Quan Thuật

Cá Nhân Phức Tạp.


trước sau

- Được rồi, tôi đồng ý sáp nhập dự án xây dựng quốc lộ La Thủy vào dự án xây dựng quốc lộ Thiên Tường.

Vương Triều Trung như gà trống bại trận bất đắc dĩ gật đầu, biết hôm nay nếu không gật đầu thì tuyệt đối sẽ không qua được, thay vì chờ Tần Hoài Bắc, thì chi bằng cương quyết đem dự án của quốc lộ La Thủy sáp nhập vào, chủ động giao quyền sẽ thấy thoải mái hơn.

- Tốt lắm, cho thấy đồng chí vẫn lấy đại cục làm trọng, điểm này rất tốt. Tiếp theo cần phải chú ý đẩy nhanh tốc độ sửa chữa của phương án...

Tần Hoài Bắc sau khi nói, nhìn Vương Triều Trung liếc mắt một cái, còn nói thêm:

- Còn có một điểm, nếu dự án của quốc lộ La Thủy đã sáp nhập vào chung với dự án xây dựng quốc lộ Thiên Tường, thì trên thực tế đã không còn tồn tại quốc lộ La Thủy, cho nên, Chủ tịch Địa khu Vương, phiền anh chuyển toàn bộ tài chính của quốc lộ La Thủy sang phòng Tài vụ của dự án quốc lộ Thiên Tường. Ban chỉ huy sẽ có kế hoạch trù tính cân đốithu chi chung.

- Phó chủ tịch tỉnh Tần, khoản tiền đó là khoản tiền mà dự án quốc lộ La Thủy tranh thủ mới có. Dự án quốc lộ Thiên Tường nếu đã có khoản tài chính riêng thì khoản tiền này có thể để lại cho các dự án quốc lộ khác của địa khu Đức Bình sử dụng hay không?

Khóe miệng Vương Triều Trung giật giật vài cái, không khỏi đau lòng, thiếu chút nữa đã hô to lên.

- Chủ tịch Địa khu Vương, nói vậy là không được rồi. Tuy tiền là dùng danh nghĩa của dự án quốc lộ La Thủy tranh thủ mà có, nhưng hiện tại quốc lộ La Thủy đã sáp nhập vào quốc lộ Thiên Tường, tiền đương nhiên cũng nên để ban Điều hành dự án quốc lộ Thiên Tường điều hành. Hơn nữa, để mở rộng, nâng cao mặt đường từ La Châu đến Thủy Châu, ban Điều hành dự án quốc lộ Thiên Tường còn phải chi ra nhiều khoản khác mới có thể an bài được.

Vi Kiến Minh vui vẻ vì người khác gặp họa, nói.

- Sở Giao thông tỉnh trước mắt chỉ mới rót xuống mười triệu tệ cho dự án Quốc lộ La Thủy, mà chúng tôi thì vì thúc đẩy công đoạn đầu của quốc lộ La Thủy nhanh thi công tới Đức Bình đã đầu tư vào hơn mười triệu tệ, cho nên khác nào hiện tại chúng tôi một phân tiền cũng không lấy được, nguồn ở đâu ra để mà rút? Hơn nữa, hơn mười triệu tệ của công đoạn trước đó cũng mong lãnh đạo suy xét một chút, trả lại cho Đức Bình khoản trợ cấp thích hợp. Về phương diện kinh tế của Đức Bình thì tin rằng tất cả đều đã hiểu được tình hình ra sao rồi nên tôi sẽ không dông dài.

Vương Triều Trung nói nhưng nhìn Trang Thế Thành liếc mắt một cái.

- Ừ, đúng là có chuyện như vậy. Giai đoạn trước vì để dự án của quốc lộ La Thủy nhanh chóng thi công đến Đức Bình, cục Tài chính địa khu trong tình hình túng quẫn kinh tế đã dám rót xuống mười triệu tệ dùng cho giai đoạn đầu khởi động làm quốc lộ.

Hơn mười triệu tệ này tuy là của sở Giao thông cấp, nhưng đã dùng cho việc kiến thiết cơ sở cùng với việc bồi thường khi thu hồi đất nên giờ chỉ còn lại độ năm sáu triệu.

Hy vọng ban chỉ huy có thể suy xét đến tình hình của Đức Bình, trả lại khoản bồi thường trưng dụng đất cho Đức Bình.

