- Ha ha, cho thấy tư tưởng của đồng chí giác ngộ rất cao, tôi rất vui mừng. Nếu ai cũng như đồng chí có trí tuệ như vậy thì lo gì chuyện quốc lộ Thiên Tường, phải không?
Sau khi Tề Chấn Đào đấm cho Vương Triều Trung một quyền thật nặng, liền ném cho một cục kẹo đường để trấn an. Khiến trong lòng Vương Triều Trung thấy hơi thư thái một chút.
Thầm nhủ: “Mẹ nó, không phải mấy chục triệu tện, nếu Diệp Phàm đã muốn đấu cùng ông đây thì ông đây phải xuống tay thôi, tháng năm Trang Thế Thành nếu lại không bố trí Bí thư huyện ủy đến Ma Xuyên, ông đây sẽ nổ súng. Hôm nay việc này rõ ràng là Tề Chấn Đào nghiêng nửa người về phía Diệp Phàm, bên này không sáng thì phía tây sáng. Tuy nhiên cũng lạ, Tề Chấn Đào và Diệp Phàm rốt cuộc có quan hệ như thế nào...Thái độ giúp đỡ của Tề Chấn Đào đối với Diệp Phàm cũng khiến trong lòng của vài tổ trưởng nghi hoặc, đánh giá đối với Diệp Phàm lại nặng thêm vài phân.
Xem ra vị tổ phó xếp hạng chót, kinh nghiệm lý lịch nông cạn, cấp bậc thấp nhất này cũng không phải là đối tượng dễ chạm vào.
Rốt cục cũng tan cuộc họp.
Diệp Phàm từ trong ánh mắt lãnh đạm của Vương Triều Trung kia cảm nhận được sát khí dày đặc, Trang Thế Thành cũng cảm nhận được nên đi tới vỗ vỗ vai Diệp Phàm, cười nói:
- Chỉ cần đường đường chính chính thì không cần lo lắng gì. Nơi này là thiên hạ của đảng, không phải của riêng ai.
Buổi tối, Tổng giám đốc Hầu Kim An của công ty Vũ Thánh cho mời.
Vốn là Diệp Phàm muốn tránh tị hiềm, nhưng dự án quốc lộ Thiên Tường rất vang dội, chẳng những các công ty bản địa của Đức Bình tham gia đấu thầu, mà chủ yếu nhất chính là các công ty có tư cách cạnh tranh toàn tỉnh Nam Phúc đều đã tới. Đặc biệt vài tập đoàn cầu đường ở Thủy Châu cũng đánh hơi mà đến. So sánh với nhau thì công ty ở Đức Bình chỉ có công ty Vũ Thánh là có năng lực cạnh tranh. Bởi vì công ty Vũ Thánh là một công ty con của tập đoàn Vũ Thánh, có tổng công ty chống lưng nên thực lực khá hùng hậu.
Thân là cán bộ của Đức Bình, bất luận là Trang Thế Thành hay là Vương Triều Trung, hoặc Diệp Phàm, ai cũng đều hy vọng công ty bản địa có thể tranh thủ kiếm chút gì từ chiếc bánh ngọt đó. Tuy nhiên, quyền khống chế đấu thầu lần này chủ yếu nằm ở trong tay Tề Chấn Đào và Tần Hoài Bắc, các tổ phó bên dưới đương nhiên cũng có quyền lực nhất định. Mặc dù là thế, nhưng di động của các phó tổng chỉ huy cũng thiếu chút nữa bị gọi đến cháy máy.
Trên do trong tỉnh cần người, giữa do ngoài tỉnh thậm chí một số cán bộ và uỷ ban của Trung ương, dưới có lãnh đạo Đức Bình, tất cả đề nói chuyện tình nghĩa cả.
Đối với công ty của
tổng giám đốc Hầu, có thể chiếu cố thì Diệp Phàm vẫn muốn chiếu cố một chút, dù sao chiêu bài của công ty đó cũng khá mạnh, lại là công ty bản địa ở Đức Bình.
Đang tính bước lên xe thì điện thoại vang lên.
Bên trong một giọng nữ dễ nghe truyền đến nói:
- Chỉ huy Diệp còn nhớ tôi không?
