Chủ nhiệm Hợp tác Lý Kế Phong biết Trần Thái Trung là do Chương Nghiêu Đông điều tới. Tuy nhiên, anh ta quá hiểu việc này, mới cảm thấy việc Bí thư Chương muốn Tiểu Trần đến đây, nếu không phải là người nhà, thì cũng do nhân tình nhờ cậy mà thôi. Chờ chuyện này xong rồi, khẳng định thằng nhãi này từ đâu cũng phải chạy về đó thôi.
Lý Kế Phong biết rõ, hiện tại đãi ngộ ở Văn phòng thu hút đầu tư rất tốt, cho nên, phân nửa những người bên trong đều dựa vào quan hệ mới tới làm việc. Tương lai, nhân viên được điều tới, chỉ sợ vẫn là con của lãnh đạo. Thế nên, đối với nhân vật được tạm thời điều tới này, anh ta cũng chẳng muốn sắp xếp gì. Nếu sắp xếp lại mất thêm một bộ bàn ghế công tác.
Anh ta tùy tiện chỉ bảo hai câu.
- Ừ, nếu quan hệ tổ chức và quan hệ nhân sự của cậu còn ở Hoành Sơn. Vậy cậu cứ ở Hoành Sơn đi. Mỗi ngày lại qua đây báo danh là được. Đúng rồi, nhớ rõ phải mở di động 24/24 giờ. Việc này rất quan trọng. Nếu đã đến thành phố, yêu cầu công tác cũng cao hơn, không thể giống như khi các cậu làm ở khu. Cậu phải hiểu rõ về việc này!
Nói trắng ra, ý của anh ta chính là muốn tiết kiệm bộ bàn ghế, chỉ cần bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với Trần Thái Trung là được.
Anh ta nói vậy khiến Trần Thái Trung nghe được lại cảm thấy mơ hồ không hiểu được. Hoàn cảnh làm việc nơi này không tồi, so sánh với với văn phòng rách tung toé của hắn ở địa phương, quả thực là một trời một vực —— Đương nhiên, đây là cửa ngõ đối ngoại thu hút đầu tư của thành phố Phượng Hoàng, sao có thể kém được chứ?
Vậy vì sao không cho tôi làm việc ở trong này? Nghĩ vậy, trong lòng hắn có chút tức giận bất bình. Làm người, ai chẳng có chút hư vinh, mà hư vinh của hắn còn mạnh hơn những người khác nhiều. Nghĩ đối phương lạnh nhạt với mình như vậy, trong lòng không kìm được mà lửa giận bốc lên.
Hơn nữa, nếu đã bị điều tạm đến đây, bảo tôi ngày bình thường cứ đứng ở khu Hoành Sơn, vậy không phải làm trò cười cho người ta xem sao?
Trần Thái Trung thấy Chủ nhiệm Lý đã nói xong liền xoay người bước đi. Trong lòng hắn hiểu anh ta cũng không thực sự xem trọng vai trò của mình trong Văn phòng thu hút đầu tư. Hắn không thể không phẫn nộ mà rời đi.
Điều này chính là sự sỉ nhục quá lớn đối với hắn. Trên đường về, Trần Thái Trung vẫn không ngừng nghiến răng nghiến lợi. Đây mới là thực sự là “ cao hứng mà đến, mất hứng mà đi “ . Tôi trêu chọc gì các người chứ? Thấy mình không vừa mắt, thì điều tạm tới đây hả? Làm thế này không phải cố ý khiến mình bị khó xử hay sao?
Hắn càng nghĩ lại càng tức giận, càng tức giận lại càng phải nghĩ. Cuối cùng, hắn dứt khoát đưa ra một quyết định. Không phải các người muốn mời gọi đầu tư sao? Mẹ kiếp, nếu các người đã lấy tôi làm giẻ lau, thích dùng thì dùng, thích vứt thì vứt. Vậy cái giẻ lau này dứt khoát phải lau đen thành phố Phượng Hoàng thật tốt mới được.
Cho dù có người trách tội xuống, cùng lắm thì chả thèm làm quan nữa. Cùng lắm thì đi vào ngành giải trí. Hừ, trong hoàng cung có thể tu luyện thì ở kỹ viện cũng vậy thôi!
Giờ phút này hắn thậm chí còn cảm thấy may là mình dự đoán trước một chút. Đúng, may nhờ mình làm “ đầu gà “ cũng có chút kinh nghiệm. Giờ lại mở một quán karaoke, lôi hết đám Lưu Vọng Nam tới. Ngô Ngôn chả phải là đàn bà sao? Cô ta khiến mình tức lên thì mình ép cô tới quán làm phục vụ, cho cô biết thế nào là lễ độ!
Hả? Ngô Ngôn? Nghĩ đến Ngô Ngôn, hắn lại nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa mình với Lưu Vọng Nam. Vọng Nam đã sớm muốn mình dạy dỗ Ngô Ngôn một trận. Ngày thường, không dám ra tay dạy dỗ, vì sợ ép người ta nóng nảy. Hiện tại, một khi đã có ý định muốn phá, vậy có thể cân nhắc tới chuyện dạy dỗ kia chứ?
Nhìn trời vẫn còn sớm, Trần Thái Trung nghênh ngang trở về khu Hoành Sơn. Đang đi thì hắn lại gặp phải Sầm Quảng Đồ:
- Ồ, Thái Trung cậu về rồi à?
Hả? Trần Thái Trung có hơi mơ hồ. Phùng Lôi gọi tôi trở về, hơn nữa tôi lại bị điều tạm đi. Ông là Phó bí thư mà lại không hay biết à?
Sầm Quảng Đồ thật sự không biết. Ông ta cười cười vỗ vai Trần Thái Trung.
- Ha ha, mấy hôm trước Bí thư Ngô còn nhắc tới cậu. Bí thư Ngô còn nói, cậu đi bồi dưỡng Đảng trong một thời gian dài như vậy, có hơi đáng tiếc...
Ngô Ngôn nói như vậy là có ý gì chứ? Đợi tới khi Bí thư Sầm rời đi, Trần Thái Trung không kìm được lại bắt đầu suy nghĩ. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn quyết định, không cần biết cô có ý gì, nếu đã quyết định ra tay thì còn suy nghĩ mấy chuyện đó làm gì?
Chẳng qua, hôm nay rõ là đen đủi, Ngô Ngôn lại đi họp trong thành phố.
Tuy hắn có thể tới trong nhà cô vào buổi tối, nhưng Lưu Vọng Nam nói, muốn dạy dỗ một người phụ nữ mạnh mẽ, nhất định phải dạy dỗ cô ta ở nơi mà cô ta cảm thấy mình có năng lực nhất. Cho nên Trần Thái Trung quyết định sẽ dạy dỗ Ngô Ngôn ở Văn phòng Bí thư!
- Đối với người phụ nữ bình thường mà nói, tiến hành theo tuần tự không phải là một biện pháp tồi. Từng bước một, từng chút một mà khiến cho cô ta phải đánh mất tự tôn của mình. Nhưng đối với Bí thư Ngô kia thì anh phải đuổi cùng đánh mạnh, đừng bao giờ cho cô ta bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Trên thực tế anh có thể cưỡng gian cô ta hai lần đã là mở đầu rất tốt rồi.
Trần Thái Trung còn nhớ rõ ánh mắt Lưu Vọng Nam khi nói những lời này. Trên khuôn mặt với vẻ đẹp cổ điển kia, chẳng những cười đầy quyến rũ, còn ẩn hiện vẻ ác độc và đắc ý khi âm mưu sắp được thực hiện.
Cho dù hắn không ở mãi khu Hoành Sơn này, nhưng vẫn không thể không ra ngoài đi dạo. Kết quả là vừa mới ra ngoài lại gặp phải người quen.
Người quen này thật ra cũng không hy vọng gặp phải hắn. Ban đầu, người này đang cười lấy lòng, vừa nhìn thấy Trần Thái Trung