Giờ phút này Trang Thế Thành cùng Vương Triều Trung trở thành liên minh, đây là vấn đề vì ích lợi của cả tập thể mà thôi.

Hiện tại Trang Thế Thành và Vương Triều Trung là vì ích lợi của địa khu Đức Bình, dự án quốc lộ Thiên Tường là hạng mục liên quan đến ba tỉnh do bộ Giao thông phê chuẩn, ích lợi tập thể không giống nhau. Có thể xin được đồng nào thì đỡ đồng đó.

Kỳ thật, nói trắng ra thì đó là sự ma sát giữa ích lợi của địa phương và ích lợi của quốc gia.

- Ha hả, quốc lộ Thiên Tường là do nhiều bên bỏ vốn, theo quy định thì địa khu Đức Bình cũng phải bỏ ra một số tiền cho dự án xây dựng quốc lộ.

Khi Quốc lộ La Thủy gọi là quốc lộ La Thủy thì Đức Bình đồng ý bỏ tiền ra, hiện tại lại sửa tên dự án thành quốc lộ Thiên Tường, hơn nữa đẳng cấp của quốc lộ cũng được nâng cao, mặt đường được mở rộng, giờ địa khu Đức Bình ngược lại không chịu bỏ tiền ra, còn muốn ban chỉ huy chi thêm tiền, đây là đạo lý gì thế này?

Tần Hoài Bắc như đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười cũng chứa đầy sát khí. Tất nhiên là phê bình Trang Thế Thành và Vương Triều Trung vì tư lợi của địa phương mà không để ý đến ích lợi quốc gia.

Đúng vào lúc này, Trang Thế Thành và Vương Triều Trung vẫn đưa mắt nhìn Diệp Phàm, thằng nhãi này cũng đang âm thầm kêu khổ.

Diệp Phàm phụ trách công việc trưng đất giải phóng mặt bằng, bồi thường, nếu tài chính của quốc lộ La Thủy có thể rút về được, thì tài chính nắm trong tay càng nhiều, khi dùng thì cũng linh hoạt và được nhiều việc hơn.

Nếu tài chính của quốc lộ La Thủy không rút về được, thì dự án quốc lộ La Thủy kia khi trong quá trình mở rộng nếu lại gặp vấn đề gì cần phải bồi thường thì tài chính khi đó sẽ như giật gấu vá vai.

Theo ý của Diệp Phàm mà nói, đương nhiên sẽ hy vọng tài chính của quốc lộ La Thủy toàn bộ sẽ xác nhập vào ban chỉ huy, tuy nhiên, hiện tại Trang Thế Thành và Vương Triều Trung đều nhìn hắn chăm chú, không nói lời nào thì phỏng chừng trong lòng của hai người như đang nổi nhọt, bị xem là phần tử không yêu mến Đức Bình cũng là việc có khả năng.

Đặc biệt Trang Thế Thành biết rõ quan hệ giữa Diệp Phàm và Tề Chấn Đào, những chuyện thế này quyết định cuối cùng thì quyền tổng chỉ huy vẫn về tay Tề Chấn Đào. Chỉ cần Diệp Phàm đồng ý xuất đầu tin rằng Tề Chấn Đào sẽ bán chút mặt mũi.

Vương Triều Trung đương nhiên không biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Tề Chấn Đào, ông ta chỉ muốn Diệp Phàm thân là phó tổng chỉ huy, có thể đứng ra nói vài câu, ít nhất cũng có thể trợ chút uy cho ông.

Bằng không, trong phòng hội nghị này, tất cả đều là quan lớn cấp phó sở, bản thân so với Trang Thế Thành thì có vẻ ít người thế yếu.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, kiên trì nói:

- Vừa rồi Bí thư Trang và Chủ tịch Địa khu Vương nói cũng rất có lý, sở Giao thông tỉnh tuy rót xuống hai mươi triệu tệ, nhưng thật ra chỉ đến tay có mười triệu tệ.

Mười triệu tệ kia chắc chắn đã được dùng cho dự án quốc lộ Thiên Tường. Vào công đoạn trước Đức Bình đã ném vào gần mười lăm triệu tệ, còn lại hơn năm triệu tệ bộ chỉ huy trả cho Đức Bình cũng có đạo lý.