- Cô là… Diệp Phàm quả thật nhớ không ra. Thầm nghĩ rốt cuộc đó là ai? Sao có số điện thoại của mình?
- Ha ha… chúng ta từng hợp tác qua, khi đó ở Lâm Tuyền.
Tiếng cười từ bên trong truyền ra nghe mê người.
- Cô là tổng giám đốc Ôn.
Diệp Phàm cuối cùng cũng nhớ ra. Ôn Bảo Linh dẫn dắt công ty Thiên Lạc Đức Bình từng tiếp nhận dự án xây dựng trụ sở làm việc của khu kinh tế Lâm Tuyền và khu công nghiệp ghềnh Quỷ Anh nên cũng được coi như là từng hợp tác qua.
- Haha, chỉ huy Diệp có rảnh không? Nếu rảnh thì không còn gì hân hạnh bằng được mời anh dùng bữa cơm?
Giọng của Ôn Bảo Linh nghe rất có sức hút, có chút gì đó làm người ta mê người.
- Rất xin lỗi, buổi tối thực không thể lấy đâu ra thời gian.
Diệp Phàm cười nói, thầm nhủ “sức hấp dẫn ở Thiên Tường đây”.
- Chỉ huy Diệp, hiện tại làm chỉ huy rồi nên không quen người quen cũ rồi sao?
Trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười của một người phụ nữ khác, không phải là bạn học trường Đảng Thái Hồng Ngẫu thì là ai? Không thể tưởng được là Ôn Bảo Linh thật sự rất có thủ đoạn, đến bạn học trường Đảng của mình cũng lôi vào.
- Là Hồng Ngẫu đấy à, buổi tối thực không rảnh.
Diệp Phàm có chút khó xử, Thái Hồng Ngẫu chẳng những là bạn học trường Đảng, hơn nữa còn là Phó trưởng ban của ban Tổ chức cán bộ Địa ủy.
- Thực sự không đến sao, Trần Lôi cũng đến đấy. Vài người chúng ta nhân cơ hội này tụ tập lại đi. Đừng làm quan to rồi nên không nhận người quen,
- Hừ!
Thái Hồng Ngẫu dường như tức giận, giả vờ hừ một tiếng nói.
- Vậy thì thế này đi, tôi sẽ hồi người khác vậy.
Diệp Phàm thở dài, biết không nhận lời là không được, cha của Thái Hồng Ngẫu là Bí thư quận Thông Đô, nghe nói sắp được đề cử ghế Phó chủ tịch Địa khu, ở Đức Bình cũng được coi như là người rất có phân lượng.
Còn Trần Lôi đảm nhiệm ghế phó chủ nhiệm ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, cũng là tai mắt tốt. Vương Triều Trung có chút gió thổi cỏ lay thì mình cũng có thể hỏi dò bóng gió một chút.
Bởi vậy, đành phải nhận lời mời của tổng giám đốc Hầu, nhưng cũng mịt mờ nói sẽ tương trợ. Tổng giám đốc Hầu nghe xong rất cảm động, nói ngày mai nhất định sẽ lại mời.
- Đi chỗ nào để uỷ viên chúng ta vui chơi giải trí?
Diệp Phàm trêu đùa nói. Bởi vì Thái Hồng Ngẫu khi ở trường Đảng học tập công việc đảm nhiệm chính là uỷ viên vui chơi giải trí của khóa học Thanh niên thế kỷ ưu tú.
- Đến Biệt Viện Khang Kiều.
Thái Hồng Ngẫu cười nói.
- Duyệt! Đến lúc đó đừng trách tôi sư tử to mồm ăn nghèo cô đấy.
Diệp Phàm cười nói, cảm thấy cô Thái Hồng Ngẫu này cũng không tệ, tính tình cũng rất thẳng thắng.
Không có vẻ gì giả dối, hơn nữa, khi còn ở trường Đảng vì tự tiến cử mình ngồi lên ghế trưởng lớp mà cô tự mình ra mặt kéo theo không ít người nhập bọn. Diệp Phàm dù sao cũng phải tỏ vẻ một chút với “Người uống nước nhưng không đào giếng” mới đúng.
- Ha ha, đêm nay chị em tốt của tôi là chị Ôn mời khách, đến lúc đó cậu đem cô nàng ăn tươi tôi cũng không phản đối, khanh khách...
