Mọi chuyện có cân nhắc đều tốt. Cả một đoạn đường Trần Thái Trung đi tới, thẳng tới cửa Ủy ban nhân dân quận mới bừng tỉnh đại ngộ. Trời ạ, thời buổi này làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, chỉ có không làm mới không sai thôi!
Theo như vậy mà nói, đề nghị của bí thư Trương có thể giải thích là: Cậu cũng đừng có lăn qua lăn lại nữa. Trong quan trường đầy nguy hiểm, vào nơi này phải cẩn thận. Lúc này cậu có làm cái chức chủ nhiệm của cậu cho tốt đi đã.
Đây mới chính là danh ngôn chí lý. Cho dù hắn không làm gì thì về sau chính phủ vẫn an bài cho hắn một đường lui. Chuyện tình trên thế gian này vốn là như thế.
Nhưng Trần Thái Trung đương nhiên không thể tiếp nhận cái cuộc sống vô vị này. Thế là ngày nào hắn cũng thành thật chạy tới thư viện ngồi.
Chuyện này cũng làm khổ chị Lý Lệ Hồng. Vốn trong phòng làm việc có Trần Thái Trung tọa trấn, cô chỉ cần mỗi ngày tới lau quét qua một chút rồi lấy một cái cớ mà về sớm, còn có thể được điểm chuyên cần.
Nhưng chủ nhiệm Trần cứ đi như vậy, cô cũng chẳng còn cách nào về sớm nữa. Chả lẽ phòng làm việc lại không có một ai hả?
Sau mười ngày thì Lý Lệ Hồng chịu không nổi nữa. Con người đều làm theo thói quen, nếu như Trần Thái Trung ngay từ đầu đã nghiêm khắc thì cô cũng chả dám có ý gì. Nhưng giờ sớm đã thành thói quen rồi, một ngày không về sớm là chịu không nổi.
Hôm nay cô đang lau mặt bàn thì thấy Trần Thái Trung xách cặp đi ra ngoài, sốt ruột liền nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm nay chồng tôi đi công tác, tôi phải về sớm một chút để nấu cơm cho con.
Mẹ kiếp, giờ mới là tám rưỡi đó! Trần Thái Trung nhìn cô ta một cái, cũng không muốn tranh cãi nhiều, lạnh nhạt nói một câu:
- Hôm nay tôi đi ngõ Ninh gia có việc quan trọng, nếu cô muốn về sớm thì cứ liệu mà làm đi.
Hôm nay quả thật là hắn đi có việc. Bởi vì hắn muốn đi bảo vệ “ văn vật cổ “ .
Ninh gia ở thành phố Phượng Hoàng mấy trăm năm trước là một gia tộc giàu có, cũng xuất hiện mấy nhân vật khó lường. Sau đó Ninh gia từ từ xuống dốc. Nhưng từ trước cho tới nay, những nhà giàu có của thành phố Phượng Hoàng đều là từ Ninh gia mà ra.
Sau trăm năm rung chuyển của Trung Quốc cận đại, cảnh tượng của Ninh gia sẽ không tái hiện nữa. Tới lúc gần giải phóng, những người ở Ninh gia nhờ có chút tài sản, nhằm tránh khỏi chuyên chính mà chạy tứ tán cả.
Những gian từ đường của dòng họ đó tới sau khi giải phóng liền được nhà nước thu lấy. Khu này được sắp xếp cho cư dân tới ở, từ đó mới có ngõ Ninh gia nhỏ bé. Trong rất nhiều thành thị cũng có những khu thế này.
Những nhà từ đường ở Ninh gia này đã sớm bị hủy hoại tới chẳng còn ra đâu vào đâu rồi. Nơi này chỉ còn lại bảy tám căn nhà trệt ở hướng đông, có vài nhà dân đang ở.
Những năm trước, hậu nhân của Ninh gia trở về, cầm trong tay khế ước nhà đất, nhất định muốn đòi lại đất đai nhà họ Ninh. Sau một khoảng thời gian đàm phán, anh em Ninh gia cũng không biết phải tìm tới người nào, đến cuối cùng đã lấy được mấy căn nhà trệt kia.
Đó là nhà của nhà nước, nhà nước thật sự muốn thu hồi từ trong tay dân, chỉ cần có thể bố trí nơi ở ổn thỏa cho người dân dời đi thì cũng không cần phải phí quá nhiều sức.
Vì việc này mà báo chí thành phố Phượng Hoàng đã dấy lên dư luận, kiểu như “ cảnh giác với sự trở lại của chế độ tư bản “ vân vân, lại chỉ ra rất rõ ràng là trước giải phóng, dòng tộc họ Ninh này ở Thiên Nam có thể coi là một trong những gia đình giàu có đếm được trên đầu ngón tay. Tiền tài bọn họ có được hiển nhiên là do bóc lột nhân dân lao động địa phương.
Nhưng mà cách giải thích của chính phủ thì thứ khác không cho chính là không cho, nhà từ đường của người ta, chẳng qua chỉ là mấy căn phòng, cho cũng được chứ sao? Dù gì thì đây cũng là văn vật phải không?
Trần Thái Trung vốn không để tâm tới việc này. Nhưng mà sau khi hắn tra xét sách vở về địa phương thì lại phát hiện ra một chuyện.
Đó chính là họ Ninh được phong truyền, thực ra lại không phải là họ Ninh, mà là cùng họ nhưng không phải cùng tộc.
Đây là do hai anh em kế thừa, sau giải phóng đổi thành kiểu chữ giản thể, nên quy chữ này thành chữ “Ninh”. Trên thực tế, hộ lớn của thành phố Phượng Hoàng từ rất xưa nhưng lại không được công nhận gì ở trong nước.
Chuyện này tuyệt đối có thể cho báo đài tuyên truyền, nếu thích đáng, khiến ngõ Ninh gia biến thành nơi nhận tổ tông cũng không phải không có khả năng, mà những gian nhà trệt kia cũng liên quan đến “ văn vật “ , không thể thiếu, Trần Thái Trung cũng muốn tới hiện trường xem một chút.
Khi tới nơi hắn mới phát hiện ra anh em nhà họ Ninh đang muốn phá dỡ căn nhà. Bọn họ muốn phá dãy nhà trệt này, xây một khu nhà cho thuê. Khu đất này tuy nhỏ nhưng nhà lại sát đường, rất có mặt tiền.
Trần Thái Trung lúc ấy tiến vào ngăn cản, ai ngờ hai anh em này căn bản không thèm để ý tới hắn:
- Anh ra vẻ cái gì? Tôi phá nhà chúng tôi, liên quan cái rắm tới nhà anh!
- Tôi là người của Ủy ban nhân dân quận Hoành Sơn. Đây là tài sản nhà nước, cũng là văn vật của quốc gia. Nếu dám phá hoại gian nhà này có tin là tôi gọi cảnh sát tới bắt các người không?
Hai người bọn họ thiếu điều muốn đem giấy tờ sở hữu nhà đất ra so đo với hắn:
- Cái gì mà nhà của nhà nước hả? Này...nhìn cho kỹ đi? Giấy tờ ghi rành rành, bây giờ đã chuyển thành tài sản tư rồi!
Từ giấy tờ thì Trần Thái Trung phát hiện ra vấn đề. Hai anh em nhà này đúng