Tình hình đã phát triển tới mức này thì Trần Thái Trung mới nhớ ra lời dặn của bí thư Trương Tân Hoa: làm việc phải khiêm tốn, kín đáo, đừng có khoa trương. Nhưng tới lúc này, việc này... Còn có thể khiêm tốn được sao?
Muốn khiên tốn cũng không được. Mà mấu chốt chính là hắn làm việc còn chưa có báo cáo lên lãnh đạo. Do vậy nếu mà bị chụp mũ là “ háo lập công “ thì e là hắn cũng chẳng tránh nổi.
Có vẻ ngay từ đầu phương pháp làm việc của mình đã không đúng rồi thì phải? Hắn rốt cục cũng phát hiện ra, không lầm chứ? Mình vừa làm lại sai rồi à?
Loại cảm giác hối hận này tràn ngập tâm trí hắn. Trong chốc lát trong lòng hắn trống rỗng, đợi tới khi nghe thấy người ta không ngừng quát tháo bên tai hắn mới hoàn hồn trở lại!
Biết là đã phạm phải sai lầm lớn rồi, cơn tức giận trong lòng hắn càng lúc càng bùng lên, còn quản gì tới tội danh hành hung người thi hành công vụ nữa chứ? Đơn giản chỉ là đạp đổ hết. Hắn nhấc chân đạp một cái, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đá bay viên thượng úy cảnh sát kia ra rõ xa.
Viên cảnh sát kia làm gì có thể ngờ được đối phương chẳng những nói chuyện không nể mặt mà công phu lại còn cao tới mức này chứ? Không ngờ lại nhanh như chớp hạ thủ với mình. Y nằm trên mặt đất sửng sốt đủ năm giây đồng hồ, sau đó hét lên một tiếng kinh thiên động địa:
- Thằng nhãi mày muốn chết rồi!
Cùng với tiếng gào này, y vội vàng bò dậy, chạy về phía Trần Thái Trung.
Hả? Ai túm mình thế nhỉ?
Người túm hắn chính là hai gã cảnh sát đi cùng kia. Chứng kiến lãnh đạo vẫn không có việc gì, một cảnh sát thiếu úy hướng về phía người đó gọi:
- Sếp ơi, anh xem này!
Đám người vây quanh kia đã mở ra một thông đạo. Tay cảnh sát thượng úy kia thuận theo đó mà nhìn mới phát hiện ra bảy tám người đàn ông đang nằm trên mặt đất, rên rỉ như cha chết. Bên người bọn họ còn có gậy gỗ gậy sắt rơi lăn lóc.
- Có thấy chưa? Người này có võ đó.
Viên cảnh sát thiếu úy kia thấy vậy cố gắng nói rõ:
- Nhẫn nại một chút đi sếp, gọi cứu viện đi, bắt hắn trở về rồi nói...
Hai người bọn họ đang thương lượng thì Ninh Trung Quy đã chạy tới, hướng về phía viên cảnh sát nói:
- Anh Vương đã đến rồi à? Chính là người này. Mẹ kiếp, hắn đánh... ối, anh Vương, anh là... làm sao thế?
Đây rõ ràng là không đánh đã khai. Nhưng vị cảnh sát thượng úy kia đã bị lửa giận làm ờ mắt rồi. Y chỉ về phía Trần Thái Trung nói:
- Thằng nhãi, mày dám đánh cảnh sát hả? Được lắm, chúng ta đi về phân cục nói chuyện!
Vừa nói y vừa lấy điện thoại di động ra bấm số.
Gọi người ? Mẹ kiếp, tôi cũng gọi. Trần Thái Trung cũng không hàm hồ, lấy điện thoại ra gọi. Khốn nạn, hôm nay đi vội đến điện thoại cũng quên không bật máy.
- Đi phân cục sao? Nằm mơ đi, anh cứ đợi Vương Hoành Vĩ tới dẫn đi!
