Ba tiếng đồng hồ rồi, Diệp Phàm ôm Mai Phán Nhi nhảy xuống, lại một tiếng thét chói tai của con gái.
Đương nhiên, Diệp Phàm mồ hôi đầm đìa.
Mai Phán Nhi cảm giác đã tới mặt đất.
- Anh rốt cuộc làm như thế nào? Đừng nói là anh bay, hay khinh công gì đó. Khinh công em có biết chỉ là thân thể nhanh nhẹn một chút, giống như mèo, nhưng cũng không thể làm được như vừa rồi.
Mai Phán Nhi lập tức biến thành Bát quái bà, tra hỏi.
- Hiện tại không rỗi để nói chuyện này, trước tiên chúng ta hôn một cái cho bõ nghiền rồi nói sau.
Diệp Phàm cười không ngại đất bẩn, lùi lại, đem người con gái đặt lên trên cỏ.
- Không được, ở trong này rất…
Mai Phán Nhi chưa kịp nói hết, miệng đã bị bịt chặt. Tuy nhiên, Mai Phán Nhi không muốn há miệng.
- Vừa rồi nói như thế nào?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ôi… anh là hào kiệt..
Mai Phán Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lúc nói chuyện miệng tự nhiên mở ra để người đàn ông có cơ hội, đưa lưỡi vào trong.
Lập tức hương thơm đầy miệng..
Rất lạ là Mai Phán Nhi chỉ mở miệng, cũng không hiểu đượng làm như thế nào, hơn nữa, thân thể run rẩy khá nhiều.
‘Chẳng lẽ vẫn là gái trinh ?’
Người đàn ông kích động trong lòng, cực kỳ đắc ý. Đầu lưỡi chuyển động vào trong, Mai Phán Nhi cũng có chút loạn tình mê, không quen quấy lên.
Diệp Phàm một bàn tay duỗi ra cuối cùng đặt lên trong cặp mông vuốt ve.
Vẫn cảm giác chưa đủ, duỗi tay một chút muốn luồn vào trong váy nhưng bị Mai Phán Nhi ngăn lại, miệng nói:
- Không được.
‘Ôi … vẫn… có chút tiếc nuối ?’
Trong lòng Diệp Phàm thở dài, đè nặng Mai Phán Nhi thật lâu mới ngồi dậy.
- Anh còn không nói cho em biết vừa rồi làm như thế nào đi?
Mai Phán Nhi vẫn chưa có ý định từ bỏ, lại hỏi.
- Đàn bà, thật sự Bát quái.
Diệp Phàm chạy đi một lát lấy chùy Lưu Tinh, đưa trước mặt Mai Phán Nhi hừ nói:
- Chính là đồ chơi này, đây làm từ tơ đặc thù, rất chắc chắn, ước chừng có thể chịu đựng mấy tấn lực kéo.
- Bị anh lừa rồi, hừ.
Mai Phán Nhi sau khi biết lập tức trợn mắt.
- Ha ha,
Diệp Phàm cười bỉ ổi không nói gì.
- Em đánh chết anh…
Mai Phán Nhi đạp một cái, bị Diệp Phàm nắm được, kéo vào ngực, cười nói:
- Còn sợ không đủ phải không, chúng ta luyện lại một hồi.
- Đừng có hòng, hi hi…
Trong rừng trúc truyền đến tiếng cười mê hồn của Mai Phán Nhi. Tuy nhiên nơi đây chỉ có một người đàn ông ngơ ngác nhìn vào vầng trăng tròn trên bầu trời.
- Người đẹp đi qua, con lưu lại hương thơm, ôi ta đi thôi…
Diệp Phàm tiếc nuối, rồi đi ra ngoài.
- Chuyện của em anh nhớ làm tốt…
Tiếng Mai Phán Nhi vọng lại trên tầng rất quyến rũ.
- Em có phiền hay không?
Diệp Phàm tức giận quát.
- Phiền chết anh.
Mai Phán Nhi nói.
Sau đó không một âm thanh, khi Diệp Phàm chậm rãi đi ra ngoài căn nhà khoảng trăm mét đột nhiên từ xa xa căn nhà gỗ có tiếng leng keng thùng thùng của đàn cổ. Diệp Phàm dừng chân lắng nghe, là Mai Phán Nhi đang hát “Xuân giang hoa đêm trăng”
- Anh Hạ, Lâm Thiên có hai nhân tình, là Đại Kiều và Tiểu Kiều, mở câu lạc bộ giải trí Phong Diệp. Chắc chắn có vấn đề, anh cẩn thận kiểm tra một chút, có lẽ có thể làm nên việc gì đó.
Diệp Phàm nói trong điện thoại.
- Cậu nghe ai nói?
Hạ Hải Vĩ giật mình hỏi.
