- Cứ đến bệnh viện giải quyết đã rồi tính sau.
Diệp Phàm nói. Hai cảnh sát đi lên đỡ Mai Thiên Kiệt dậy, Diệp Phàm bước nhanh ra ngoài.
- Tuyệt đối không thể bỏ qua hung thủ được. Phải đánh chết hắn.
Diệp Phàm mới đi đến hành lang, trong đại viện đã lung tung những công cụ, có hơn trăm người đang đứng hò hét.
- Tôi là Chủ tịch huyện Diệp Phàm, các người ẩu đả trong cơ quan như vậy, có biết là phạm pháp không?
Diệp Phàm đùng microphone la lớn.
- Phạm tội cái con khỉ ấy, sợ chó gì chứ, bọn làm quan đều là thổ phỉ hết…
Các công nhân của Thiết gia bắt đầu náo động lên.
- Tôi bây giờ muốn đưa Trưởng phòng Mai đi bệnh viện, ai dán gây rối nữa, tôi sẽ cho bắt lại.
Diệp Phàm không nghĩ nhiều, liền đưa ra ‘thông điệp’.
Sau khi nói xong liền đi về phía đám người, khoảng hai mươi cảnh sát đi lên trước để gạt đám người ra, nhưng đám người hỗn loạn giống như một bức tường chắn lại, đám cảnh sát không thể đẩy ra được, mà ngược lại còn bị ép lui về phía sau.
- Đẩy cảnh sát lại hả. Tôi muốn xem xem ai dám ngang nhiên chống lại pháp luật, dám đánh cả chủ tịch huyện.
Diệp Phàm nói lớn trong loa, sau đó ra hiệu cho cảnh sát đỡ trưởng phòng Đất đai đậy.
- Chủ tịch huyện Diệp, như vậy rất nguy hiểm .
Ngô Đồng chắn đằng trước, toàn thân thấm đầy mồ hôi.
- Tránh ra!
Diệp Phàm đẩy Ngô Đồng ra, bước về phía đám người.
- Quan lại bao che cho nhau, mọi người xông lên đánh đi! Đánh chết đám con cháu nhà rùa này.
Trong đám người có tiếng hét to.
- Người nàh họ Thiết chúng ta không thể để bị ức hiếp như vậy…
Ba thanh niên trai tráng liếc mắt nhau, đứng lên định xông vào Diệp Phàm.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, ‘bạch’ một tiếng, ba tên kia đã bị Diệp Phàm đã ngã xuống đất, hơn nữa, Diệp Phàm ra tay không hề nể tình, xương cốt của ba tên này chắc cũng bị gãy, nhưng miệng vẫn hô:
- Xông lên cho tao.
Ngô Đồng hô to một tiếng, nhóm cảnh sát liền đi lên, tóm ba tên này lại.
- Ai dám chống lại pháp luật, thì sẽ bị giống như bọn họ.
Diệp Phàm nói vào loa, rồi tiếp tục đi lên phía trước, lại nhặt thêm mấy cái gậy sắt, quật mấy cái, mấy tên khác lại bị ngã xuống. Không đợi Ngô Đồng ra lệnh, nhóm cảnh sát đã xông lên tóm những tên này lại.
Cứ như vậy đã tóm được khoảng chục tên, cuối cùng đã vạch được một đường trong đám đông.
- Lui ra, muốn làm gì vậy.
Lúc này có một giọng nói uy nghiêm vang lên, đám người liển tản ra.
- Đồng chí Thiết Đông, đồng chí đến đúng lúc lắm.
Diệp Phàm sa sầm mặt hừ nói.
- Rất xin lỗi Chủ tịch huyện Diệp, vừa rồi vào thôn xử lý vụ tranh cãi, được tin tôi liền về ngay.
Thiết Đông vẻ mặt bình tĩnh, nói.
- Chủ nhiệm Ngô, anh đưa Trưởng phòng Mai đi bệnh viện kiểm tra đi, nếu nghiêm trọng thì lập tức đưa lên thành phố để chữa trị.
Diệp Phàm nói với Ngô Đồng.
- Thế còn những người này thì sao?
Ngô Đồng liếc sang nhìn đám người bị tóm kia lại, xin chỉ thị nói.
- Còn phải để tôi phải bảo hay sao? Công nhiên chống lại pháp luật, đánh nhau trong cơ quan nhà nước, hành hung chủ tịch huyện.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đưa toàn bộ về xử lý.
Ngô Đồng vung tay lên, nhóm cảnh sát liền đưa những người này lên xe đưa đi.
- Không được đi.
Đám người này lại loạn lên, bao vây lại.
- Chủ tịch huyện Điệp, anh xem lại nháo lên rồi, cứ đi đi nắm rõ ràng rồi bắt người cũng không muộn.
Thiết Đông vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Còn muốn nắm rõ nữa sao? Sự thật rất rõ rồi. Tôi chính là nhân chứng trực tiếp và là người bị hại.
