Sắp tới tháng mười rồi, nhưng nhiệt độ ở thành phố Phượng Hoàng cũng không thấp. Thiên Gia đề nghị xuống xe đi bộ một chút:
- Tôi từng là người của thành phố Phượng Hoàng, đã hơn năm mươi năm nay chưa đi trên đường phố của thành phố Phượng Hoàng rồi. Mọi người đã đói chưa?
Ông ta nói vậy, mọi người nhìn nhau, cũng chỉ có thể cùng đồng ý:
- Thực ra thì cũng chưa đói lắm....
Địa điểm xuống xe ngay gần ngõ nhà họ Ninh. Thiên Gia đi đầu, chẳng biết có phải vô tình hay không lại dẫn mọi người tới trước mấy gian Từ đường trống trải kia. Ông lão dừng chân đứng ở bên ngoài, thật lâu không nói gì, nước mắt mơ hồ lại chảy ra.
- Cha...
Hỉ Lam thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông lão, đầu lại ngoảnh sang bên, ra hiệu cho Thụy Viễn đang đứng ở bên cạnh.
Thụy Viễn là cháu đích tôn, thường ngày rất được ông lão yêu thương, mắt thấy ông mình kích động như vậy, đương nhiên anh ta muốn nghĩ cách khuyên giải.
- Chủ nhiệm Trần
Anh ta quay người sang nhìn Trần Thái Trung.
- Ha ha, mấy căn nhà này có thể được bảo tồn cũng là nhờ anh. Thật sự cám ơn anh rất nhiều. Anh thấy ông nội tôi vui chưa này....
Trần Thái Trung vốn đang đứng phía sau Trương Linh Linh, nghe nói như vậy cũng không đi lên phía trước, ngoài miệng cười mà trong lòng không cười, gật đầu nói:
- Ha ha, chỉ là trùng hợp thôi...chỉ là trùng hợp thôi.
- Đúng rồi, nghe nói ngày đó anh còn có xung đột với cảnh sát à?
Thụy Viễn cũng không thèm để ý tới vẻ mặt của đối phương. Mục đích của anh ta là muốn thu hút sự chú ý của ông nội:
- Ừ, hình như ... Anh còn bị thương nhẹ hả?
Nhìn cảnh lại nghĩ tới người. Thiên Gia cũng chỉ nhất thời thương cảm mà thôi. Loại tâm tình này không tốt cho người già. Cũng may là ông lão không chìm sâu trong đó. Ông lão nghe thấy cháu trai của mình hỏi như vậy, không nhịn được, cũng quay đầu lại nhìn Trần Thái Trung.
- Bị thương nhẹ à? Không có mà.
Trần Thái Trung cười rạng rỡ như mặt trời.
- Cảnh sát thành phố Phượng Hoàng sao có thể làm tôi bị thương được chứ?
Ngoài mặt, hắn tươi cười sáng lạng như vậy nhưng trong lời nói của hắn lại rất âm hiểm. Hắn ám chỉ tố chất của cảnh sát thành phố Phượng Hoàng không cao lắm. Đơn giản, hắn chỉ muốn muốn nói cho đối phương biết: Hoàn cảnh đầu tư nơi này chưa chắc đã tốt như mấy người nghĩ đâu.
Ai ngờ, Thụy Viễn nghe vào tai lại thành ra hương vị khác. Trên thực tế, không chỉ là anh ta, những người khác cũng tưởng ý của hắn muốn nói là cảnh sát thành phố Phượng Hoàng không được, nếu là đội tán thủ của thành phố Phượng Hoàng...may ra mới có thể làm hắn bị thương!
- Ồ, thảo nào mà họ nói anh có võ công.
Thụy Viễn đã nghe người khác kể tỉ mỉ về những chuyện xảy ra hôm đó, nhưng trái lại không ngờ vẫn không chán, ngược lại rất vui vẻ hỏi:
- Có thể dạy cho tôi vài đòn không?
- Anh?
Trần Thái Trung nhìn anh ta từ trên xuống dưới, phát hiện đối phương đã hơn ba mươi tuổi, bụng đã phệ rồi, vì vậy tặc lưỡi, lắc đầu:
- Không được, đừng nói là anh đã lớn tuổi, thân thể anh thế này cũng không học được. Nếu muốn học được võ công của tôi… Ha ha, chắc phải đợi kiếp sau thôi.