Đương nhiên, Phó chủ tịch tỉnh Tần nói cũng hữu lý, dự án quốc lộ La Thủy đã sáp nhập vào dự án quốc lộ Thiên Tường, tất cả đều quy về cho Thiên Tường điều hành, cách nói này không sai.

Chỉ có điều tôi mong các vị lãnh đạo suy xét đến hiện trạng của Đức Bình. Kỳ thật, giai đoạn trước đầu tư vào hơn mười triệu tệ đúng với Đức Bình mà nói đã là một gánh rất
nặng rồi.

Quốc lộ Thiên Tường tuy chạy xuyên suốt qua ba tỉnh, lại có bộ Giao thông ủng hộ mạnh mẽ, tôi nghĩ, các vị lãnh đạo hẳn là sẽ không nhìn chằm chằm vào chút tiền của Đức Bình, con số chỉ có mấy triệu tệ, ha hả...

Trọng điểm của Diệp Phàm đặt tại Đức Bình, đương nhiên, cũng không có lợi nếu đắc tội Tần Hoài Bắc.

“Tên này, đúng là nhào bùn nhào đến hết, kẻ dối trá”.

Trong lòng Trang Thế Thành âm thầm cười mắng, trong mắt Vương Triều Trung hiện lên một tia sắc lạnh.

- Bí thư Trang, Chủ tịch Địa khu Vương, tôi nghe nói dự án quốc lộ La Thủy còn gom góp được hai mươi triệu tệ từ nguồn khác. Hai mươi triệu tệ này đúng là dùng danh nghĩa của quốc lộ La Thủy gom góp, nhưng có nên quy về một mối cho bộ chỉ huy trù tính quản lý luôn hay không. Bằng không, lý do để Đức Bình trữ tiền hình như là có chút vô lý, đến lúc đó thì giải thích thế nào với dân chúng Đức Bình?

Vi Kiến Minh lại khởi xướng một phiên công kích khác.

- Giải thích như thế nào thì không cần nhọc công Phó giám đốc sở Vi lo lắng. Chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng, hừ.

Chủ tịch Địa khu Vương rõ ràng tức giận, lạnh giọng phản bác. Đối với một Phó giám đốc thường vụ sở của sở Giao thông, Chủ tịch Địa khu Vương không có gì phải sợ. Trừ phi có hạng mục quốc lộ nào đó rơi vào tay anh ta, thì đến lúc đó hẵng hay.

- Đúng vậy, lấy của dân, dùng cho dân, chúng tôi sẽ sắp xếp thật tốt.

Trang Thế Thành phụ họa nói.

- Lấy của dân, dùng cho dân, nói rất hay. Nếu ban đầu đã lấy của Đức Bình, danh nghĩa là quốc lộ La Thủy thì giờ có phải cũng nên dùng cho quốc lộ Thiên Tường hay không? Quốc lộ Thiên Tường, không phải thông qua từ Đức Bình sao, hơn nữa, nói trắng ra, chúng tôi mất công lớn như vậy kiến thiến quốc lộ Thiên Tường, trên thực tế tám phần đường đều tại địa khu Đức Bình.

Tần Hoài Bắc cười nói

- Phó chủ tịch tỉnh Tần, đó là tài chính mà Đức Bình tự trù bị, chẳng lẽ quốc lộ Thiên Tường đến con số hai mươi triệu tệ cũng không chịu bỏ ra sao?

Vương Triều Trung thiếu chút nữa hô to lên, hơn hai mươi triệu tệ với ông ta mà nói, nếu lấy ra thì chẳng khác nào cắt thịt trên người mình vậy.

- Hừ, Vương Triều Trung, lấy của Đức Bình dùng cho Đức Bình, đây hoàn toàn chính đáng, bằng không, không dùng cho quốc lộ Thiên Tường, vậy Đức Bình các ngài đã làm trái với kỷ luật, gom góp tài chính lung tung, vô cớ xuất binh, chẳng lẽ còn cần các đồng chí bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhúng tay vào điều tra vấn đề sao?

Tần Hoài Bắc hiển nhiên là đang tức giận, cảm giác thấy quyền uy của Phó chủ tịch tỉnh bị khiêu chiến.

Cho nên, không chút khách khí điểm mặt Vương Triều Trung, đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng bị lôi ra. Vương Triều Trung sắc mặt khó coi vô cùng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Trang Thế Thành.