Vương Hoành Vĩ là cục trưởng cục công an thành phố Phượng Hoàng. Trần Thái Trung có ấn tượng với người này vì Đường Diệc Huyên đã từng nhắc với hắn. Có thể được cô nhớ kỹ thì phân nửa đều là người đã tới nhà cô xin gặp mặt. Cho nên hắn định gọi điện cho Đường Diệc Huyên.
Viên cảnh sát thượng úy kia nghe tới đây liền hốt hoảng.
Người khoác lác thì đâu cũng có nhưng mà người dám công khai thế này, có dũng khí không sợ hãi mà hành hung cảnh sát, lại còn dám ở hiện trường dõng dạc mà gọi điện thoại, đứng đây đấu điện thoại với cảnh sát, lại vừa là cán bộ chính phủ, người như thế có thể là người khác lác sao?
Cho nên lời đe dọa từ miệng người này sợ rằng không phải đơn giản chỉ là nói cho biết. Vị cảnh sát thượng úy kia lạnh lùng đặt câu hỏi:
- Anh biết cục trưởng Vương sao?
- Anh là cái thá gì? Có gan dám nói nhảm với tôi sao?
Trần Thái Trung ngay cả cảnh sát cấp cao còn chẳng coi vào đâu huống chi là vị cảnh sát nho nhỏ này? Trong lòng khó chịu, hắn cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn, nhanh chóng quay số điện thoại.
- Chờ một chút, chờ một chút...
Viên cảnh sát nôn nóng, chặn trước mặt Trần Thái Trung.
- Hiểu lầm chỉ là hiểu lầm thôi....
- Hiểu lầm của anh giữ lại mà giải thích với Vương Hoành Vĩ đi.
Trần Thái Trung bấm số xong số điện thoại liền đưa di động lên tai, vừa liếc nhìn vị cảnh sát kia.
Hắn không phải là không biết làm người thì phải để cho người ta ba đường sống. Hắn vốn cũng cố gắng như vậy, nhưng mà lúc này tâm tình hắn thật sự không ra gì, trong lòng bừng bừng như lửa đốt, căn bản không chịu sự khống chế của hắn.
Điện thoại của nhà số ba mươi chín của khu nhà thành ủy, mãi không có ai nhấc máy.
Trần Thái Trung buông điện thoại, cẩn thận cân nhắc một chút, lại bắt đầu gọi điện cho Dương Thiến Thiến. Lần này hắn tức giận rồi, vừa quay số điện thoại vừa cười lạnh lắc đầu:
- Ha ha, các người định bao che cho nhau, vậy thì hôm nay mọi người chơi đùa thật lớn đi.
Theo hắn thấy, Đoàn Vệ Hoa nếu đã có thể nói đỡ cho hắn vậy thì nếu muốn Dương Thiến Thiến nhờ cha nuôi cô ra mặt hẳn là rất dễ dàng phải không?
Vị cảnh sát kia thấy hắn gọi điện thoại không có kết quả, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. Mẹ nó chứ, thằng nhãi này đang dọa người ta. Mình biết mà, thân phận của cục trưởng Vương thế nào, không phải thằng ất ơ nào cũng có thể liên lạc được.
Nhưng một khắc sau, y nghe thấy đối phương nói sẽ chơi đùa thật lớn, trong lòng lại nhảy lên như đánh lô tô.
Đột nhiên y nghĩ: Chơi đùa thật lớn nữa sao? Mẹ ơi, ý vị này là, còn tìm cấp cao hơn à?
Vị cảnh sát của chúng ta đang lo lắng không yên thì bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng còi. Hai chiếc xe con có phù hiệu chạy tới.
Ối... là phù hiệu của thành ủy hả?
Từ chiếc xe đầu tiên ló ra một người đầu hơi hói:
- A, Tiểu Trần cậu quả nhiên là ở chỗ này, khiến cho tôi đi