Lời này nói ra rất khó nghe. Nhưng là do hắn cố ý. Thế nào, các người nghe vậy còn chưa tức giận sao?
Đúng vậy, Thụy Viễn nghe thấy những lời này, cũng cảm thấy nghẹn lời. Anh ta có chút sửng sốt. Tôi chỉ nói nửa đùa nửa thật thôi, anh, sao anh phải nói chuyện sốc thế hả?
- Chà, Quả nhiên Chủ nhiệm Trần là người thẳng thắn.
Hỉ Lam – chú hai của Thụy Viễn Nhị thấy không khí có phần xấu hổ, sợ cháu trai mình nói ra điều gì không thích hợp, lập tức nói xen vào, hoà giải.
- Ha hả, muốn nói là nói, rất thẳng thắn!
Thiên Gia ở phía xa gật đầu, cũng không để ý tới lời nói của Trần Thái Trung.
Thụy Viễn cũng là nhân vật khó lường, thoáng kinh ngạc, chợt mỉm cười gật đầu.
- Ha hả, tôi đã hấp tấp quá rồi. Đúng rồi, Chủ nhiệm Trần, vậy cuối cùng ba người cảnh sát kia thế nào?
- Ha ha, đúng là tin tức của anh rất nhanh nhạy.
Trần Thái Trung cười cười nhìn anh ta, nhưng ánh mắt hình như còn ẩn chứa điều gì đó.
Ngay sau đó, hắn thở dài một tiếng:
- Ôi, còn có thể thế nào nữa. Chỉ là cảnh cáo nội bộ mà thôi. Bọn họ được bao che, bao che... Ha ha. Đúng là một trò đùa lớn hả. May là tôi, nếu là một người dân bình khác thì bọn họ chính là đang chấp hành công vụ ấy chứ!
Nói xấu chỉ khó lúc mở đầu, khi đã nói ra rồi liền cứ thế theo quán tính mà ra. Trần Thái Trung nói xong lại càng hưng phấn, thở dài một lần nữa, quyết định nói hết mọi chuyện:
Anh đang thu hút đầu tư hay là đang đuổi người vậy hả? Trương Linh Linh thật sự không chịu nổi nữa, ho nhẹ một tiếng.
- Tiên sinh, chuyện này là do Ủy ban nhân dân thành phố đã chưa quan tâm đúng mức. Bởi vì bất kỳ ai cũng không ngờ được, nhà họ Gia còn có thể trở về. Không có lời của nguyên cáo, chúng tôi cũng không tiện can thiệp ...
Khi nói những lời này, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Thái Trung một cái.
- Đương nhiên, hiện tại các ông đã trở lại, nếu muốn truy cứu trách nhiện trong chuyện này, cũng không phải là không thể được...
Cô khẳng định rất rõ ràng, nếu có thể giữ chặt được một vốn đầu tư đáng kể, xử lý lại chuyện này một chút, căn bản không có vấn đề gì.
Chỉ là một vài cảnh sát bại hoại mà thôi.
…
- Ha hả, chúng tôi cũng sớm biết về điều này.
Thụy Viễn cười hì hì tiếp nhận câu chuyện.
- Chủ nhiệm Trần nói chính là sự thật. Loại chuyện này, có một nói một, có hai nói hai, mới đúng là thái độ mà người Phượng hoàng nên có đối với những người đồng hương.
Không ngờ, trong giọng nói của anh ta lại lộ vẻ vô cùng tôn sùng đối với Trần Thái Trung. Trương Linh Linh nghe nói như thế, nhất thời liền sững sờ đứng ngây ra.
Trên thực tế, trước khi nhà họ Gia mang một số tiền lớn vào đại lục tìm kiếm cơ hội đầu tư, đã làm một vài điều tra về thị trường đại lục. Đương nhiên, với hoàn cảnh của bọn họ, mọi quyết định đều dựa vào những tin tức mà bọn họ nghe được. Phần lớn tin tức đều bị một vài người cố ý bóp méo. Trong thời đại đó, Trung Quốc bị các