- Đừng hỏi tôi nghe ai nói, anh điều tra cẩn thận, tôi tận mắt thấy Lâm Thiên mang Tiểu Kiều Đại Kiều đến Khang Kiều Biệt Viện chơi. Hình như còn là một cặp song sinh, hôm đó tối quá.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn người anh em, nếu có thể đánh ngã Lâm Thiên, đến lúc đó tôi mời cậu ăn cơm đến Khang Kiều Biệt Viện.
Hạ Hải Vĩ trong lòng có chút kích động, vẫn muốn động Lâm Thiên nhưng chưa tìm được cơ hội.
Nếu đúng như Diệp Phàm nói thì Lâm Thiên không chỉ có vấn đề là nuôi nhân tình, Đại Kiều Tiểu Kiều mở câu lạc bộ giải trí tiền từ đâu đến, không thể là lông dê thì là của người.
Nhoáng cái đã đến tháng bảy.
Quả đào của Xã Kim Đào vào mùa thu hoạch lớn, trên cây trĩu chịt quả chín.
Mà khu nhà ở giả cổ cũng xây xong. Mai Phán Nhi nắm giữ tập đoàn truyền thông Giang Nam đã lợi dụng báo chí, truyền hình quảng cáo mạnh mẽ, đưa những hình ảnh hoa đào, cảnh đẹp làm quảng cáo, cuối cùng cũng có những đoàn khách đầu tiên.
Địa danh Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả sơn trang của Ma Xuyên cũng dần dần đi lên. Chủ yếu là quốc lộ Thiên Tường chưa xây dựng xong hoàn toàn, phương tiện giao thông còn khó khăn, nếu không, thì sẽ rầm rộ vui vẻ lắm.
Lôi Lượng Minh sau khi được phân công quản lý công tác giao thông, bắt đâu còn có vẻ thu tay, nhưng sau đó tính cảnh giác dần dần giảm đi.
Theo báo cáo của Phương Viên, Phó chủ tịch huyện Lôi đã bắt đầu giơ tay. Phương Viên chú ý hết mọi việc, nhưng với Bí thư Túc Nhất Tiêu quốc lộ Thiên Thường là công trình lớn ở Ma Xuyên, ông ta không ngờ có thể chiịu đựng không ra tay.
Mà mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, ở ủy ban Đường Đại Tông chủ trì, Thiết Đông cũng không thể lui tới thường xuyên để làm việc.
Giang Đô Tinh Mậu Đồng Nghiệp một hàng, Diệp Phàm vẫn chưa có thời gian đi làm quen với Trưởng phòng Tôn, đành phải vội vàng trong khoảng thời gian này.
Trần Quân đi thành phố Việt Đông ở Ngư Đồng tìm Đoàn Hải Thiên, tuy nhiên lần này Diệp Phàm đã giúp anh ta đạt đến ngũ đẳng, thoái mái bắt Đoàn Trác. Để Đoàn Trác mở rộng tầm mắt, Đoàn Hải Thiên đồng ý cho Trần Quân yêu con gái ông.
Tuy nhiên, khi Trần Quân đề nghị cưới Hạnh Nhi, Đoàn Hải Thiên đứng ngay trong sân vẽ vòng tròn nói:
- Tôi dùng một tay, nếu trong mười phút cậu có thể ép tôi ra khỏi vòng tròn thì cậu thắng bất cứ lúc nào cũng có thể đem Hạnh Nhi đi, nếu không hai năm nữa nói lại vấn đề này.
Trần Quân sau khi điên cuồng công kích, cuối cùng không thể ép Đoàn Hải Thiên ra khỏi vòng tròn,
ủ rủ trở về.
Một mình buồn vào phòng uống hai bình rượu, trong khoảng thời gian này, cậu ta ở nhà của Diệp Phàm ở Thủy Châu điên cuồng luyện công, hi vọng có thể tăng thực lực, dớn ép Đoàn Hải Thiên ra khỏi vòng tròn.
Trần Quân cũng biết bằng thực lực của mình, trong hai năm không thể ép Đoàn Hải Thiên ra khỏi vòng tròn, chỉ có điều cậu ta không muốn phiền đến Diệp Phàm. Trần Quân làm một người trẻ của thời đại mới, cậu ta cũng có thái độ kiêu ngạo.
Đứng nhìn Diệp Phàm cũng có chút bùi ngùi.
Điện thoại kêu.
- Anh Diệp, Chùy Lưu Tinh của em làm có tốt không?
Kiều Viên Viên dịu dàng hỏi.
- Còn không có.
Diệp Phàm nói dối, Diệp Phàm vẫn muốn biết cách chế chùy Lưu Tinh, trước mắt chưa thành công, phải nói dối.