- Phó chủ tịch tỉnh Tần, hai mươi triệu tệ tự trù bị kia nên nhập chung vào phòng Tài vụ của dự án quốc lộ Thiên Tường, tuy nhiên, có thể cho Đức Bình giữ lại dùng vào dự án cải thiện quốc lộ huyện khu hay không. Tỷ như nộp lên trên mười triệu tệ, khấu trừ giai đoạn trước đã bỏ ra năm triệu, trên thực tế chỉ nộp lên trên cho bộ chỉ huy năm triệu thôi, giữ lại cho Đức Bình mười lăm triệu tệ, thế nào?

Diệp Phàm kiên trì nói.

- Đồng chí Diệp Phàm, đến lúc đó cậu trưng đất cần bồi thường, tài chính khan hiếm thì đừng tới hỏi tôi xin tiền là được, hừ.

Tần Hoài Bắc hừ lạnh một tiếng, Diệp Phàm đành phải ngậm miệng.

- Tốt lắm, cứ như vậy đi. Sở Giao thông tỉnh trút xuống cho dự án quốc lộ La Thủy hai mươi triệu tệ, trực tiếp giao cho phòng Tài vụ quốc lộ Thiên Tường.

Địa khu Đức Bình giai đoạn trước có bỏ ra năm triệu tệ coi như là địa khu Đức Bình vì quốc lộ Thiên Tường mà gom góp tài chính, cũng là phần mà Đức Bình nên bỏ ra, hơn nữa, bỏ ra như thế coi như ít rồi.

Về phần con số tự trù bị hai mươi triệu tệ, khấu trừ đi năm triệu tệ, sẽ còn lại mười lăm triệu tệ, để lại cho Đức Bình tự do chi dùng.

Tuy nhiên, huyện Ma Xuyên là huyện nghèo nhất của cả tỉnh, nghe nói đường phố của huyện vẫn là đường đá vụn, Bí thư Trang, Vương Triều Trung, mười lăm triệu tệ còn lại có phải nên dùng cho huyện Ma Xuyên hay không.

Tề Chấn Đào lời như búa hoà âm.

Vương Triều Trung cuối cùng trong lòng cũng hết thấp thỏm, tuy nhiên, câu nói kế tiếp của Tề Chấn Đào lại vạch ra cảnh nghèo của huyện Ma Xuyên. Đến đường hướng chi dùng của khoản tiền này cũng đã được sắp xếp xong, Vương Triều Trung tôi đây còn có gì để thao tác. Vất vả nữa nửa ngày đều là vì Diệp Phàm may áo.

Vương Triều Trung vẫn chưa há mồm, Trang Thế Thành đã cười nói:

- Tôi nghe theo sắp xếp của lãnh đạo, huyện Ma Xuyên là huyện nghèo của cả tỉnh, nên được ưu ái về chính sách tài chính, nhân lực, ông nói xem Chủ tịch Địa khu Vương?

“Lão Trang ơi lão Trang, đồ chó Nhật, ai chẳng biết Diệp Phàm là cánh ta đắc lực của ông, đồ chó săn. Vì lấy được tiền nên to mồm lớn giọng, hiện tại lại nương thế của bí thư Tề mà đè ông đây...” Vương Triều Trung trong lòng chửi chó mắng mèo, kiên trì nói:

- Ừ, tôi cũng nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, mười lăm triệu tệ này, xét đến tình trạng của huyện Ma Xuyên địa khu có thể trút xuống mười triệu tệ dùng vào các dự án tu sửa mặt đường cho thị trấn.

- Chủ tịch Địa khu Vương, thị trấn Ma Xuyên đã vài lần bị ngập lún, tôi sớm đã muốn xây một cây cầu to, thế có thể cấp thêm chút đỉnh hay không?

Diệp Phàm nhân cơ hội để đòi tiền.

- Ừ, thị trấn Ma Xuyên một cây cầu cũng không có, đúng là có chút không tiện. Mấy năm trước tôi có đi qua Ma Xuyên, nếu có thể xây một cây cầu thì có thể nâng cao đời sống, chất lượng sinh hoạt của nhân dân thị trấn.

Hiếm khi thấy Tiếu Duệ Phong đứng ra nói một câu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện