- Mẹ kiếp, cơm này tôi không ăn nữa!
Lão béo thật sự không chịu nổi nữa, vỗ tay lên bàn nói:
- Năm mươi....năm trăm đồng này tôi từ bỏ, các người có thể đi, được chưa?
- Như vậy thì không được rồi.
Trần Thái Trung lắc đầu. Hắn trừng mắt nhìn lão béo, tỏ vẻ rất ngạc nhiên nói:
- Chính anh không ăn được cơm mình làm, mà hai bạn học của tôi lại phải ăn. Chúng tôi muốn anh bồi thường tổn thất tinh thần...anh đã nghe nói qua chưa?
Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu nhìn Dương Thiến Thiến. Thế nào? Chuyện này tôi xử lý đã ổn chưa?
Khuôn mặt Dương Thiến Thiến lúc này đã trắng bệch. Cô cũng không biết đây là Trần Thái Trung dùng Chướng Nhãn pháp. Cô còn nghĩ miếng thịt bò này quả nhiên là rất mất vệ sinh, hay là...từ giờ không nên ăn ngoài vỉa hè nữa?
Sắc mặt Tạ Hướng Nam và Trương Tuệ Linh lại càng khó coi, nhất là Tạ Hướng Nam. Thấy trong bát mình "phong phú " như vậy, bụng ruột không khỏi cuồn cuộn như sóng to gió lớn. Khốn nạn, thứ này người có thể ăn sao?
- Bồi thường thì không có, muốn chết thì có đây!
Lão béo dở giọng chí phèo, sắc mặt sầm xuống, dao phay trong tay múa múa, thấp giọng rống lên:
- Tôi đã không tính tiền của các người rồi. Muốn cố ý gây chuyện hả, như vậy thì tới đây đi!
- Cố ý gây chuyện sao?
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, liếc nhìn gã.
- Buồn cười. Cả khu này là do tôi quản, cố ý chọc giận anh ...anh thấy bản thân xứng sao?
Lão béo nghe thế trợn trừng hai mắt suy nghĩ. Khu này là do tiểu tử này quản sao? Không phải đâu? Mấy người thu phí bảo kê hắn đều biết cả, không có cái vị này mà.
Hơn nữa tiểu tử này trông trắng trẻo xinh giai, mạnh khỏe to cao nhưng nhìn ánh mắt lại lấp lánh hữu thần, cũng không giống bọn lưu manh, chẳng lẽ, là bạch đạo sao?
....Trong phút chốc "keng keng" một tiếng, dao phay trong tay hắn đã rơi xuống đất. Lão béo hít sâu một hơi, ngón tay chỉ vào Trần Thái Trung, mặt sợ hãi không còn chút máu:
- Anh, anh là đội ... Đội quản lý sao?
- Đội quản lý thì đã là gì?
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng nói. Đó là đơn vị sự nghiệp, có thể so với người của chính phủ sao?
- Nói cho anh biết, từ ngày mai trở đi...
- Bỏ đi, Thái Trung...
Tạ Hướng Nam đã trở lại. Mới vừa rồi hắn lánh sang một bên gọi điện thoại, phỏng chừng là đã nói chuyện này.
Hắn lắc đầu:
- Cần gì phải chấp nhặt với loại người thế này làm gì? Làm mất thân phận của chúng ta. Đi thôi, đi tới nơi khác giải trí, không cần để ý tới hắn nữa.
Trần Thái Trung vốn là không muốn nghe hắn khuyên bảo, chỉ là hắn lại thấy Dương Thiến Thiến cũng khẽ gật đầu, rốt cục cũng không còn tâm tư cho tên kia một bài học nữa. Tạ Hướng Nam và cán bộ khu Khúc Dương bọn họ hình như rất đoàn kết, coi như là nể mặt hắn vậy.
Thấy sắc mặt Tạ Hướng Nam và Trương Tuệ Linh không tốt lắm, Trần Thái Trung một lát mới hiểu ra, mình chọc ghẹo cái gã kia rất vui nhưng mà thứ trong bát thịt bò lại khiến cho hai vị này ... Đúng là sóng lòng trỗi dậy rồi.
À, khiến người ta lo lắng rồi, tệ quá. Không đợi Dương Thiến Thiến lên tiếng, hắn đã cười hì hì gật đầu, cố gắng vãn hồi chút ảnh hưởng.
- Vậy cũng được. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hai vị, hôm nay tôi khao, đi tới nhà hành Bích Viên ăn một bữa nhé?
Vừa nói hắn vừa quay sang Dương Thiến Thiến:
- Cậu...tối này về muộn một chút có được không?
- Không sao mà, không sao.
Trương Tuệ Linh đã khôi phục vẻ bình thường, cười hì hì nhìn Dương Thiến Thiến.
- Ở Bích Viên có chỗ ăn khuya, chúng ta không cần ăn bữa tối, chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu....
- Mình cũng xin phép gia đình rồi.
Đối với nụ cười có vẻ mập mờ của Trương Tuệ Linh, Dương Thiến Thiến cảm thấy trong lòng vui vui nhưng chỉ có thể làm như không thấy.
- Lần này mình khao đi.
Tạ Hướng Nam nói.
- Sao lại có thể để cho các bạn bỏ tiền được chứ?
Trần Thái Trung tất nhiên là không chịu. Bốn người vừa đấu võ mồm vừa chậm rãi rời đi, dĩ nhiên là chẳng thèm để ý tới lão béo kia nữa.
Nhìn thấy bọn họ đi rồi, lão béo cuối cùng cũng thở phào một hơi. Chẳng qua hắn cũng không thoải mái được bao lâu. Hai mươi phút sau hai xe cảnh sát hú còi inh ỏi ập tới trước quán.
Cửa chiếc xe đi đầu mở ra, một người cảnh sát trung niên đi xuống:
- À, Tiễn Ký, xem ra đúng là nhà này rồi....
Vừa nói chuyện hắn đã vừa đi tới trước mặt lão béo, đánh giá một phen rồi trầm giọng hỏi.
- Vừa rồi chính anh bán hai chén thịt giá năm mươi đồng phải không?
- Không.... Không phải tôi!
Lão béo lập tức phủ nhận. Hắn đã biết là chuyện không ổn rồi. Nếu khổ chủ đã rời đi, hắn hiển nhiên là phải chối.
- Ha ha, tôi bán thịt bò mà, không phải là thịt rùa, bào ngư, làm gì mà đắt thế chứ?
- Trước tiên cứ bắt hắn về hỏi cung đã.
Viên cảnh sát trung niên quay người lại nhìn hai cảnh sát khác, trên mặt không chút sóng gợn nói, tựa hồ cũng không coi trọng việc này.
- Cứ từ từ mà tìm, thử xem ở nơi này có tiệm nào tên là Tiền Ký nữa hay không.
- Tôi bảo này, các anh nhầm rồi, không phải là tôi mà.
Gã béo cố gắng giải thích nhưng người ta không thèm nghe, hắn có cố nữa cũng vô dụng....
Cuối cùng làm sao Trần Thái Trung lại phải bỏ tiền?
Vì hắn nói là muốn bồi thường Tạ Hướng Nam và Trương Tuệ Linh, ở nhà hàng Bích Viên gọi một ít đồ ăn. Dù sao thì đồ ăn khuya trên cơ bản là đều có sẵn, cũng không mất thời gian chuẩn bị mấy.
Sau lần gặp mặt tình cờ này, quan hệ giữa Trần Thái Trung và hai vị bạn ở khu Khúc Dương này đã gần gũi hơn nhiều. Chẳng qua hắn vốn không phải là một người am hiểu chiêu đãi người khác, mà Tạ Hướng Nam lại hơi cứng nhắc, thế nên quan hệ giữa hai người dù là gần gũi hơn so với người ngoài nhưng vẫn chưa kết thành