Thực ra đã sửa chữa tốt rồi, thật ra Chuy Lưu Tinh vốn không hư hao nhiều không biết Kiều Viên Viên có ý gì. Diệp Phàm thậm chí nghi ngờ đây là để tham khảo thêm chính mình. Hoặc là có liên quan gì không nói rõ.
- Chờ em một chút.
Kiều Viên Viên ừ một tiếng, thật lâu sau, trong điện thoại nói thêm:
- Nghe nói ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc các anh có thay đổi.
- Đã quyết định rồi?
Diệp Phàm tò mò, rốt cuộc ai là người thay thế chiếc ghế trống của Hứa Vạn Sơn.
- Em cũng chỉ nghe nói vậy, anh ngàn vạn lần đừng nói ra. Nghe nói Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Sơ Kiệt bổ nhiệm là Phó Chủ tịch thường trực tỉnh. Nguyên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô Minh Châu bổ nhiệm thay thế trưởng ban tổ chức cán bộ.
Kiều Viên Viên cười nói.
- Vậy Bí thư thành ủy tỉnh thành là ai? Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Bí thư Tỉnh ủy là ai em không rõ lắm. Tuy nhiên Bí thư Thành ủy hình như họ Đoàn là Đoàn Hải Thiên, nghe nói được điều từ Việt Đông đến.
Kiều Viên Viên nói.
- Đoàn Hải Thiên?
Diệp Phàm há hốc miệng, thầm nghĩ đây chính là bố vợ tương lai của Trần Quân ở tỉnh Nam Phúc.
Nếu quả thật là như vậy thì nhân dịp ông ta chưa nhận chức làm quen một lần, làm nền móng cho việc đề bạt sau này. Ủy viên thường vụ tỉnh ủy thôi, làm quen cũng không thiệt.
Diệp Phàm quyết định.
Lấy điện thoại nói:
- Trần Quân, chuyện Hạnh Nhi thế nào rồi?
- Xui xẻo, vẫn không thay đổi.
Trần Quân ấp a ấp úng, tất nhiết là không muốn mất mặt. Anh ta không nghĩ việc này của anh ta đã bị cha Trần Khiếu Thiên cho bán.
- Vậy là tốt rồi, tưởng là bận trong khoàng thời gian này nhưng thật ra mấy hôm nữa thì hơi rỗi, muốn cùng cậu đến nhà họ Đoàn ở Việt Đông, thuận đường giải khuây. Nếu cậu làm được, tôi cũng yên tâm.
Diệp Phàm trong lòng cười thầm, miệng thản nhiên nói dối.
- Việc này, ừ..
Trần Quân ừ nói
- Thật ra, anh Diệp, chuyện đó, còn chưa thu phục được.
- Hả, không phải vừa nói thu phục sao? Hiện tại nói lại lại nói chưa thu phục, rốt cuộc thu phục hay không thu phục. Xem ra cậu không muốn cưới Hạnh Nhi.
Diệp Phàm ra vẻ trêu chọc Trần Quân.
- Vừa rồi …vừa rồi nói dối. anh Diệp, thật sự chưa thu phục được, lúc đó đến nhà họ Đoàn…
Trần Quân nói lại mọi việc.
- Sao không mới ông Trần đi bàn bạc, tin là Đoàn Hải Thiên hẳn không phải là đối thủ của cha cậu.
Diệp Phàm cười nói.
- Cha nói, việc này tự mình làm, ông ấy không tham gia, muốn làm phải kiên trì chịu đựng hai năm, tôi biết ý của cha tôi.
Còn không phải cầm roi muốn tôi nhanh chóng đột phá, ôi, cha, cả đời này không quên được chuyện trước kia.
Trần Vô Ba một ngày không bị đánh bại, xem ra ông ấy một ngày sẽ không yên tĩnh. Tuy nhiên, anh Diệp, Trần Vô Ba là quốc thuật giới Thái Sơn Bắc Đẩu, đường đường bát đẳng tầng thứ hai.
Tôi chỉ là tiểu ngũ đẳng, sao có thể sánh bằng. Nếu chờ tôi đạt đến bát đẳng, xem ra ông ấy đã bị ngưu đầu mã mời đi uống rượu âm.Trần Quân có chút tức giận.
- Chuyện Hạnh Nhi…
Diệp Phàm cố ý hỏi,
- Tuy nhiên, Trần Quân đừng nóng vội, TRần Vô Ba sẽ không dễ dàng chết như vậy. Mọi người vượt qua cao thủ bát đẳng, bình thường đều có thể sống đến trăm tuổi. Cha cậu còn chưa đến 60, Trần Vô Ba là huynh đệ, chỉ có điều không cùng sư phụ thôi. Ước chừng cũng chỉ trên dưới bảy mươi.