Thái Hồng Ngẫu lớn mật vui đùa, Trần Lôi, Ôn Bảo Linh đang ở bên cạnh mặt đỏ rần.
- Ha hả, nếu tôi thay đổi khẩu vị muốn ăn cô thì sao đây?
Trong lòng Diệp Phàm trách Thái Hồng Ngẫu lớn mật, nên phản quân nói.
- Được thôi, chỉ cần cậu dám thì chúng tôi sẽ là nhím xù lông, khanh khách...
Thái Hồng Ngẫu ngắt điện thoại trong tiếng cười.
Từ sau khi chiếc Wrangler báo hỏng, Diệp Phàm lái chiếc Santana. Tổng bộ của tổ đặc nhiệm không tỏ vẻ gì, khiến trong lòng Diệp Phàm luôn mắng Trấn Đông Hải nhỏ mọn.
Không lâu sau đã tới Biệt Viện Khang Kiều, không biết buổi tối Ôn Bảo Linh kêu khách nào đi cùng, Diệp Phàm có linh cảm một mình
tác chiến.
- Mặc kệ các cô, chỉ vài cô nàng thôi mà, có thể ăn tươi bố mày sao?
Diệp Phàm cười khan rồi cho xe dừng hẳn.
Vừa mới đẩy cửa bước ra, phát hiện dưới bóng cây có hai người đang đứng, một người phỏng chừng là nhân viên phục vụ của biệt viện, người còn lại không ai khác chính là Tổng giám đốc Ôn Bảo Linh.
Cô này mặt trang điểm nhẹ, áo màu hồng phấn váy trắng, chân mang đôi giày da mầu đen, tóc đen bóng như thác nước, nhìn vừa tao nhã vừa có cảm giác rất hấp dẫn.
Diệp Phàm thấy nao nao, Ôn Bảo Linh nhìn thấy trước kia luôn cho người ta cảm giác trang trọng cao nhã, nhưng đêm nay thì cô như thoát ra khỏi cái lớp trang trọng kia, đôi chân thon dài, bộ ngực đầy đặn khiến cho người ta cảm thấy tim đập mạnh hơn.
- Không ngờ cô tự mình đến đây?
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Tôi dám không đến sao? Anh hiện tại là khách quý, chúng tôi phải nịnh bợ anh mới được.
Ôn Bảo Linh giọng điệu giống như hơi hờn, nhưng cũng khiến Diệp Phàm sửng sốt, thầm nhủ, quái, ông mày không biết cư xử thế nào đây, trước kia khi ở Lâm Tuyền gặp nhau chỉ là xã giao, chưa từng có hành động thân thiết quá giới hạn. Đúng lúc này, từ xa một chiếc Audi dừng lại dưới tàng cây, Diệp Phàm nhẹ nhàng kéo Ôn Bảo Linh lùi về phía bóng cây.
- Đó không phải là người anh quen?
Ôn Bảo Linh nói nhỏ ở bên tai Diệp Phàm.
- Không phải.
Diệp Phàm đáp, dưới đôi mắt ưng, phát hiện người từ trong xe bước ra chính là Cục trưởng của Công an địa khu Lâm Thiên. Người này vừa bước xuống xe, hai phụ nữ toàn thân mặc một màu đen, một trái một phải, dựa sát vào người ông ta đi về phía sân khấu ở đại sảnh.
- Cục trưởng Lâm là khách quen nơi này.
Ôn Bảo Linh cười nói.
- Khách quen, nghe nói nơi này chi phí khá cao?
Diệp Phàm nói.
- Đó là mỗi lần cục trưởng Lâm đến, động phủ mà người ta chuẩn bị cho ông ta đều là trước tam giáp. Lại không cần ông ta ra tiền, phí có cao tới đâu cũng không việc gì. Hơn nữa, hai phụ nữ đi bên cạnh ông ta được người trong giới gọi là đại Kiều, tiểu Kiều, ha hả...
Ôn Bảo Linh hơi thở thơm tho, khiến Diệp Phàm nghe ngứa ngáy bên tai.
