rõ ràng là một tên lưu manh, lại còn chơi trò trái ôm…

Phượng Khuynh Thành nói đến đây đột nhiên cảm thấy câu này không thể nói được, vội vàng dừng lại.

-Cái gì
mà trái ôm…

Phượng Thiên Diêu đột nhiên mở mắt ra hỏi.

Khuôn mặt Phượng Khuynh Thành đỏ bừng, không nói.

- Ông đang hỏi con đấy, Khuynh Thành.

Phượng Húc Quốc có chút nóng nảy.

- Không biết, con nói sai rồi.

Khuôn mặt Phượng Khuynh Thành càng đỏ.

- Trái ôm phải ấp, có gì mà không dám nói, thằng nhóc đó còn dám nghĩ đến xuân thu đại mộng.

Phượng Cương ở bên cạnh hừ nói.

- Trái ôm phải ấp, là ý gì?

Phượng Húc Quốc có vẻ không tin, nhìn chằm chằm vào con gái Phượng Khuynh Thành.

- Còn một cô gái nữa là ai?

Phượng Thiên Diêu hỏi.

- Gọi là… Kiều Viên Viên, con cũng không biết là từ đâu tới.

Phượng Khuynh Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

- Con và cái cô Kiều Viên Viên kia, cùng Diệp Phàm chơi trò trái ôm phải ấp, thật không biết xấu hổ, Phượng gia sao lại có người như con…

Phượng Húc Quốc suýt nữa thì tức nghẹn thở, chỉ Phượng Khuynh Thành mà nói không ra lời.

- Cái gì mà trái ôm phải ấp, đều là do Lang Phá Thiên nói. Con sẽ không để Kiều Viên Viên sống dễ chịu đâu, hừ.

Phượng Khuynh Thành thấp giọng hừ nói.

- Kiều Viên Viên, không phải là của Kiều gia chứ?

Phượng Thiên Diêu nói.

-Kiều gia, Kiều gia nào?

Phượng Khuynh Thành đột nhiên bừng tỉnh, mãi vẫn không đoán ra lai lịch của Kiều Viên Viên, nghe thấy ông nói vậy thì có chút nóng nảy. Phụ nữ vẫn luôn có tâm lý so bì mà.

-Kiều gia, còn có Kiều gia nào nữa? Ngoài Kiều Viễn Sơn ở Ban tổ chức trung ương thì còn có Kiều gia nào đáng để chúng ta chú ý nữa.

Phượng Húc Quốc hừ lạnh, trầm ngâm một lúc, nói:

-Thằng nhóc này cũng không vừa, muốn một tay bắt cả con gái của Kiều gia và Phượng gia chúng ta, hừ.

- Cái gì mà một tay bắt cả, bố, bố nói gì thế, thật là khó nghe. Con đâu có để ý đến tên nhà quê đó, con vẫn chưa tốt nghiệp mà.

Phượng Khuynh Thành bất mãn bĩu môi.

- Ha ha, không nói nữa, Khuynh Thành nhà ta xinh đẹp làm say đắm hết con trai trong thiên hạ, thằng nhóc đó không xứng.

Phượng lão đột nhiên cười lớn, rồi hỏi:

-Việc của Đại Sơn, Diệp Phàm nói thế nào?

- Nói là việc của chú Tề của anh ta chỉ trong hai ngày hôm nay thôi.

Phượng Khuynh Thành nói.

- Lá gan không nhỏ, còn dám nói điều kiện với Phượng gia chúng ta, xem ra lông cánh hắn thật sự làm bằng sắt thép đây.

Phượng Húc Quốc nhíu mày, hừ nói, vô cùng không hài lòng.

-Ừ, một anh chàng thú vị, vậy hãy để hắn thấy năng suất làm việc của Phượng gia chúng ta. Tề gia của Tề Chấn Đào ở Giang Nam vẫn có ảnh hưởng rất lớn, chúng ta vẫn muốn có tiếng nói ở Nam Phúc, ta thấy Tề Chấn Đào là một sự lựa chọn rất tốt. Trang Thế Thành địa vị quá thấp, tạm thời chưa thể trọng dụng.

Phượng Thiên Diêu vuốt râu nói.

-Bố, nghe nói Tào gia và Cố gia liên minh, lần này ở tỉnh Nam Phúc muốn đưa Tống Sơ Kiệt lên, Tống Sơ Kiệt là con rể của Tào gia, chúng ta lại chen ngang e rằng …

Phượng Húc Quốc có chút lo lắng.

-Hừ, Húc Quốc, gan phải lớn, nhìn trước ngó sau thì không thể có tiền đồ. Nếu để Tống Sơ Kiệt lên, sau này ở Nam Phúc, trong tỉnh ủy sẽ có Cố Phong Sơn và Tống Sơ Kiệt, cả hai đều là Bí thư, tin rằng Quách Phác Dương và Chu Thế Lâm đều không muốn nhìn thấy kết cục đó.

Phượng Thiên Diêu hừ nói, khí thế tỏa ra ghê người.

- Ừ, tỉnh Nam Phúc có bốn Bí thư, liên minh Tào Cố chiếm hai, Quách Phác Dương sau này liệu có còn muốn mở hội nghị Bí thư nữa không?

Nếu mà mở cuộc hội nghị Bí thư thì phải hợp tác với Chu Thế Lâm, như vậy cũng chỉ có thể hình thành cục diện 2-2. Huống hồ Quách Phác Dương và Chu Thế Lâm vì việc Hứa Vạn Sơn đột nhiên bị mất chức mà đã thành thế nước đối lửa, có lẽ Chu Thế Lâm vẫn luôn nghi ngờ là Quách Phác Dương ngấm ngầm hạ thủ. Nhưng việc này cũng có chút kỳ quái, Hứa Vạn Sơn sao lại đột ngột bị giáng chức, hơn nữa, kết cục còn rất thảm.

Phượng Húc Quốc cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

-Ha ha, việc này nói ra có lẽ con không tin, nhưng vẫn có liên quan tới anh chàng Diệp Phàm kia.

Phượng Thiên Diêu đột nhiên cười, cười rất quỷ dị.

-Sao có thể chứ, Diệp Phàm cấp bậc thế nào, sao có thể liên quan đến Hứa Vạn Sơn.

Phượng Húc Quốc căn bản không tin, nhưng ông ta cũng biết ông cụ sẽ không vô cớ nói vậy.

- Ta cũng vừa biết việc này, hình như là có liên quan đến một vụ án điệp vụ tình báo, khi đó Diệp Phàm đang trên đường đi Thủy Châu, bất ngờ cứu được một điệp viên bí mật của Cục tình báo quân đội, nghe nói có tình báo bí mật cấp đặc biệt phải đưa đi, điệp viên đó đã bị trọng thương, vì bí mật quốc gia, con trai của Hứa Vạn Sơn bị Diệp Phàm tông suýt chết, Hứa Vạn Sơn tức giận liền đưa người đi ngăn Diệp Phàm lại, định bắt người, con đoán xem anh chàng đó đã làm gì?

Phượng Thiên Diêu vẻ mặt thần bí nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện