Trần Thái Trung trợn tròn mắt. Cô gái này hắn hơi có chút ấn tượng, chính là một thành viên trong “ Thông Ngọc Bang “ . Lưu Vọng Nam này rốt cục là đang chơi trò gì đây?
Tiểu Quách nghe cô gái trả lời như vậy, khụt khịt mũi, hơi ngạc nhiên nhìn hai người đồng hành của mình: Đây là người đi làm vệ sinh sao? Trên người cô ta toàn mùi nước hoa! Việc này có hơi kỳ lạ chăng?
Nhiều chuyện! Hai vị nọ hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, ý tứ trong mắt rất rõ ràng. Anh không muốn kiếm cơm thì cũng đừng có đập bể chén cơm của chúng tôi có được không?
EQ của Tiểu Quách dường như là có hơi thiếu thật, nhưng dưới những ánh mắt thế này thì dù là mạnh mẽ như Trần Thái Trung cũng phải chạy trối chết, càng huống chi là anh ta?
Đương nhiên, Đinh Tương Thực vừa mới nghe tới chuyện có người muốn tới phỏng vấn nhóm công nhân dệt, mà hiện giờ số người lại không đủ, lập tức gọi điện cho Lộ Hàn Thành nói rõ nguyên nhân. Tiểu Lộ nghe thế không dám chậm trễ, vội gọi điện cho anh Mười Bảy của anh ta nói rõ tình huống.
Người ta muốn có ba mươi người, thế mà cuối cùng lại chỉ có mười người, Lộ Hàn Thành mặc dù mắt cao hơn trán nhưng làm sao dám trêu chọc Trần Thái Trung nữa chứ? Thế nên phải nhờ tới anh Mười Bảy hỗ trợ thôi.
Mười Bảy nghĩ một chút liền nghĩ ra biện pháp. Anh ta biết vấn đề mấu chốt hiện giờ không phải là được Trần Thái Trung tha thứ, mà là để làm sao đối phó cho qua cuộc phỏng vấn này!
Nhân viên vệ sinh của Huyễn Mộng Thành, chỉ có vài người. Hiện giờ đang là giữa trưa, mấy cô của xưởng dệt còn chưa tới làm. Trong lúc vội vàng, Mười Bảy chỉ có thể tìm Lưu Vọng Nam hỗ trợ. Dù sao thì chỉ cần nói “ tôi là công nhân dệt “ , mấy cô em đều nói được cả.
Lưu Vọng Nam mới kiếm được một khoản lớn từ trong tay Trần Thái Trung, tuy nói là tiền này đã bị Lộ Hàn Thành lấy đi một ít, lại bị Mười Bảy dùng danh nghĩa là “ quản lý “ mà rút đi không ít nữa, nhưng cũng còn hơn ba trăm ngàn tệ, nghe nói Trần Thái Trung có việc cần giúp đỡ, làm sao cô có thể ngồi nhìn đây?
May mắn là Lưu Vọng Nam đối với “ Thông Ngọc Bang “ vẫn nghiêm khắc quản lý theo kiểu quân sự hóa - - đây vốn là nghề của cô, cuối cùng lại tạm thời rút ra vài người. Cho nên đã xuất hiện một nữ nhân viên vệ sinh quỷ dị tới mức này.
Trần Thái Trung lúc trở về văn phòng, nghe toàn bộ mọi chuyện từ miệng Mười Bảy xong mới thấy dở khóc dở cười. May mắn là tôi có dùng chiêu bài quảng cáo đối phó với ba vị kia, nếu không có việc đó thì anh chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Hỏi rõ nguyên do chuyện ba mươi nữ công nhân dệt kia, Trần Thái Trung cũng không muốn tiếp tục so đo với sơ suất lần này của Lộ Quảng Kiệt. Hắn chỉ lạnh nhạt nói cho Mười Bảy biết:
- Anh cũng không cần biện hộ thay cho thằng nhóc Lộ Hàn Thành nữa. Dù sao ba mươi người đó cứ thiếu bao nhiêu thì bổ sung bấy nhiêu cho đủ. Nói rõ với hắn là không có lần sau đâu!