Diệp Phàm hừ một tiếng vung tay lên nói.
- Ai ngang ngược nữa, cứ bắt lại hết đi, bắt được bao nhiêu phong bấy nhiêu.
- Chủ tịch huyện Diệp. Lúc nữa nếu phát sinh chuyện gì tập thể, thì trách nhiệm tôi không gánh được đâu.
Thiết Đông lạnh giọng hừ nói, lấy điện thoại ra gọi cho Túc Nhất Tiêu.
Không lâu sau, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Túc Nhất Tiêu:
- Chủ tịch huyện Diệp vẫn phải chú ý phương thức một chút, thô bạo quá thì sẽ hỏng đại sự đấy. Với quần chúng thì phải lấy đạo lý là chính, đừng có quá lỗ mãng.
Nếu không, gây ra chuyện gì lớn thì tôi và anh đều không gánh nổi trách nhiệm đâu.
- Tôi tự sẽ biết giải quyết, trách nhiệm, một mình Diệp Phàm tôi tự chịu.
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi dập điện thoại.
- Mẹ kiếp!
Túc Nhất Tiêu đập mạnh vào bàn, ấm chén đều bị quăng ra ngoài.
- Haiz! Chủ tịch huyện Diệp tuổi trẻ còn bồng bột, lão tổ tông nhà họ Thiết trước kia đều là thổ phỉ, nếu để xảy ra chuyện gì thì e rằng sẽ phiền phức to. Hơn nữa, Trưởng phòng Mai cũng hơi quá đáng, anh cũng xuống kiểm tra đi, tại sao lại vô cớ đánh người. Bằng không, sẽ xảy ra sóng gió lớn mất.
Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu bên cạnh vừa dọn dẹp vừa nói.
- Cứ mặc xác nó.
Túc Nhất Tiêu sắc mặt trầm xuống nói.
Thiết Đông vừa nghe, cười lạnh lui xuống.
Đám đông lại ầm ĩ lên, không khí giống như mặt trời tháng sáu vậy.
Một loạt những tiếng cảnh báo hỗn loạn từ xa truyền đến.
Lập tức, bảy tám chiếc xe cảnh sát đi đến, đương nhiên là đo Ngô Đồng điều động đến.
Sức mạnh lập tức được tăng cường, khí thế của đám công nhân nhà họ Thiết cũng liền yếu hẳn. Không lâu sau, sau khi Ngô Đồng hạ lệnh bắt tiếp bảy tám người, thì đám công nhân kia cũng chịu không nổi nữa, liền tản ra.
- Chủ tịch huyện Diệp, Thiết Nguyệt Muội và Lý Mậu Hoa xử lý như thế nào?
Ngô Đồng liếc mắt nhìn Thiết Đông một cái, xin ý kiến nói. Phải biết rằng Thiết Nguyệt Muội là em họ của Thiết Đông, cho nên Ngô Đồng có chút e dè.
- Còn muốn tôi phải dạy cậu sao? Nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó, nơi này vẫn là thiên hạ của Đảng.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía bệnh viện.
Mai Thiên Kiệt chỉ phải băng bó một chút rồi được đưa về huyện. Qua kiểm tra, xương sườn có chút bị tổn thương, còn những vết thương trên người thì không đáng ngại lắm.
Tuy nhiên, đều có người đem tin tức này truyền cho Mai Phán Nhi ở Thủy Châu, làm cho Mai Phán Nhi vội vàng chạy đến Ma Xuyên
Buổi tối, Mai Phán Nhi mang theo một đám người chạy đến huyện Ma Xuyên.
- Chủ tịch huyện Diệp, huyện Ma Xuyên các cậu không thay đổi được hành động thổ phỉ hay sao?
Mai Phán Nhi vừa thấy Diệp
Phàm liền đùng đùng nói.
- Bọn họ cũng quá nóng nảy rồi. Tuy nhiên, may mà Thiên Kiệt không xảy ra chuyện gì lớn. Việc này tôi sẽ tự xử lý, sẽ cho sếp Mai một lời giải thích.
Diệp Phàm nói. Nói ra thì chuyện này do mình làm nên, nếu biết trước đã không để xảy ra như vậy.
Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, có lẽ đây là cơ hội. Là cơ hội vạch trần cái khăn che mặt thần bí của thị trấn Thanh Sơn.
Mai Thiên Kiệt là một người tích cực dẫn đầu, cuối cùng lại bị thương tích đầy người, xem ra vấn đề thị trấn Thanh Sơn thật sự không phải là nhỏ.
- Giải quyết, giải quyết thế nào? Thiên Kiệt bị đánh cho thương tích đầy người rồi. Kể cả giết hết người nhà họ Thiết ở Ma Xuyên này cũng không đền được Mai Thiên Kiệt, hừ!
Một thượng tá đứng cạnh Mai Phán Nhi oai hùng hống hách nói.