- Đại Kiều, tiểu Kiều, không thể ngờ được rằng Cục trưởng Lâm lại có nhã hứng, cũng noi theo Chu công thời tam quốc, nhưng thật ra ông ta lợi hại hơn nhiều, người ta Chu công chỉ có tiểu Kiều, còn ông ta đến Đại Kiều của Tôn Sách Đại vương cũng bao nốt.
Diệp Phàm mở miệng vui đùa nói, đi theo Ôn Bảo Linh vào trong.
- Ha ha, một con rồng đạp hai con phượng, đàn ông các người không phải đều thế sao, làm không biết mệt.
Ôn Bảo Linh liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hình như có ý đó.
- Ha hả, tôi là loại người trước giờ có tà tâm nhưng không dám trộm, không tưởng thôi.
Diệp Phàm nhỏ giọng cười, hỏi:
- Đại Kiều tiểu Kiều không tệ, hai người đó chẳng lẽ là song sinh, nếu không sao đều mặc đồ đen?
- Điểm này thì anh đoán đúng rồi, đúng thật là một đôi song sinh. Mở một câu lạc bộ giải trí tên Diệp Phong, kỳ thật, toàn bộ là dựa vào cục trưởng Lâm để làm ăn. Nghe nói bên trong cái gì cũng có, rất bát nháo, tuy nhiên, đã có cục trưởng Lâm chống lưng nên cũng không có kẻ đui mù nào dám đến gây rối.
Ôn Bảo Linh tỏ ra tin tức rất linh thông.
- Xem ra Đại Kiều, tiểu Kiều rất có tiền, tuổi trẻ như vậy mà mở được câu lạc bộ giải trí xa hoa như thế, đáng nể. Kỳ quái, bọn họ ở nhà tự mở câu lạc bộ giải trí, vậy còn lui tới Biệt Viện Khang Kiều này vung tiền làm gì? Chẳng lẽ tiền nhiều quá nên không có chỗ đốt?
Diệp Phàm vờ như tùy hứng hỏi.
- Đây là điều bí ẩn, người bình thường sẽ không nhận ra. Anh chẳng lẽ không cảm giác được, tới nơi này trên cơ bản thì nhân mã của hai bên sẽ không phải gặp mặt. Đây là chỗ lợi hại của Biệt Viện Khang Kiều, muốn bàn chuyện quan trọng, muốn chơi bời gì đó thì nơi này là địa điểm tốt nhất. Hơn nữa, cách điệu cao nhã, phong cách độc đáo.
Ôn Bảo Linh nhỏ giọng cười nói, một câu cũng không đề cập về chuyện đấu thầu của dự án quốc lộ Thiên Tường.
Vừa đi vừa nói đến khi bước vào động thiên số 2, Ôn Bảo Linh hơi ngượng ngùng, nói:
- Ngại quá, động thiên số 1 bị người ta đặt mất rồi, đành phải ở số 2 vậy.
- Đẳng cấp khá cao, tổng giám đốc Ôn, cần gì tiêu pha như thế?
Diệp Phàm nói.
- Có thể mời được chỉ huy Diệp đại giá quang lâm, số 2 không là gì.
Hai người cười nói bước vào động thiên.
Nội thất bên trong không thua gì động thiên số 1, chỉ có điều hơi nhỏ hơn một chút. Thái Hồng Ngẫu cùng Trần Lôi đang uống trà.
Diệp Phàm quét qua một vòng, nói:
- Chỉ có vài người chúng ta sao?
- Chẳng lẽ anh còn chê ít, muốn không, tôi kêu thêm vài cô nàng đến tiếp?
Thái Hồng Ngẫu trêu ghẹo nói, có chút gì rất mờ ám.
- Ha hả, không dám, ba người thì tôi chịu không nổi, sao dám hy vọng chuyện xa vời.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, đổi lại chính là cái lườm của ba cô.
Không đợi lâu, rượu và thức ăn được đưa lên, Trần Lôi mở một dòng nhạc rất êm dịu.
Vài ly rượu xuống bụng, sắc mặt của ba cô nàng đã hơi hơi đỏ, nhìn dưới ánh đèn càng có vẻ mê người. Diệp Phàm tuần qua một vòng cái động có chút lãng mạn này, trong lòng cảm giác được một thứ cảm giác bức bối trào dâng lên.