Sau khi buông điện thoại, hắn cẩn thận suy nghĩ trong giây lát, lại hơi kinh ngạc. Quái lạ, từ lúc nào mình lại trở nên dễ nói chuyện với đàn anh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là...giúp người thì tinh thần sảng khoái sao?
Chuyện hôm nay xảy ra với hắn có thể dùng từ “ biến đổi bất ngờ “ để hình dung. Phóng viên phỏng vấn đều phải đi theo trình tự, hắn cũng không phải bởi vì vậy mà cảm thấy ngạc nhiên. Khiến cho hắn cảm thấy may mắn chính là: hẻm nhà họ Ninh bên đó, hắn rốt cục đã không cần chịu trách nhiệm gì nữa!
Đoàn Vệ Dân sau khi xuất hiện, chứng minh chuyện của nhà họ Ninh chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, mà không phải là Trần Thái Trung hắn cố tình làm mưa làm gió gì - - Mặc dù, hắn vốn là muốn mượn chuyện này mà làm chút gì đó.
Quan trọng hơn chính là lúc ấy không ngờ lại có ba người phóng viên ở đó, liền nhắm vào ba phóng viên này, đẳng cấp của Hạng Đại Thông xử lý chuyện này, cũng không tiện có ý làm khó hắn.
Thoạt nhìn, anh đây số đúng là đỏ như dẫm phải *** chó nhỉ? Trần Thái Trung mừng thầm.
Tuy nhiên, trong ngày hôm nay vận khí tốt của hắn tựa hồ như đã dùng hết. Hai ngày sau hắn nhận được một tin tức khiến hắn buồn bực không thôi: Nhân vật số một trong khu, Bí thư Ngô - Ngô Ngôn cho gọi hắn!
Trần Thái Trung nghe tin này miệng há hốc vì kinh ngạc hồi lâu. Hắn ngạc nhiên nhìn Phó chủ nhiệm Triệu - Triệu Học Văn đến chuyển lời:
- Anh nói Bí thư Ngô đang ở phòng làm việc đợi tôi sao?
Triệu Học Văn tương đối khẳng định mà gật đầu.
Không có đạo lý gì cả. Trần Thái Trung nghĩ không ra nổi. Hắn đến khu đã gần một tháng rồi mà chỉ ngẫu nhiên gặp Ngô Ngôn có hai lần. Hơn nữa hai lần này đều là ở xa xa đứng nhìn. Trong lòng đôi bên đều rõ ràng là mình không muốn gặp đối phương.
Không phải là nước sông không chạm nước giếng sao? Hắn nghĩ mãi cũng không rõ nhưng người này hại bản thân mình không thể thăng tiến, lại có ân oán lớn như vậy, cũng nên chấm dứt đi thôi chứ?
Hơn nữa, cô ta lại thuộc Đảng ủy, mình thuộc chính quyền, thể nào mà hôm nay lại chủ động mời mình? Trần Thái Trung chết sống cũng không rõ. Chẳng lẽ là ... Ối, hay có thai rồi?
Cẩn thận nghĩ cả ngày, hắn thật sự là cũng hơi run. Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Dù sao thì lãnh đạo cho gọi, hắn cũng chỉ có thể tới gặp. Lăn lộn ở nơi nào thì phải tuân thủ quy củ ở nơi đó!
Vừa tới phòng làm việc của Bí thư, tâm trạng của Trần Thái Trung liền buông xuống. Hiện giờ ở đây còn có người khác, chính là Bí thư Đảng ủy Công an Sầm Quảng Đồ. Xem ra chuyện này là chuyện công rồi.
- Tiểu Trần tới rồi à?
Sầm Quảng Đồ cười hì hì bắt chuyện với hắn, một chút khách khí cũng không có.
- Ừ, về chuyện của nhà họ Ninh Bí thư Ngô và tôi cảm thấy nên tìm cậu nói chuyện...
Ngô Ngôn nhìn hắn, vẻ mặt vẫn lạnh