Chính là Mai Công Lượng, anh họ của Mai Thiên Kiệt. Nghe nói Mai Công Lượng đã là thượng tá trung đoàn trưởng ở sư đoàn dã chiến số hai rồi. Lần trước Diệp Phàm chữa bệnh cho Mai Thiên Kiệt, có gặp qua ông ta một lần.
- Thượng tá Mai, việc này cứ bình tĩnh chút đã, chúng tôi sẽ cho ông một lời giải thích. Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Chờ các người giải quyết, có mà đến mùa quýt à? Tôi trực tiếp dẫn người đi bắt những kẻ gây rối lại, đưa về doanh trại. Mẹ kiếp, dám động vào người nhà họ Mai hả? Không lột da bọn chúng ra không được.
Mai Công Lượng hừ nói.
- Tôi hy vọng Chủ tịch huyện Diệp có thể cung cấp danh sách người gây rối.
- Đúng vậy, nên bắt lại, tôi ủng hộ.
Mai Phán Nhi hùa theo, xem ra người nhà Mai gia này cũng ‘ghê gớm’ quen rồi.
- Hừ! Nơi này là huyện Ma Xuyên, có chính quyền hẳn hoi, không cần đến thượng tá Mai phải lo lắng.
Diệp Phàm cũng phát hỏa, lạnh giọng hừ nói.
- Họ Diệp kia, nể mặt Thiết Chiêm Hùng, đừng tưởng là một chủ tịch huyện cỏn con mà thấy hơn người, có tin tao tóm mày lại không?
Mai Công Lượng hung hăng nói.
- Ông thử xem!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mai Công Lượng, Ngô Đồng vừa thấy, khẩn trương tiến lên nói:
- Đây là ơi Công an huyện chúng tôi, xin thượng tá Mai khắc chế một chút.
- Khắc chế cái con khỉ, ông đây bắt người, Phòng công an huyện Ma Xuyên là cái thá gì.
Mai Công Lượng quay sang nhìn Ngô Đồng một cái, căn bản là chẳng coi gã ra gì. Ngô Đồng tức giận đến mức đỏ bừng, hai môi bập vào nhau, nhưng cuối cùng cũng không dám nói lại nữa.
- Mai Công Lượng, nói cho ông biết, đây là huyện Ma Xuyên chúng tôi, không phải là sư đoàn dã chiến số hai của ông. Không được gây rối ở đây, nếu không đừng trách Diệp Phàm tôi không khách khí.
Diệp Phàm mặt trầm xuống, thật là có chút dọa người.
- Ha ha ha...
Một trận cười vang, mấy thiếu úy, thượng úy đi theo Mai Công Lượng đều cười nghiêng ngả.
Một thiếu tá bước lên, quan sát Diệp Phàm một lúc, chỉ vào Diệp Phàm, cười nói:
- Trung đoàn trưởng, huyện Ma Xuyên này thật đúng là nơi tàng long ngọa hổ. Không ngờ có người dám nói không khách khí với chúng ta cơ đấy. Buồn cười quá!
Thằng nhãi này chớp mắt, đột nhiên phát lực, nắm đấm hướng lao về phía Diệp Phàm, Ngô Đồng không kịp ngăn cản. Mai Công Lượng và Mai Phán Nhi cũng kinh ngạc, nhưng cũng không kịp.
- Hừ!
Bịch một tiếng, tay thiếu tá kia sớm đã bị bay vào góc tường bởi một cước của Diệp Phàm. Mười mấy viên lính phía sau đồng loạt lao đến.
- Lui xuống!
Mai Công Lượng hừ một tiếng.
- Họ Diệp kia, hôm nay Mai Phán Nhi tôi ở đây, nếu cậu còn cứng rắn bênh vực người nhà họ Thiết, thì Ảnh Thi sơn trang cũng sẽ tiêu luôn, hừ!
Mai Phán Nhi chuyển đổi phươn pháp, áp dụng chế tài kinh tế mà Mỹ vẫn thường sử dụng.
Đây là điểm yếu của Diệp Phàm, tin rằng Diệp Phàm nghe xong sẽ sẽ nhụt chí liền.
Sau khi nói xong liền rút điện thoại ra gọi cho Vạn Đông Tuyền, nói:
- Phó tổng giám đốc Vạn, lập tức cho đình công.
Nói xong liền dập điện thoại luôn, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Ông ta nhếch mép cười, đợi Diệp Phàm xin lỗi.
- Tùy tiện.
Diệp Phàm cũng liếc mắt lại, hừ một tiếng rồi quay sang nói với Ngô Đồng:
- Tôi về nghỉ đây, nếu như một số kẻ đui mù dám gây rối ở huyện Ma Xuyên, cứ bắt hết lại cho tôi, lời này là của Diệp Phàm tôi nói. Huyện Ma Xuyên là địa bàn của chúng ta. Trước bao nhiêu cảnh sát thế này, tôi nói là do một mình Diệp Phàm tôi chịu. Hừ!